Ngoài mặt thì là người của ta, còn sau lưng ta ngươi làm những gì.
Túc Ngọc không biết Thiệu Hoa Trì đã nhận ra từ lúc nào, có lẽ ngay từ đầu, cũng có thể mới gần đây. Cho dù y hành động cẩn thận, nhưng việc lần đó y tự ý dẫn người ra ngoài quả thực không bình thường. Bất cứ chủ tử nào cũng không thể tha thứ cho chuyện đó. Việc y làm chẳng những khiêu khích sự bao dung của thất điện hạ, mà còn gián tiếp chứng minh kẻ làm thuộc hạ này có hai lòng. Với tác phong thường ngày của Thiệu Hoa Trì, y sẽ chẳng cho kẻ bất trung cơ hội nào, thẳng tay xử lý.
Tiếng đầu gối va chạm mặt đất vang đôi. Túc Ngọc quỳ xuống. Thất điện hạ đã mở miệng nói chính là cho y cơ hội sống, nếu không thì dù nửa câu cũng không phí lời. Thanh Nhiễm thấy sư phụ mình như thế cũng quỳ xuống theo, dập đầu sát đất, "Cầu chủ thượng tha mạng, sư phụ không hề hai lòng với ngài."
Tiếng đầu va xuống nền cốp cốp không ngừng, Thiệu Hoa Trì mặt vẫn không biến sắc. Không biết qua bao lâu, y đứng lên khỏi ghế, chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng nói, "Cảm thấy hắn thế nào? Mưu trí vô song, thiên túng kỳ tài, làm thái giám thật đáng tiếc? Có thể theo hầu một kẻ như hắn cũng tốt hơn theo một hoàng tử nghèo túng như ta, phải không?"
Giọng Thiệu Hoa Trì không lộ rõ hỉ nộ, nhưng Túc Ngọc lại biết chủ thượng đang bị thiêu đốt trong cơn lửa giận điên cuồng.
"Nô tài chưa bao giờ nghĩ nhiều như vây. Đối với nô tài, Phó Thần là tay chân của ngài, là thủ trưởng của nô tài. Nô tài do hắn quản lý thì đương nhiên nghe lệnh hắn mà làm việc, chưa từng so sót." Túc Ngọc rành rọt nói.
"Nói đúng lắm, quả là một lý lẽ rất thuyết phục, một tấm lòng trung thành!" Hai mắt Thiệu Hoa Trì đầy vẻ ngạo nghễ, nhưng thực tế là sự phẫn nộ khi bị khiêu khích. Y nhàn nhã vươn cánh tay, nhấc tà áo của Túc Ngọc. Bầu không khí điên cuồng, khát máu lập tức bao trùm cả gian địa lao. Ngay cả Lý Tường Anh vừa mới khôi phục ý thức cũng bỗng nhiên run rẩy.
Nhưng khi Thiệu Hoa Trì nhìn đến lớp băng vải quấn trên cánh tay, đồng tử khẽ co rút. Cơn phẫn nộ như thể bỗng nhiên bị chặn lại, đôi môi run run.
Hai thứ cảm xúc tương phản dâng lên, ngập tràn tron lồng ngực, phản bội và nhục nhã, trung thành và tin cậy.
Trong lúc mọi người cho rằng Túc Ngọc sẽ bị điện hạ thẳng tay bóp chết, y lại bỗng nhiên buông tay ra. Giống như thế trong mấy giây ngắn ngủi, y chẳng còn chút sức lực nào, ngửa đầu nuốt nước mắt cùng tất cả cảm xúc sôi trào mãnh liệt vào trong, một chữ ngắn ngủi chen qua kẽ răng, "Cút!"
Túc Ngọc mang theo Thanh Nhiễm đã gần như hôn mê bất tỉnh rời đi. Giọng nói âm u không rõ cảm xúc của Thiệu Hoa Trì vọng tới. "Phục vụ hắn cho tốt."
"...." Túc Ngọc dùng một lát, "...Vâng."
Dù không nói rõ nhưng ai cũng thầm hiểu, Thiệu Hoa Trì không có ý định truy cứu tiếp chuyện này.
Túc Ngọc ôm đồ đệ trong lòng, bước chân có hơi run rẩy rời đi.
Đám Quỷ Tử đưa tay làm động tác cắt cổ: "Chủ thượng định xử lý bọn họ sao? Còn cả Phó Thần....Liệu có phải chúng ta cũng..."
Lén nghe lệnh người ngoài, chẳng khác gì phản chủ.
Chưa đợi Quỷ Tử nói hết câu, Thiệu Hoa Trì đã giấu tay vào trong tay áo, lạnh lùng nhìn. Đôi mắt thâm thúy của y khiến người ta sợ hãi, "Nếu ngươi còn có ý nghĩ như thế, thì không cần ở cạnh ta."
Quỷ Tử kinh hãi cúi đầu, "Chủ thượng?"
Cơn sóng to gió lớn trong lòng Thiệu Hoa Trì dần bình ổn, nhìn vào bóng tối hư vô.
"Thật là một tên xảo quyệt. Ngươi chắc đã sớm đoán được, ta không nỡ động đến ngươi." Không, không phải không nỡ, mà là sẽ không làm.
Bởi tài năng của ngươi, những vốn đã sắp xếp để kiềm chết ta. Với thế lực của tam ca, hoàng thượng, thái hậu ở bốn phương, ta làm gì cũng sẽ rút dây động rừng. Ngươi biết nếu ta có đụng đến ngươi cũng không phải bây giờ. Trong kế hoạch lâu dài này, ta cần ngươi hỗ trợ. Mà ngươi cũng biết rõ, khi ta vừa bắt đầu hoài nghi, ngươi luôn miệng thề nguyện trung thành, nắm bắt thời cơ, khiến toàn bộ tâm trí ta dồn vào ngươi, cho nên mới không để ý đến Túc Ngọc. Nhưng đáng tiếc, Túc Ngọc dùng làm việc cẩn thận, nhưng cũng khó tránh được sơ hở, để ta nắm được.
Hành vi của Túc Ngọc cũng không quá mức lộ liễu. Nếu hôm nay không thử thăm dò thì y nhất đinh vẫn tiếp tục bị Phó Thần lừa gạt.
Phó Thần, nếu ngươi không phải thái giám, ta cho rằng dã tâm của ngươi sẽ không chỉ có bấy nhiêu.
Cạch một tiếng, chén dạ quang bôi trong tay y vỡ vụn.
Bàn tay chảy máu giàn giụa, như chuỗi san hô bị đứt dây, rơi từng giọt trên đất, lẫn với mùi tanh vốn có trong địa lao. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm thương tích mơi, nhưng Thiệu Hoa Trì lại chẳng có cảm giác gì.
Y ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm máu trên bàn tay. Huyết sắc xinh đẹp vấy lên đôi môi, dường như hòa cùng một thể.
"Mấy ngày nữa Túc Ngọc sẽ đến Trăn Quốc theo kế hoạch của ta. Thanh Nhiễm, Lam Âm, Tranh tâm sẽ thay thế y điều hành tụ điểm tình báo ở yên lâu. Khi cần thiết, các ngươi hãy hỗ trợ bọn họ."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Phía sau, Lý Tường Anh nghe được nửa câu truyện, điên loạn nở nụ cười. "Phó Thần...Vậy mà lại là Phó Thần....Ha ha ha ha, ta có ngày hôm nay là do hắn ban tặng sao? Lý Tường Anh ta một đời thông minh mà lại hủy hoại trong tay đứa con nít miệng còn hôi sữa, ha ha ha ha ha!"
"Bắt lão ngậm miệng." Thiệu Hoa Trì không buồn quay đầu, chỉ lạnh giọng sai khiến, "Cần thận, đừng để lão chết, đợi Phó Thần đến rồi xử lý tiếp."
Lúc Thiệu Hoa Trì ra khỏi địa lao, y trông thấy một bóng người đứng dưới tán lá phong đỏ, không biết đã chờ ở đó bao lâu, nhưng dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn hòa trong khung cảnh trông thật đẹp mắt.
Thiệu Hoa Trì nhìn ngắm giây lát, thất thần một hồi, thì thào tự nói.
"Ta một mình xoay sở suốt mười lăm năm, trù tính kỹ lưỡng, rất sợ chỉ sai một bước thì sa vào vũng lầy. Mấy huynh đệ của ta chẳng một ai lương thiện. Cho đến hôm nay, ta luôn chỉ có một mình. Nếu ngươi thật sự ruồng bỏ ta, ta cũng chỉ có một cái mạng, ngại gì không đánh cược?"
Ta cược ngươi sẽ không ruồng bỏ ta.
Hoa Trì vươn cánh tay ra, nhìn những lớp băng vải đã được Phó Thần cẩn thận quấn cho, nắm tay siết chặt.
Thấy Thiệu Hoa Trì, Phó Thần sửa sang vạt áo, khom người đan tay hành lễn, "Vấn an điện hạ."
"Không càn đa lễ, ngươi tới đây giờ này có chuyện gì quan trọng?" Phó Thần có Lưu Túng bao che ở Phủ nội vụ. Bình thường, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hắn dễ dàng ra khỏi cung hơn các thái giám khác nhiều. Nhưng nếu không có việc quan trọng, thì gọi người đến khó khăn vô cùng.
"Có tin báo, nhị điện hạ vẫn ở trong hoàng tử phủ, chưa hề ra ngoài." Đây là tin báo Phó Thần sai người theo dõi, nhận được sau khi nhìn thấy y ở cửa sau của Tiêu Tương quán.
"Chuyện này có gì đáng báo cáo? Ngươi muốn nói điều gì?" Phó Thần đương nhiên không bắn tên mà không có đích. Thiệu Hoa Trì kéo ống tay áo che đi vết thương trên cánh tay, ngẩng đầu quan sát Phó Thần. Bây giờ đã không còn nhìn ra dáng vẻ yếu ớt của người này mấy ngày trước. Phụ hoàng cũng có lúc không hoàn toàn vô tích sự, ít ra mấy thứ thần dược hắn ban cho cũng có chút hiệu quả.
Y nhếch môi cười, sau đó lại khôi phục dáng vẻ bình thản.
"Mấy ngày nay, hạ nhân cấp thấp ra ngoài đi lại nhiều, còn ngăn phủ thông quan ghi lại."
"...Nhị ca chính là đại thụ che trời, cây đổ bầy khỉ cũng tan là lẽ thường tình. Nhưng nếu phụ hoàng còn chưa hạ chỉ thì đó chỉ là cấm thúc vô kỳ hạn mà thôi, những người kia không tránh được nóng vội. Hơn nữa, chỉ là đám hạ nhân.... Thế thì hình như hơi to gan quá mức rồi. Nhiều người như thế thù không phải trùng hợp. Có điều bất thường." Thiệu Hoa Trì suy tư nói.
Đây cũng chính là điều Phó Thần nghi hoặc, cho nên mấy ngày nay, hắn đặc biệt chú ý tới động tĩnh của phủ nhị hoàng tử. Một hoàng tử bị cấm túc dài hạn, về lý mà nói thì chẳng thể gây nên sóng gió gì, đương nhiên sẽ không một ai chú ý, "Trong mấy ngày nay, hạ nhân của phủ nhị hoàng tử ra vào không ngớt. Nô tài to gan phỏng đoán, có lẽ nhị hoàng tử bây giờ đang không thật sự ở trong hoàng tử phủ."
Hiện giờ ai đang ở trong phủ thù không rõ.
"Nhị ca đang định làm gì?"
Khi Thanh Nhiễm tỉnh lại trong lòng Túc Ngọc, họ đã ở trên xe ngựa, vừa ngẩng đầu đã thấy dung nhan như hoa của Túc Ngọc.
Vệt đỏ hồng ửng lên hai gò má. Sư phó chưa từng quan tâm hay thân thiết với ai mà có thể ôm nàng vào lòng, nàng cảm thấy vừa rồi mình dập đầu đến ngất xỉu cũng đáng giá.
Thân thể nàng đã sớm ô uế, người này là mảnh đất bình an duy nhất trong lòng nàng, nhưng chưa từng quay đầu nhìn nàng một cái.
"Sư phụ..." Nàng bỏ đi sự cung kính và lạnh lùng ngụy trang thường ngày, dùng tâm tình của nữ tử mà gọi một tiếng.
"Bôi thuốc rồi, sau này không được làm việc lỗ mãng nữa, mấy ngày tới cũng đừng tiếp khách, tới đây ra mắt công tử nào." Túc Ngọc thấy Thanh Nhiễm đã tỉnh, liền buông nàng ra.
Xe ngựa chật chội, để cho công tử có thể thoải mái ngồi, Túc Ngọc chỉ đành ôm đô đệ vào lòng để nàng không đụng vào hắn.
Nghe câu nói đó, Thanh Nhiễm tự biết mình nghĩ quá nhiều, thần sắc liền thay đổi. Còn chưa kịp thất vọng, nàng đã nhớ ra câu cuối cùng, giật mình nhận ra trong xe còn một người khác nữa.
Người kia là một thiếu niên có gương mặt còn non nớt, đoan chính ngồi một bên, dù đưa tay nhấc chân đều không gây sự chú ý.
Là Phó Thần, chủ tử của sư phụ. Thanh Nhiễm hơi giật mình.
"Hôm đó gặp được công tử nhưng không ra tay giúp đỡ, xin công tử trách phạt." Thanh Nhiễm vội vàng thỉnh tội. Nàng nói đến chuyện ngày ấy, nàng du thuyền cùng Tiết Duệ trên sông hộ thành, thấy Phó Thần gặp nạn.
"Người không biết thì không có tội, hôm đó dù ngươi muốn giúp cũng không thể là gì. Tiết tam công tử đi cùng ngươi cũng không hề đơn giản, không làm gì lại chính là chuyện tốt." Nàng vừa định hành lễ, Phó Thần đã đưa tay ngăn lại. " Trong xe ngựa có nhiều bất tiện, cứ bỏ đi. Sư phụ ngươi quá mức đa lễ nhưng đừng học theo y. Ngươi và ta đều là nô tài, không phân tôn ti. Hơn nữa, ta còn nhỏ tuổi hơn các ngươi rất nhiều, để ta lãnh đạo, các ngươi hẳn cũng thấy oán trách. Sau này nếu có lòng thì nghe ta mấy câu, không thì cũng chẳng sao."
"Công tử khoan dung, Túc Ngọc không cho là như vậy. Ta kính nể ngài từ tận đáy lòng, không liên quan gì đến tuổi tác. Sau khi ta rời Tấn quốc, Thanh Nhiễm sẽ thay ta ở lại theo hầu công tử. Nếu nàng không nghe lời, công tử cứ tùy ý xử trí."
"Thanh Nhiễm nguyện theo công tử, lấy công tử làm đầu." Thấy gương mặt tươi cười như khó nén vẻ bi thương cua Thanh Nhiễm, Phó Thần thầm than thở. Tên Túc Ngọc kia thật chẳng hiểu phong tình. Cô nương này dù có phản bội ai cũng không bao giờ phản bội y. (sao chuyện tình cảm nhà người ta ông nhạy vậy mà chuyện mình thì ông đần thế ông kia?)
Túc Ngọc nói lại nguyên văn những lời của Thiệu Hoa Trì cho Phó Thần. Y cũng là người đến đón Phó Thần sau khi hắn trên đường rời phủ.
"Chuyện này không cần lo lắng. Bây giờ điện hã sẽ chưa động đến ta." Vẻ mặt Phó Thần lạnh nhạt.
"Ngài có đối sách gì chăng?" Hiện giờ không có, không có nghĩa là tương lai cũng không.
"Vẫn còn sớm. Việc này ta sẽ tự nghĩ cách thoát thân." Phó Thần cũng không dám coi thường thất hoàng tử. Ấn tượng từ lần đầu tiên gặp mặt kia khó có thể xóa nhòa.
Nhớ đến cảnh tượng ở địa lao ban nãy, Thiệu Hoa Trì đặt tay lên mu bàn tay hắn, để hắn tự mình cầm thanh chủy thủ đâm vào cổ họng Lý Tường Anh. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo, vô tình toát ra trong mắt Thiệu Hoa Trì.
Lúc ấy, Lý Tường Anh đã không còn tỉnh táo mấy. Dưới sự "hầu hạ" của Quỷ Tị Quỷ Ngọ, lão đã khổ sở đến sống không được chết không xong.
Hai mắt lão đục ngầu nhìn Phó Thần, nở nụ cười quỷ dị, "Vị hoàng tử....bên cạnh ngươi...không đơn giản đâu. Phó Thần....Kết cục của ta chính là của ngươi trong tương lai....Ha ha ha ha, ta chờ ngươi..."
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lướt qua Lý Tường Anh như nhìn một kẻ đã chết, chẳng buồn nhiều lời, "Ngươi sao xứng đánh đồng với Phó Thần được?"
Lý Tường Anh còn chưa nói xong đã bị Quỷ Tị châm một nhát, thê thảm gào lên.
"Phó.... Thần, cầu xin ngươi cho ta chết thống khoái đi! Xin ngươi... Ta biết ta có lỗi với Trần Tác Nhân, có lỗi với Diêu Tiểu Quang. Hôm nay ta đã không còn hai chân để quỳ xuống dập đầu tạ tội với bọn họ. Ta hối hận rồi, ta xin lỗi....Ta xin lỗi bọn họ....."
Lúc này Phó Thần mới để ý, nửa thân dưới của Lý Tường Anh ngâm trong vại nước đã chẳng còn gì....
Một cơn lạnh lẽo không nên có bỗng dâng ngập đáy lòng.
Hắn nhắm mắt lại. Dù giờ đây đã trả thù được cho hai người kia, nhưng sao hắn không thể nào vui vẻ được.
"Công tử, Túc Ngọc nói sai gì sao?" Thấy Phó Thần trầm mặc, Túc Ngọc rụt rè lên tiếng.
Phó Thần nhanh chóng khôi phục. Tuy hắn bị sự cay nghiệt của Thiệu Hoa Trì làm ảnh hưởng đến tâm trạng, như ít nhất hắn cần một vị quân chủ sát phạt, quyết đoán, Về điểm này, thất điện hạ đã làm được, "Không phải, ngươi suy nghĩ thấy đáo, ta ghi nhận trong lòng. Tuy nhiên, nếu Tân Di chết, Trăn quốc sẽ hỗn loạn, khi đó các vương sẽ tranh chấp, chiến hỏa liên miên. Với thế lực của Kích quốc hiện nay, cộng với vũ khí nóng bọn họ chế tạo được, chắc chắn sẽ tìm cơ hội xen vào. Phải nhớ tuyệt đối không được khinh địch. Lần này ngươi đến Trăn quốc để bồi dưỡng ấu chủ, tứ cố vô thân, vạn sự cẩn thận."
"Vâng, Túc Ngọc chắc chắn sẽ nghĩ kỹ mới làm, không khiến công tử thất vọng. Cũng mong công tử có thể tiền đồ rạng rỡ ở Tấn Quốc. Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại công tử!"
"Sẽ có ngày đó thôi."
Hai mắt Túc Ngọc rực sáng nhìn Phó Thần. Y sẽ không bao giờ quên những lời Phó Thần từng nói.
"Túc Ngọc, thân là nam tử nhưng lại có dung nhan tuyệt sắc cũng không phải mong muốn của ngươi. Vũ đài của ngươi không nên ở chốn này, phải tiến đến nơi rộng lớn hơn."
Khi đó, hai mắt công tử như thấm đẫm thiên quang, có thể nhìn xuyên thấu con người thực của y, để y có thể phát triển năng lực thực sự sau này.
Đây là người đầu tiên coi trọng y mà không nhìn vào dung mạo.
"Túc Ngọc."
"Vâng."
"Bình thuốc này ngươi lấy về đi thôi."
"Công tử, vạn lần không thể." Y biết Phó Thần trả lại đan dược có nghĩa hắn tín nhiệm y.
"Ngươi cầm lấy." Lúc trước, Trúc Ngọc nhét vào tay hắn để biệu hiện lòng trung, bên trong là thứ thuốc y phải uống định kỳ. Sau khi tới Trăn quốc, hắn không nên cứ giữ thứ này nữa. Sau đó, hắn lại lấy ra mười túi gấm giao cho y, "Mười túi gấm này được xếp theo trình tự. Nếu ngươi gặp chuyện gì không thể giải quyết thì hãy mở ra, có lẽ giúp được chút ít."
Túi gấm này đều do Mai Giác làm. Nàng làm cô cô đã nhiều năm, tài thêu thùa có thể nói là xuất thần nhập hóa, hiệu suất cực kỳ cao, tất cả đều may theo yêu cầu của hắn.
"Y run rẩy nắm lấy hai vật Phó Thần giao cho, cực kỳ trân trọng. Y tin tưởng công tử thần cơ diệu toán, mười túi gấm này sẽ là vật bảo mệnh trong phút chót của y, "Công tử định khi nào ra tay với Tân Di?"
"Nhanh thôi, chó cùng rứt giậu. Gã sẽ không nhịn được mấy ngày đâu." Hắn cố tình tách Thẩm Kiêu và Tân Di ra để giải quyết, chính là vì ngày hôm nay.
Ngày ấy chia tay, Phó Thần cố tình đi trước, để cho đôi sư đồ kia có thời gian nói lời từ biệt, vì thế mà nhận được ánh mắt cảm kích của thuộc hạ mới Thanh Nhiễm.
Phó Thần không khỏi bật cười. Nữ tử đáng yêu ở chỗ tâm tư các nàng lúc nào cũng mềm mại như nước, luôn bằng những cử chỉ nhỏ mà khiến người ta ấm áp trong lòng.
Trong cung, để xử lý một đống nghi vấn Thẩm Kiêu để lại, tất cả những cung nữ thái giám đáng ngờ, dù vô tội vẫn bị nghi có tội, đều bị hoàng thượng xử trảm. Trong lúc này, ai nấy đều thần hồn nát thần tính mà cẩn trọng hơn hẳn.
"Thẩm Kiêu kia cũng ẩn mình thật kỹ, ngay cả gia hương cũng không tra được. Tiếp túc tìm cho ta, điều tra tất cả những quan viên liên quan đến hắn!" Vì chuyện này, hoàng thượng đã tra xét không biết bao nhiêu nhà. Mấy ngay nay, Ngạc Hồng Phong bận rộn tới không ngẩng đầu lên được. Lúc này, thượng thư bộ hình đang ăn mắng bên trong.
Phó Thần nhận được khẩu dụ liền chạy tới đây, nhưng bị An Trung Hải liếc mắt ngăn cản.
"Đợi lát nữa hãy vào."
Phó Thần gật đầu, kinh hãi, "Nô tài thấy hơi sợ."
Đây mới là loại phản ứng một tiểu thái giám mười mấy tuổi nên có, dù có chững chạc đến đâu cũng không thể nào không bị ảnh hưởng bởi long uy.
"Sợ cái gì, ngươi đường đường chính chính, không cần phải lo. Đừng nói lão Lưu Túng kia, chỉ cần lão phu ở đây cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Dù mấy ngày nay, đám cung nữ thái giám đã ra sức cọ rửa nhưng sân trước ngự thư phòng vẫn tràn ngập mùi máu tươi. Đã lâu trong cung không gặp chuyện hỗn loạn như thế. Lão trải qua hai triều, vẫn là lần đầu trông thấy cảnh tượng này. "Cũng may là tên đầu sỏ đã bị bắt, thi thể cũng thật thảm thương, bị băm thành từng mảnh thịt vụn.....Đã từng là một nhân vật phong tư trác tuyệt như thế mà lại chết...Ấy cha, lời này không nói lung tung được. Chúng ta không biết cái gì hết."
Việc này chính do các tổng quản thái giám chứng kiến tận mắt. Hôm ấy, không cách nào tìm được toàn bộ thi thể của Thẩm Kiêu. Đế vương cực kì phẫn nộ, hạ lệnh, thủ cấp của y vẫn còn đặt trong phòng hoàng đế cho đến giờ.
Sở dĩ tìm được như vậy cũng nhờ công lao của Túc Ngọc. Người Túc Ngọc nhận lệnh vớt không phải Phó Thần mà là Thẩm Kiêu.
Một nhân vật như vậy, nếu không tìm được thi thể, Phó Thần cũng không dám tin y thật sự đã chết.
Dù vậy, Phó Thần cũng không mong đợi sẽ có kẻ vũ nhục thi thể y.
Thực ra, Tấn Thành đế làm vậy chẳng qua muốn khiêu khích kẻ đứng sau, khiến chủ mưu lộ mặt.
Nhưng sau lần hành động đó, bọn họ hoàn toàn im hơi lặng tiếng, dù thi thể Thẩm Kiêu bị đối xử như vậy cũng không có chút động tĩnh nào.
Thấy Phó Thần bị dọa đến ngay ngẩn, An Trung Hải cũng có chút không đành lòng. Suy cho cùng, tuổi hắn vẫn còn nhỏ, "Sau này làm lâu rồi, chuyện gì cũng chứng kiến hết. Không cần nghĩ gì cả, cứ hầu hạ chủ tử cho tốt."
"Tạ Hải công công chỉ điểm."
"Cảm tạ cái gì, ta còn muốn cảm ơn ngươi đã ở cùng bà ấy, mấy ngày này bà ấy vui vẻ lắm."
Người mà lão nói chính là Lý tẩu tử. Mấy ngày trước, Phó Thần phải dưỡng thương, tạm thời ở lại ngõ Đông Du, dần dần trở nên thân thiết với Lý tẩu.
"Mấy ngày nữa chắc sẽ có rất nhiều người mới vào cung, khi ấy ngươi sẽ bận rộn lắm."
Phó Thần ngại ngùng gãi đầu. Thi thoảng Tự Đao môn không thể quản lý hết, hắn cũng phải đi đón người mới, cho nên đa số thái giám vừa vào cung đều biết có một đại thái giám không khắt khe với ma mới là Phó Thần.
Lúc Phó Thần chờ bên ngoài, hữu tướng bước chân xiêu vẹo đi tới. Chỉ trong mấy ngày, dường như lão đã già đi rất nhiều, bận rộn tối mắt để làm sạch thanh danh nhà mình.
Hữu tướng lần này nằm không cũng trúng đạn. Vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì nghe tin Thẩm Kiêu vượt ngục, thậm chí còn dẫn đến hiềm nghi có liên hệ với tiền triều. Nhưng lúc này thì thấy cỏ cũng tưởng binh lính, ai cũng hết sức bất an. Mà lão là thủ trưởng trực tiếp của Thẩm Kiêu, đương nhiên là có quan hệ gần gũi với y nhất.
Thẩm Kiêu này, thay vì nói là thủ hạ của lão, chẳng bằng nói trắng ra lão cố cực lực muốn mượn sức y. Có một phò mã được hoàng thượng yêu thích như vậy ở dưới trướng, đối với lão cực kỳ có lới, vậy mà không ngờ bây giờ lại thành bùa đòi mạng. Ngoài mặt, hữu tướng không giúp bên bào, vừa không thuộc vây cánh của đại hoàng tử, vừa không theo phe nhị hoàng tử. Lão làm quan nhiều năm, rất giỏi luồn cúi. Năm đó, Thẩm Kiêu làm thủ hạ cho lão cũng vì lão là lựa chọn tốt nhất, xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng chỉ lo thân mình.
Nhưng y đã không ngờ tới có một Phó Thần bất ngờ xuất hiện.
Hữu tướng một cái đầu hai cái đại. Đầu mâu thứ nhất của hoàng thượng đang nhắm thẳng vào lão. Cũng may lão thông minh, tìm cách tránh né, loại được mình ra ngoài phạm vi nghi ngờ mới tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần gió lay cỏ động là sẽ có kẻ nhất định không chịu buông tha lão. Hiện giờ, lão sợ nhất là tả tướng cùng Tiết Ung ở giữa ngáng chân, khiến lão không thể trở mình.
Hữu tướng mặt mày xanh mét bị gọi vào, sau đó cửu hoàng tử hỗ trợ hình bộ điều tra quan viên cũng tới để tâu lên danh sách. Những quan viên này cuối cùng có tội hay không đều do hoàng đế định đoạt.
Nói thật, loại công sự này cũng chẳng khá hơn việc đi đón thương binh của Thiệu Hoa Trì là bao, thậm chí còn nguy hiểm hơn. Đắc tội quan viên có thể khiến y bị lật thuyền trong mương lúc nào không biết. Tuy nói hoàng đế sủng ái cửu hoàng tử nhưng yêu thương cũng phải dựa tình hình thực tế. Đối với Tấn Thành đế mà nói, sủng đến mấy cũng không thể sánh với thể diện hoàng gia.
Việc hiệp trợ này cũng có thể khảo nghiệm năng lực của hoàng tử. Tấn Thành đế chọn tới chọn lui, cảm thấy lão cửu là thích hợp nhất. Lão cửu thông minh từ bé, tuổi cũng vừa đủ. Ngay cả lão thất cũng bắt đầu nhận công sự rồi, lão cửu cũng đến lúc đi thôi. Lại nói, lão cửu có thanh danh hiền đức công chính trong đám văn nhân nhã sĩ, để y đi làm công chuyện này cũng rất hợp lý.
Điều tra, khám nhà, đương nhiên sẽ có người chịu oan uổng. Cửu hoàng tử vất vả lắm mới lập được thanh danh, bây giờ cũng bị suy giảm không ít.
Thiệu Tử Du đi tớ, Phó Thần và An Trung Hải cùng khom người hành lễ.
Y làm như không thấy Phó Thần, chỉ nói chuyện với An Trung Hải, " Phiền Hải công công giúp ta truyền một tiếng."
"Cửu điện hạ khách khí, nô tài xin đi ngay."
Hải công công vào trong rồi, Thiệu Tử Du mới nhìn xuống Phó Thần đang quỳ. Một lúc lâu sau, y nói, "Đứng dậy đi."
"Tạ ơn cửu điện hạ."
"Nghe bảo ngươi thị thiện rất khá." Y làm như vô tình nhắc tới.
"Nô tài từng hầu bệ hạ dùng bữa, nếu như Cửu điện hạ xem trọng, nô tài cũng mong ngài ban cho cơ hội này." Chủ động xin công sự tử chủ tử cũng ngang với xòe tay xin thưởng tiền, là hành vi chỉ dùng cho những chủ tử tốt tính.
"Rất hiểu chuyện." Ít nhất là hiểu chuyện hơn chủ tử của ngươi. "Mấy ngày này, bản điện bận rộn hỗ trợ đốc thúc điều tra trong cung. Đợi xong việc thì đến hầu hạ đi."
Cửu hoàng tử như cười như không nhìn Phó Thần. Hải công công đi ra, y cũng đi vào.
Phó Thần cúi đầu, nét mặt đầy vẻ kính cẩn vâng lời. Ánh mắt ấy của hắn đã là thói quen, do ở trong cung nhiều năm luyện thành, dù là với mặt đất cũng có thể bày ra bộ mặt ngoan ngoãn được.
Hữu tướng....Cửu hoàng tử, tầng quan hệ này cũng sắp chồi lên mặt nước rồi.
Sau khi các đại thần và cửu hoàng tử rời đi, hoàng đế mới gọi Phó Thần vào.
Nguyên nhân truyền gọi vẫn là công việc cũ, cạo râu cho hoàng đế.
Gần đây, cạo râu cho hoàng đế đã trở thành công việc hàng ngày. Hắn dạo này cực kỳ chú trọng việc sửa sang dung mạo, người cũng như trẻ ra mười tuổi, mặt đầy hồng quang, quả đúng là tâm tình thoải mái thì nét mặt cũng rạng ngời. Đám nô tài không thể nói huyên thuyên, nhưng ai mà không biết, người nọ rỉ tai người kia. Chẳng là Mai uyển nghi ở Phi Vũ các có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, so với hồng nhan đã thành xương trắng là Lệ phi cũng chẳng kém là bao, trở thành mục tiêu chú ý của tất cả chúng phi chốn hậu cung.
"Tiểu Thần tử, ý tưởng lần trước ngươi gợi ý cho trẫm quả nhiên không tồi, Mai uyển nghi rất vui thích." Tấn Thành đế ngả lưng vào đệm mềm, khen ngợi Phó Thần vẫn đang rửa tay sau khi tu bổ xong bộ râu cho hoàng đế. Tên nô tài này dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại lắm mưu ma chước quỷ, đầu óc thông minh. Ngay cả thái hậu và hoàng quý phi cũng thích hắn hầy hạ, Tấn Thành đế cũng hiểu được lý do. Nếu dùng thuận tay rồi thì cứ dùng tiếp thôi.
Đại khái là chuyện dù hắn ban thưởng cái gì, Mai uyển nghi cũng không thích. Đương nhiên Mai uyển nghi không tỏ thái độ gì cả. Hắn tặng thưởng, nàng nhận lấy, nhưng chưa từng thấy nàng mang trên người. An Trung Hải đi tuyên chỉ về cũng không dám nói dối, chỉ tâu Mai uyển nghi vẫn cung kính như trước.
Các phi tử trước kia cũng không phải không có trường hợp nào như vậy. Ví dụ như Kỳ quý tần cực kỳ tai tiếng nọ, ngay cả tặng phòng nuôi chó cũng chẳng dỗ được giai nhân. Suốt mười ngày nửa tháng, Tấn Thành đế xem như dùng hết thủ đoạn, vậy mà vẫn không thể khiến mỹ nhân cười. Đương nhiên không thể so sánh Mai Giác với đám dong chi tục phấn kia được. Bọn họ là làm mình làm mẩy, còn Mai Giác là thật lòng.
Hắn biết Mai Giác vẫn luôn chán nản, tuyệt vọng khi bị hắn cưỡng ép vào hậu cung. Muốn dỗ cho giai nhân vui vẻ lắm mà không sao tìm ra cách.
Phó Thần liền gợi ý, bảo Tấn Thành đế sai thái giám bên cạnh ra ngoài cung mua vài vật nho nhỏ. Uyển nghi nương nương đến từ dân gian, chắc sẽ yêu thích mấy thứ này.
Lúc đầu hoàng đế cũng không tin, mấy món đồ không đáng tiền đó thì dùng được vào việc gì. Vậy mà thật không ngờ, mấy vật nho nhỏ đó lại khiến giai nhân vui vẻ ra mặt.
Có khởi điểm tốt, mỗi khi tâm tình Tấn Thành đế không vui, đám hạ nhân lại đi tìm thứ làm vui lòng Mai uyển nghi. Mai uyển nghi vui, tính tình bệ hạ cũng sẽ thoáng hơn một chút, ít làm khó dễ bọn nô tài.
Hoàng đế càng lúc càng hay tới chỗ Mai uyển nghi, cùng nàng nói dăm ba câu chuyện phiếm. Những chuyện phiền não gần đây vừa được giải quyết một chút, thì hành vi độc sủng này lại khiến hậu cung oán than dậy đất.
Vốn dĩ, các phi tần cũng đã thành quen. Tấn Thành đế là loại người như vậy, sủng ái ai cũng chỉ được một thời gian, các nàng đều được sủng hạnh rồi, lúc còn mới mẻ thì ai cũng vậy.
Nhưng lần này, các nàng cảm thấy không giống như trước.
Bệ hạ đối với vị Mai uyển nghi này không hề đơn giản. Không hề gọi tới thị tẩm, cũng không ngủ lại qua đêm, ngày ngày đều ở trong ngự thư phòng. Dù có hậu phi nói dăm câu oán hận hoàng đế cũng nhất quyết không nghe. Bệ hạ có đủ lý do, còn đang thời điểm căng thẳng. Hắn bận rộn suốt ngày, hôm nào cũng ở Ngự thư phòng xử lý công vụ, ban ngày cũng chẳng có nổi chút thời gian rảnh để đến chỗ các phi tần ngồi một lúc.
Không phải trước Mai quyển nghi, chưa từng có ai được sủng ái đến thế.
Nhưng vấn đề là, hoàng đến tới hậu cung chỉ để gặp một mình vị phi tần này.
Hậu cung bây giờ chẳng có lúc yên. Bọn họ ngày ngày đi quấy nhiễu hoàng hậu, nhờ hoàng hoàng khuyên can hoàng tượng ban đều mưa móc. Hoàng hậu lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối, bọn họ lại tìm đến hoàng quý phi. Mấy hôm nay, Phúc Hi cung cực kỳ náo nhiệt.
Hoàng quý phi đang ở ngoài Ngự thư phòng chờ yết kiến. Tấn Thành đế vừa nghe tới hoàng quý phi là lại đau đầu, xoa xoa trán, "Không gặp, chính sự bận rộn."
Đợi người rời đi, Tấn Thành đế mới thở dài, "Thường ngày hiểu chuyện như vậy, sao cứ đụng tới con cái là cứ như biến thành người khác."
"Hoàng thượng, hoàng quý phi chẳng qua vì thương ái nữ nên mới sốt ruột." An Trung Hải đứng bên cạnh trấn an.
"Chẳng lẽ trẫm không biết, nhưng mà trẫm còn đang tìm tung tích Tam nhi. Tam nhi là ái tử của trẫm, chẳng lẽ trẫm không vội?" Sao chẳng ai thông cảm cho trẫm hết vậy?
Hoàng thượng nhớ tới hành động tri kỹ của Mai Giác, gương mặt ôn nhu của nàng, tính tình ngoài cứng trong mềm, không sợ cường quyền của nàng, giống mẫu phi của hắn như đúc. Vừa rộng lượng lại kiên cường, dù trẫm cưỡng ép nàng, khiến nàng thống hận, nhưng chẳng bao giờ nói lời tàn nhẫn với trẫm. Có lẽ trên đời này chỉ có mình nàng là người duy nhất.
"Tam điện hạ nhất định cát nhân thiên tướng!" An Trung Hải an ủi nói.
Tấn Thành đế mệt mỏi xoa bóp thái dương. Phó Thần đứng sau bóp vai cho hắn, lực đạo vừa phải, khiến hắn thoải mái rên rỉ, "Lát nữa gọi người của Ấp An phủ tới đây."
Phó Thần biết, hắn nói đến chuyện tam hoàng tửu Thiệu An Lân mất tích ở Sân Châu. Nơi đó hải tặc hoành hành, thậm chí còn ra sức cướp, đốt, giết phá, quan phủ cũng tham dự vào. Tấn Thành đế hạ lệnh, không ngừng tăng cường binh lực, nhất định phải tiêu diệt đám hải tặc ngang ngược này. Nhưng đối phương cực kỳ giảo hoạt, cướp xong là chạy, quan binh không kịp đuổi theo. Đừng nói đến bạc, ngay cả tam hoàng tử cũng mất tích luôn kia kìa.
Tấn Thành đế cực kỳ phẫn nộ, hết lần này đến lần khác phái binh đi.
Một mặt, hắn lại cố giấu nhẹm chuyện Thiệu An Lân mất tích. Cũng khó trách sao hoàng quý phi cũng ngày ngày hỏi thăm. Bây giờ hoàng đế cũng có chút sợ gặp nàng, không trốn làm sao được.
Bên ngoài lại có tiểu thái giám chạy tới bẩm báo.
Tấn Thành đế không kiên nhẫn, nhăn mặt, "Sao trẫm muốn nghỉ ngơi một lúc cũng không được hả? Lại có chuyện gì?"
An Trung Hải tiến lên nghe, mặt đổi sắc. Lão biết hoàng thượng quan tâm đến Mai uyển nghi nhường nào.
"Hoàng thượng, Mai uyển nghi ngã bị thương, vẫn đang hôn mê."
"Cái gì!" Vẻ mặt Tấn Thành đế đột nhiên uy nghi dọa người, trợn trừng mắt, tiếng quát vang dội. Hắn đứng bật dậy.
Phó Thần ngừng một chút, trong đôi mắt sâu không thấy đáy lóe lên vệt sáng khó lường.