Phó Thần vẫn phải nhắm mắt, không thể làm khác được. Một người bị nhốt trong bóng tối suốt thời gian dài cần có thời gian để thích nghi với ánh sáng. Nói dễ hiểu một chút, võng mạc của người chia làm hai phần, cũng chính là những tế bào cảm quang để phân biệt ngày và đêm, lần lượt gọi là tế bào thị trùy và tế bào thị can. Khi mắt của Phó Thần bị ánh sáng chiếu vào, những thị chất đỏ tím sinh ra trong bóng tối sẽ phân giảu. Quá trình phân giải này khiến mắt có cảm giác đau đớn. Thời gian ở trong bóng tối càng dài, tốc độ phân giải càng mạnh, thời gian thích ứng cũng lâu hơn.
Nếu có thể mở mắt, hắn có thể biết chắc chắn vị trí của đối phương, biến việc bị vây hãm trong quan tài trở thành lợi thế. Tiếc rằng lúc này trước mắt chỉ toàn bóng tối, những lời này chỉ là nói suông.
Mà trong thời gian thích ứng với ánh sáng xung quanh, hắn sẽ rơi vào tình thế hết sức bị động, chưa kể thân thể còn yếu. Sau khi đối phương mở nắp quan tài, hắn phải phán đoán vị trí trong tíc tắc, sau đó phản kích trong trạng thái mù lòa.
Hươu chết vào tai ai còn chưa biết được.
Không khí tươi mát ùa vào trong quan rài. Phó Thần đã chuẩn bị sẵn, siết chặt gói giấy trong tay, đã bóc ra một nửa, nín thở nghe tiết ra lệnh mở nắp. Trọng lượng của nắp quan tài khá lớn, cho nên tốc độ mở của bọn họ cũng không quá nhanh. Điều này cho hắn thời gian để tìm cơ hội phản công tốt nhất. Hắn yên lặng nằm chờ.
Hắn chỉ có một tích tắc để hành động, cho nên vẫn tập trung nhắm mắt, dựa vào tiếng mở quan tài để phán đoán vị trí của đối phương.
Những âm thanh đó bao gồm tiếng chân đi lại trên mặt đất, tiếng vũ khí va chạm với vỏ đao, tiếng nói chuyện, tiếng hô hấp dồn dập. Phó Thần dùng hết mọi khả năng để định vị từng người.
Trong những tiếng động khiến lòng người căng thẳng, nắp quan tài hoàn toàn mở ra.
Tiếng xích sắt va chạm vách quan tài, phát ra âm thanh loảng xoảng.
Tốc độ của hắn quá nhanh.
Dù hai tay bị trói, Phó Thần vẫn dùng dùng sức như muốn giằng đứt xích sắt, tung gói bột thuốc trong tay, dù cổ tay có bị bẻ gãy cũng không tiếc.
Cũng chính lúc đó, thuốc tản ra không trung, tiếp xúc với nhãn cầu, nhanh chóng ngấm vào đó, gây đau đớn vô cùng.
"A..." Những kẻ bu quanh quan tài chợt cảm thấy một cơn đau dữ dội trên mắt. Cơn đau lan khắp mọi dây thần kinh trên khuôn mặt, khiến bọn họ không thể nhìn thấy gì. Khi năm giác quan đột nhiên biến mất sẽ sinh ra tâm lý hoảng hốt.
Cho nên Thẩm Bân cũng rối loạn.
Không khí xung quanh Phó Thần tràn ngập bột phấn, người khác không thể tiếp cập, cũng không dám tiếp cận.
Lúc này đây, bọn họ đều rơi vào thế bí như nhau.
Xoẹt một tiếng, cổ tay của Thẩm Bân bị Phó Thần chặt đứt. Phó Thần nắp chặt thanh chủy thủ, cả hai tay phải cùng hoạt động, trở ngại rất lớn, may sao những người này đều bị phấn bột vấy đầy hai mắt. Dựa vào âm thanh nói cao thấp khi Thẩm Bân nói chuyện cùng với tiếng bước chân, Phó Thần ước đoán chiều cao của y, lại dựa vào chiều cao ấy để xác định vị trí ra tay. Phó Thần không chút do dự vung đao tấn công.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn thập chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trên mặt đất, tiếng chửi rủa căm hận của các thôn dân từ phía xa, tiếng lá rơi xào xạc. Chủ thủ cắm phập vào ngực Thẩm Bân, trong tình cảnh không ai ngờ tới.
Nét bặt Thẩm Bân dường như vẫn còn đang dừng ở trạng thái nở nụ cười vặn vẹo. Y nghe thấy tiếng nói réo rắt của người kia, "Cả ngươi và Thẩm Kiêu đều phạm một sai lầm, đó là quá coi thường ta!"
Khi chủy thủ cắm vào tim, tùy vào từng cá nhân, chiều dài của chủy thủ cùng với lực đâm, thời gian tử vong sẽ khác nhau, trong vòng từ 3 đến 7 giây.
Lúc này, Thẩm Bân không oán hận cũng không mỉm cười biến thái. Y quay về bộ dạng của một thiếu niên bình thường, đôi mắt dại ra như nhớ về hồi ức xa xăm nào đó.
Y nhớ tới những ngày còn nhỏ ở Tấn quốc, cùng ca ca múa kiếm thi họa, chơi thú chơi chim. Cho đến một ngày kia, cả nhà Lạc thị bị xử trảm không chừa một ai, y cùng ca ca lên đường trèo đèo lội suối đến Kích quốc. Vài năm sau, bọn họ gặp tứ hoàng tử và chủ công, giúp họ thoát cảnh khốn khó. Tâm nguyện cả đời của họ là có thể tự tay giết chết kẻ thù. Vì thế, một người gia nhập tổ chức tàn dư của Hàm triều để công kích Tấn triều, một người phục vụ cho hoàng đế Kích quốc Lý Biến Thiên, coi việc giết Tấn Thành đế là mục tiêu duy nhất.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều tan biết.
Y chưa thể chết được, chưa báo được thù, sao có thể chết?
Một đời y đâu thể kết thúc như thế này......
Trong nỗi phẫn hận, không cam lòng không sao nuốt trôi được, Thẩm Bân từ từ khép mắt, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Thuốc bột dần lắng xuống. Lúc này, nhãn cầu đã thích ứng được đôi phần, Phó Thần có thể mở mắt quan sát.
Xung quanh quan tài là những binh lính địch ra tay giết hắn khi vừa mở nắp. Hiện giờ bọn họ đang quằn quại trên mặt đất, đau đớn kêu gào. Còn có vài người nữa chưa tới gần quan tài, thấy vậy liền muốn xông đến, nhưng không ngờ lại bị mấy mũi ám tiễn đâm thủng lồng ngực.
Có người mai phục trong bóng tối. Phó Thần quay lại nhìn, mấy người Quỷ Tử bước ra khỏi bụi cây, nở nụ cười nhẹ nhàng với hắn: Bọn ta đến rồi đây.
Phó Thần cũng mỉm cười đáp lại. Hắn biết, nguy hiểm qua rồi.
Vừa mới thả lỏng một chút, cảm giác đau mỏi tê dại lập tức trào lên, lại còn bị thi thể của Thẩm Bân đè nặng trên người. Vừa định chống vào thành quan tài thì lại ngã xuống. Thi thể trên người hắn bị kéo ra, sau đó thân thể được vây trong một cái ôm ấm áp.
Ôm Phó Thần ra khỏi quan tài, Thiệu Hoa Trì lại lần nữa chứng kiến dáng vẻ yếu ớt rất ít khi lộ ra của Phó Thần, cứ như chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy. Sự yếu ớt này cứ như khối chì nặng trĩu treo trong lòng y, lúc cao lúc thấp.
Y hành động như vậy, người khác đã sớm coi là lẽ thường tình. Phó Thần là thân tín của y, nếu cứ bỏ mặc không quan tâm thì dễ khiến thuộc hạ rét lạnh trong lòng, cho nên y mới tự mình săn sóc. Nhưng đồng thời, một thân tín như hắn, y cũng không dám mong.
Không một ai phát hiện, trong ống tay áo của Thiệu Hoa Trì còn giấu một cây ngân châm tẩm kịch độc.
Chỉ cần hơi đưa ra phía trước là có thể đâm thẳng vào cổ Phó Thần, nhanh chóng lấy mạng hắn. Đây là thứ Vanh Hiến tiên sinh nhờ người mang đến sau y sau quốc yến.
"Điện hạ, không được giữ người này."
Y hiểu rõ ý của Vanh Hiến tiên sinh. Dù là chuyện của Túc Ngọc hay những biểu hiện thường ngày của Phó Thần đều cho thấy rõ, người này có thế lực, đồng thời cũng mang tâm tư khó lường không để kẻ khác phát hiện ra. Nếu như quân thần hòa hợp thì sẽ trở thành một giai thoại lẫy lừng, nhưng thể không thể nắm giữ thì không khác gì bom nổ chậm.
Khi đó, y không có ý định hoài nghi Phó Thần, thậm chí còn giáo huấn ngược lại Vanh Hiến tiên sinh. Khi đó y định sẽ tin cậy Phó Thần hoàn toàn, dù nhìn bề ngoài, đối phương không một lòng quy thuận y. Nhưng hiện giờ, nhìn mức độ tình cảm của hoàng quý phu dành cho hắn, y tựa hồ đã hiểu ra mục đích thật sự của Phó Thần: Tam hoàng tử Thiệu An Lân.
Mọi bố trí, cứ điểm, mạng lưới tình báo của y ở kinh thành đều đã bị Phó Thần nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu kẻ này đầu quân vào phe khác thì mọi lực lượng của y sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt. Kẻ biết quá nhiều, hoặc là làm việc cho ta, hoặc là....chết!
Y để Phó Thần tựa đầu lên vai, làm như quá mức khẩn trương mà ôm chặt người vào ngực.
Khi xung quanh đầy rẫy thôn dân đang điên cuồng hỏi tội những kẻ dám quấy rầy giấc an nghỉ của tổ tiên họ, động tác của y vẫn không lộ ra sơ hở nào.
Ở nơi Phó Thần không nhìn thấy, thiên thần và ác quỷ trong đầu y giao chiến kịch liệt. Bàn tay y run rẩy đến gần như không thể nắm chặt cây châm tẩm kịch độc, mồ hôi chảy ướt dính.
"Điện hạ...." Đáy mắt Phó Thần hiện lên nét dịu dàng thắm thiết. Hắn không muốn truy hỏi vì sao Thiệu Hoa Trì đến muộn hơn dự kiến, cũng không so đo vài điểm bất thường hắn nhận ra. Hắn không muốn biến mình thành thứ máy móc lạnh lẽo, mọi thời khắc đều nghiền ngẫm nhân tâm như những số liệu vô tình.
Bị nhốt trong bóng tối, điều đáng sợ nhất là gì. Chính là tại hoàn cảnh đó, từng tiếng tim đập, tiếng xa thịt xương khối cọ nhau, tiếng từng cơ quan trong thân thể vận hành đều bị phóng đại cực hạn, khiến người ta hít thở không thông. Tác dụng của dược hiệu cùng với một thời gian dài bị giam cầm khiến tinh thần Phó Thần rơi vào trạng thái suy yếu cực độ. Đó cũng chính là "hư hồn" mà Lý Biến Thiên nói đến, thứ bị thương tổn không phải nhục thể mà là tinh thần.
Lúc này đây, dù ai xuất hiện trước mắt Phó Thần cũng khiến trái tim cứng rắn như tường đồng vách sắt của hắn xuất hiện một lỗ hổng, một khe hở hiếm hoi. Hắn nhẹ nhàng thốt ra: "Cảm ơn."
Dù có là kẻ tỉnh táo, lạnh lùng đến mấy cũng có thể sưởi ấm dần dần.
Lần trước, khi y lấy thân ngăn độc xà, trong lòng Phó Thần đã hạ kết luận. Vận mệnh đời trước kiến hắn hiểu rằng hắn khó có thể cùng người khác thân mật lâu dài, cho nên hắn tin không thân cận chính là sự hồi đáp tốt nhất của hắn với người ta. Người duy nhất thân cận với hắn là vợ con cũng đã qua đời. Có thể đó chỉ là sự trùng hợp, hắn cũng không muốn nghĩ đến nữa. Đời này, cha mẹ huynh đệ tỷ muội trong nhà đều khỏe mạnh, khiến hắn muốn thử bước thêm một bước đầu tiên: toàn tâm toàn y trung thành với một người.
Có lẽ thất điện hạ không phải người thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế, nhưng giờ phút này đây, Phó Thần quyết định, bỏ đi những phương án dự phòng, toàn lực tương trợ Thiệu Hoa Trì.
Dùng chân tâm của ngươi, đổi lấy lòng trung thành của ta.
Một lời cảm ơn này khiến Thiệu Hoa Trìu bừng tỉnh, bỗng nhiên run rẩy như có dòng điện chạy qua. Cây châm tẩm độc rơi xuống đất, lẫn vào mặt cỏ, không tìm ra dấu tích.