Cả người xóc nảy qua cỗ quan tài vẫn đang chuyển động, có lẽ được người khác khiêng đi.
Do duy trì tư thế cuộn mình suốt thời gian dài, cảm giác tê mỏi từ hai chân lan khắp toàn thân, chỉ cử động một cái thì tê dại như trăm ngàn con kiến cắn. Phó Thần muốn thốt ra một tiếng rên rỉ nhưng sau đó lại cắn răng nuốt ngược về. Trong quàn tài thiếu dưỡng khí, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn gì để hô hấp, Phó Thần phải điều chỉnh hơi thở, hít vào thở ra từng chút một.
Hắn muốn duỗi chân nhưng lại phát hiện ra cả hai chân hai tay đều đã bị trói chặt, cơn ớn lạnh thoáng chốc chạy dọc sống lưng.
Hắn nhớ tới hôm đó, sau khi công chúa đến, Mục Quân Ngưng hoảng hốt chạy vào thư phòng, lại thêm chuyện hôm nay Thái Bình báo công chúa đến thỉnh an nhưng bỗng nhiên đột ngột rời đi chẳng nói tiếng nào. Xem ra nàng đã biết quan hệ giữa hắn và Mục Quân Ngưng nên muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Đúng vậy, chỉ cần giết hắn là giải quyết được mọi vấn đề.
Nhưng nếu muốn giết hắn, vì sao không ra tay trước khi nhốt hắn vào quan tài, như thế có phải nhanh gọn nhẹ hơn không. Giết xong thì ném xác ra bãi tha ma, mọi chuyện kết thúc ở đó, việc gì phải hao tâm tổn trí.
Do tác dụng của thuốc mê, đầu óc Phó Thần hiện giờ cũng không tốt, hắn phải cố gắng tập trung để suy xét nguyên nhân kết quả.
Hối hận vì đã bảo Mục Quân Ngưng nhảy múa ư? Chẳng có gì để nói.
Nàng là chủ tử cung dưỡng hắn, hắn là hạ nhân.
Nàng muốn cái gì thì hắn cho cái đó.
Nàng ngại không dám nói ra miệng thì hắn nói thay nàng, đó cũng là tính cách độc chiếm vốn có của hắn, không thể nói hắn hối hận hay không.
Hắn bị trói lại thành tư thế cuộn tròn rồi bỏ vào quan tài. Nếu ngay từ đầu đã nhốt vào quan tài thì hẳn không cần cuộn lại, điều đó có nghĩa trước đó hắn đã bị nhốt vào đâu đó chật hẹp hơn, có lẽ là một chiếc rương gỗ, sau đó mới đổi thành quan tài. Phải chăng để thoát khỏi truy binh? Truy binh hẳn là những người tiếp ứng được hắn an bài sẵn bên ngoài cung. Chỉ hy vọng bọn họ biết được chuyện gì thì báo với Túc Ngọc, hắn tin tưởng khả năng hành động của y.
Đợi cơn tê dại qua đi, Phó Thần mới co duỗi chân, ước chừng chiều dài của nơi này. Trước sau đều không với tới. Dựa theo chiều cao trung bình của một người bình thường là 1m70, thì quan tài cần có chiều dài từ khoảng 1m10 đến 2m20, chiều ngang và chiều cao cố định là 80cm và 60cm, đồ dài từ 3cm đến 10cm tùy loại. Chất liệu gỗ tích nước cũng dẫn đến thay đổi về trọng lượng và thể tích, mật độ sẽ rơi vào khoảng 0,4 đến 0,75 tấn trên 1 mét khối. Phó Thần yên lặng nhẩm tính, tổng trọng lượng của quan tài sẽ từ 200kg đến nửa tấn. Trọng lượng của nắp quan tài cũng ít nhất là 80kg, trong tình trạng bị trói chân trói tay như thế này, muối đạp tung nắp là chuyện không thể. Hơn nữa, nếu hắn quá cố sức cử động, khiến cho hơi thở gấp gáp, không khí không cân bằng thì chẳng bao lâu sẽ ngạt thở.
Động, chết càng nhanh.
Không động, chỉ là trì hoãn.
Hắn lựa chọn cái sau.
Tối đen, lạnh lẽo, ẩm ướt, không có một tiêu sáng nhỏ nhoi nào chiếu vào. Bất cứ ai rơi vào tình cảnh này, tâm lý cũng bị dày vò tra tấn. Hắn từng làm tư vấn tâm lý cho một vị gián điệp cấp quốc tế. Vị tiên sinh đó mai phục hơn hai mươi năm, sau khi thân phận bị phát hiện thì rơi vào cảnh giam cầm trong suốt sáu tháng. Đó là một nơi chật chội, tăm tối, những cảm xúc tiêu cực hư vô thường ngày sẽ nhanh chóng nảy sinh và phóng đại trong hoàn cảnh đó, nào cô độc, khủng hoảng, tuyệt vọng, yếu ớt. Sau khi được cứ ra, vị gián điệp với những tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng này gần như đã sụp đổ.
Cổ tay bị xích sắt còng lại, phát ra tiếng kêu leng keng giòn tan. Phó Thần gắng cử động nhẹ nhàng, khum hai bàn thành hình trái tim, đặt lên tai, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, dựa vào âm thanh mà phân tích tình huống.
Tiếng gõ mõ cùng tiếng Phạn văn liên miên không dứt, ngữ tốc rất nhanh. Tai Phó Thần khẽ động, phân biệt tiếng bước chân, tiếng nói, khẩu âm, binh khí ma sát...Dựa trên tất cả những âm thanh này, hắn đoán bên ngoài có ít nhất hai mươi người. Dù tay chân có không bị trói thì hắn cũng không thể nào thoát khỏi tình cảnh bị bao vây như thế. Lần này không giống như quốc yến hôm trước, khi ấy ta trong tối địch ngoài sáng.
Thoáng nghe thấy tiếng khóc? Đây là cái gì?
Cách đó không xa, có một hộ gia đình đang hạ táng đứa con gái bất ngờ ngã xuống sông chết của mình, tiếng khóc ai oán không dứt. Đám dân chúng này cũng thấy đám người Tân Di, từ quần áo đến hộ vệ bên mình đều cho thấy rõ đây là quý nhân không thể đắc tội, tiếng khóc cũng nhỏ đi nhiều, không dám chọc giận bọn họ.
Tiếng khóc của những người này quấy nhiễu suy đoán của Phó Thần.
Nơi này là mộ địa ở ngoại ô, vùng sườn núi tối tăm, như thế có quỷ khí bay lượn, khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.
Trên mảnh đất cách cỗ quan tài một quãng, những cây nến được xếp thành hình thù kỳ lạ, đồ hình phức tạp, nối lại với nhau. Mấy thuật sĩ tha phương mặc đạo bào đen thẫm ngồi ở giữa, miệng không ngừng lẩm bẩm, quanh thân là những cống phẩm. Hộ vệ do Tân Di đưa đến canh giữ ở vòng ngoài.
Phía dưới quan tài là một cái hố to đã đào sẵn, sâu tầm 3 đến 4 mét, có lẽ chỉ vừa mới được tạo nên.
Tân Di ghé sát vào quan tài, không nghe thấy âm thanh gì, không phải là chết rồi chứ? Bất cứ ai nhận ra mình đang bị nhốt trong quan tài đều sẽ điên cuồng gào thét, kêu cứu. Tính toán canh giờ, lẽ ra nên tỉnh rồi mới phải.
Lỡ chết thật rồi thì sao?
Tân Di do dự không biết có nên mở quan tài ra hay không, nhưng nghe Lý Tường Anh nói, Phó Thần là kẻ vô cùng xảo quyệt, không chừng yên tĩnh như thế cũng do hắn cố ý, không thể mắc mưu hắn được.
Suốt quá trình hạ táng không được phép khai quan, nếu không sẽ uổng phí công sức lập nên trận pháp này.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói the thé vang lên, Phó Thần nhận ra đây là giọng Tân Di, nói: Hạ Táng.
Hạ táng?
Hắn còn sống mà....
Tân Di đứng bên hố đất, thần sắc lạnh lùng nhìn cỗ quan tài nhốt Phó Thần từ từ hạ xuống, hai mắt tràn đầy ánh sáng quỷ dị.
Loại cảm xúc không tên bỗng lan tràn trong ngực, khiến tim hắn đập thình thình.
Sau nhiều lần va va đập đập, thân thể hắn cũng bị xóc nảy đụng vào nắp quan tài, mùi mốc meo ẩm ướt tràn ngập mũi miệng, phải khó khăn lắm mới nhịn xuống không phát ra âm thanh.
Phó Thần gắng gượng đè nén yết hầu ngứa ngáy. Quan tài đều đều trượt xuống, cho đến chỗ thật sâu mới dừng lại.
Đùng đùng, đùng, chát, đùng!
Có người đang lấp đất lên, mà hắn chính là kẻ bị chôn sống.
Có những âm thanh rào rào nhỏ vụn, là cát.
Rồi tiếng những vật nặng như đá tảng rơi xuống.
Từng âm thanh dồn dâp gõ lên nắp quan tàn, giống như chuông báo tang của tử thần vậy.
......
Đầu đuôi câu chuyện phải quay lại hồi sáng, lúc Tân Di nói chuyện với Phó Thần về việc xử lý Phó Thần đều không nhượng bộ nhau. Hai kẻ không quen biết muốn hợp tác vì mục đích của riêng mình.
Một kẻ muốn từ từ chậm rãi hưởng dụng Phó Thần, một người lại mong Tân Di sau khi chiếm được thân thể Phó Thần rồi giết mới có thể không để lại hậu họa. Cuối cùng, Tân Di đưa ra đề nghị thỏa mãn cả đôi bên, tổ chức cho Phó Thần một lễ "hoàn sinh". Đây là tập tục dân gian của Trăn quốc, hạ táng một người sống, một lúc sau lại đào lên, chẳng khác nào được "trùng sinh" một lần. Những chuyện trước kia đều quên sạch. Cách thức này cực kỳ phổ biến ở Trăn quốc, thường dùng cho những người mang bệnh tật, hay bị coi là điềm xui. Sau một lễ "hoàn sinh", người kia xem như đã chết, gạch đi tên mình trong sổ Diêm vương.
Đương nhiên, nếu thất bại thì cũng là chết thôi, xem như ông trời lấy lại mạng ngươi, vậy cũng đáng.
Tỷ lệ tử vong khi thực hiện lễ "hoàn sinh" cực kỳ cao, có thể nói sống được hay không đều nhờ vào may rủi.
Nhưng nghe đồn có thể thay đổi vận mệnh nên không ít người bí quá hóa liều muốn thử phương pháo đó. Cách thức lưu truyền rất phong phú, pháp sư cũng được mời, là phương phái được đa số dân chúng Trăn quốc ủng hộ.
Tiến hành lễ "hoàn sinh", giao mạng Phó Thần cho ông trời quyết đinh, xem như hai bên đều lùi một bước.
Nếu như Phó Thần còn sống, gã sẽ dẫn Phó Thần đi khỏi Trăn quốc, không để Phó Thần xuất hiện tại Tấn triều thêm một lần nào nữa. Hắn nhốt người vào quan tài, giả thành đoàn đưa tang, đi đến vùng ngoại ô.
Tân Di cũng không đến mức không phải Phó Thần thì không được, nhưng con người mà, không chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất.
Người bên cạnh gã rất nhiều, bao gồm cả Túc Ngọc vừa mới được gã chuộc thân, lần thay cùng theo gã về.
Nhưng gã vốn là kẻ đứng núi này nhìn núi nọ.
Đối với một Phó Thần không cách nào chiếm được, gã nguyện ý làm chuyện phiền toái một phen.
Ở mảnh đất dưới quan tinh lâu, tiếng khóc phát ra từ khe hở nhỏ hẹp, kéo dài không dứt.
"A a a a a a a..." Một nam tử mỹ lệ, gầy yếu quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa. Y ôm trong lòng một bao vải, bàn tay liên tục đám trên mặt đất chẳng chút nương nhẹ, máu chảy đỏ sẫm.
Nam nhân đứng cách đó không xa, là người Phó Thần từng gặp ở ngoại ô bên sông hô thành, được gọi là chủ công. Hắn tên Lý Biến Thiên, là hoàng đế của Kích quốc. Vốn dĩ chỉ có thể lưu lại mấy ngày, thân phận của hắn như vậy, không thể đợi quá lâu. Nhưng việc Tấn Thành đế sai người băm xác Thẩm Kiêu đã thật sự chọc giận vị đế vương này. Hắn phải tiến hành bố trí lại nhiều lần ở kinh thành cho nên mới lưu tới hôm nay.
Người tên Lý Biến Thiên này, từ nhỏ bị bệnh lạ, tới sau khi hai mươi tuổi thì dung nhan bất lão. Hắn tại vị mười tám năm, phát triển mạnh quân sự và hải vận, được bách tính Kích quốc tôn sùng là vị quân chủ trăm năm khó gặp. So với Trăn quốc bị hoạn quan chuyên chính, Kị Tang quốc khốn cùng tuyệt vọng, Khương vu hiếu chiến, Kích quốc suốt mười mấy năm qua đều đầu cơ trục lợi nhờ vũ khí nóng, thương mại phát triển không ngừng, quốc lực từng bước áp sát Tấn quốc, cực kỳ cường thịnh, thực lực không sao hình dung hết.
Trong khi đó, Tấn Thành đế vẫn còn chìm đắm trong Thiên triều thượng quốc, ở chốn Loan kinh phồn hoa, ngồi trên bảo tọa của đế vương cao cạo tại thượng mà hưởng thụ cuộc sống mơ màng.
Hai năm trước, Lý Biến Thiên bị thích khách bắn trọng thương chân, không tiện đi lại nên rất ít xuất hiện trước mắt công chúng.
Sau khi Lý Biến Thiên bị thương ở chân, những nước láng giếng không muốn Kích quốc tiếp tục bành trướng, liên tục phái người đến, muốn thừa dịp này lấy mạng hắn. Sau đó, mấy tiểu quốc đều bị Lý Biến Thiên tiêu diệt hầu như xóa sổ, mấy quốc gia cỡ trung thì không dám vượt qua giới hạn, dù chân có tật cũng không ai dám khinh thường người này.
Việc hắn đoạt được ngôi hoàng đế cũng là một truyền kỳ hết sức kinh tâm động phách. Những tùy tùng theo hắn khi xưa, lúc ra ngoài đều gọi hắn là chủ công. Chủ công cũng từ là chữ tượng trưng cho thân phận hắn.
Hắn vung tay lên, hai hộ vệ bên kệnh liền đến bên nam tử mỹ lệ kia, phòng ngừa y quá mức kích động.
Trong chiếc bọc kia là một khối gì đó đỏ đỏ trắng trắng đậm đặc sền sệt, nồng nặc mùi máu tươi. Đó là thứ bọn họ liều mạng mang ra khỏi đại lao được canh gác nghiêm ngặt.
Đây cũng chính là phần nào đó còn sót lại từ thi thể của Thẩm Kiêu. Lý Biến Thiên cảm thấy thật nhức mắt. Lời thề nguyện trung thành của Thẩm Kiêu năm đó còn nguyên trước mắt. Hắn lặng lẽ dời tầm nhìn.
Tấn Thành đế nói được làm được, việc vũ nhục thi thể quả thật khiến đám người bọn họ phẫn nộ điên cuồng. Nếu không phải Lý Biến Thiên ra sức ngăn cản thì nhất định họ sẽ tìm mọi cách trả thù.
Chuyện nhỏ không nhịn, đại sự bất thành. Lý Biến Thiên ra uy mới khiến cơn chấn động này bình yên lắng xuống.
Đè nén thật sâu, chờ cơ hội báo thù.
Nam tử mỹ lệ này chính là đệ đệ của Thẩm Kiêu tên là Thẩm Bân, ngày đêm chạy đuổi từ Kích quốc tới. Nghe tin đám người Thẩm Kiêu đều bị tiêu diệt, bản thân Thẩm Kiêu cũng bị băm thành thịt xay, y vẫn chưa thể nào thoát khỏi đau đớn. Vừa nãy, người của bọn họ mạo hiểm cướp về vụn thân thể cuối cùng của Thẩm Kiêu, chính là bao vải trong tay y, y mới thật sự vỡ òa.
Thời niên thiếu, Thẩm Kiêu cũng cực kỳ tuấn tú xinh đẹp, sau đó theo dưới trướng tứ hoàng tử. Sau này, tứ hoàng tử thành tứ vương gia, thân phận vô cùng cao quý. Hắn cảm thấy Thẩm Kiêu từng bị nhiều nam nhân hưởng dụng, thấy y ô uế không chịu nổi cho nên sai người thiến y, chơi vài năm sau là chán. Cũng may, Thẩm Kiêu tài trí hơn người, trở thành mưu sĩ mới không bị giết. Mà đệ đệ nhỏ tuổi, mỹ lệ Thẩm Bân của y, so với Thẩm Kiêu thì càng xinh đẹp hơn nhiều. Y cũng được tứ vương sửa tên, về sau bị tứ vương nhìn trúng, bắt thiến đi. Hậu viện của tứ vương gia có đến trăm nam nữ tử, nam tử ít, nữ tử nhiều. Sau khi thiến Thẩm Kiêu rồi, tứ vương gia cảm thấy nam nhân như vậy mới có thể an tâm mà chơi, không cần lo lắng mình bị cắm sừng. Cho nên tất cả nam sủng của hắn đều bị cung. Thẩm Bân tận tâm hầu hạ hắn đến nay chỉ vì muốn Thẩm Kiêu không phải lo lắng trước sau, nào ngờ thứ y nhận được lại là một mớ thịt vụn chẳng rõ hình hài, thử hỏi sao y có thể không điên cuồng cho được.
Mặt khác, thân nhân duy nhất của Thẩm Kiêu còn nằm trong tay tứ vương gia Kích quốc. Y hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ ở Tấn quốc, báo được thù, quay về gặp đệ đệ.
"Ta muốn giết hắn, giết hắn!!! Tấn Thành đế, Thất Sát, toàn bộ Tấn quốc.....Tất cả các ngươi đều đáng chết, các ngươi đều phải chết!!! Thất Sát, nếu không vì ngươi, sao ca ca có thể bỏ mình! Ca ca..... A a a a a!!!!" Hai mắt Thẩm Bân vằn vện tơ máu, khóc đến độ nước mắt cạn khô. Đôi con ngươi như muốn văng khỏi hốc mắt, gương mặt mỹ lệ càng thêm dữ tợn.
Bỗng nhiên có người cúi xuống, thì thâm bên tai Lý Biến Thiên mấy câu.
"Giả tượng hoàn sinh, hư hồn đạm âm." Thần sắc Lý Biến Thiên thoáng chốc sững sờ. Ý nói Thất Sát còn sống, nhưng lại bị xử lý như thân phận người chết? Còn thiếu một bước sao? Lý Biến Thiên ngước mắt, nhìn bộ dạng tan nát cõi lòng của Thẩm Bân, mới nhẹ giọng nói, "Phi Khanh dùng một năm tuổi thọ để đánh đổi, tính ra hôm nay linh hồn Thất Sát bị hư tổn, là cơ hội tốt nhất để diệt trừ. Thẩm Bân, đã đến lúc báo thù rồi. Ngươi có muốn theo trẫm không?"
Lúc đi ra ngoài, mọi lễ nghi đều giản lược, Lý Biến Thiên không phải kẻ quá làm cao. Chỉ những khi thực sự nổi giận, hắn mới xưng là trẫm.
Nhiều năm an bài bị Thất Sát hủy đến bảy tám phần. Thù này tất báo, còn phải trả gấp bội.
Thẩm Bân khóc không thành tiếng, khao khái báo đại cừu, "Nguyện ý! Xin bệ hạ mang tiểu nhân đi, dù máu chảy đầu rơi tiểu nhân cũng xin báo đáp ngài!"
Sao với tứ vương gia tàn nhân, hoang đâm, ti tiện, y và Thẩm Kiêu đều tình nguyện theo hầu vị bệ hạ tao nhã, biết đối nhân xử thế này hơn.
Nhưng tứ vương gia rất sợ bệ hạ, chẳng ai biết rõ nguyên nhân.
"Trước khi trẫm rời khỏi Tấn quốc, cũng nên dính máu một phen, mới không uổng công các chiến sĩ trung dũng tang mệnh tại Tấn quốc!"
Có cơ hội đích thân đâm kẻ thủ, Thẩm Kiêu kích động đến nỗi toàn thân phát run, "Bệ hạ anh minh! Bệ hạ, vậy tặc tử kia hiện giờ đang ở nơi nào?"
Lý Biến Thiên được thị vệ ôm đến xe lăn, phủ tấm thảm lông vũ dày lên lên đầu gối. Lông mi hắn nhạt đến không thể nhìn thấy, hai mắt xếch lên, đuôi mắt hơi vểnh, nhiếp tâm nhiếp phách, "Phía đông nam."