Lồng ngực Thiệu Hoa Trì rung động mãnh liệt. Cơn tê ngứa thông qua qua từng dây thần kinh xâm nhập đầu óc, mọi lý trí đều bị phản ứng của thân thể nhấn chìm. Thiệu Hoa Trì duỗi dài tay, những ngón thon dài trắng muốn siết chặt chăn đệm. Hai mắt y phủ đầy tơ máu, miệng vô thức nỉ non. "Phó Thần...."
Y khao khát được tiến nhập vào nơi nào đó, nhưng chỉ biết nghiến chặt răng, cắn rách da thịt khoang miêng. Cơn đau khiến y tỉnh táo thêm một chút, nhưng chẳng được bao lâu, sóng nhiệt lại một lần nữa ập tới. Trong cơ thể nóng như lửa dường như có một trái bóng khí khổng lồ, phập phồng liên tục. Hơi nước bốc lên ngập hốc mắt. Y do dự chạm tay tới thân dưới đã cứng rắn đứng thẳng từ lâu, bắt đầu vuốt ve lên xuống. Tiếng nỉ non thoát ra miệng càng nhiều, có thể nghe rõ y đang gọi tên ai.
Y hồi tưởng lại dáng vẻ của nọ khi ấy, ánh mắt bình thản không nhìn thẳng vào y. Bàn tay hơi lạnh của hắn chạm vào, chuyển động, xoa nắn, đè ép, mọi kỹ xảo đều hiện lên trong đầu. Khoái cảm khó nói thành lời cùng nỗi xấu hổ chồng chất trong lòng Thiệu Hoa Trì, y che kín miệng, ngăn mình kêu rên.
Nhưng càng muốn bộc phát, phía dưới càng nghẹn đến khó chịu.
Tốc độ trên tay Thiệu Hoa Trì càng nhanh thêm. Không đúng, đều không đúng, người kia không làm như vậy.
Vật phía dưới bị lực chà xát đỏ ửng, đáng thương cực kỳ, nhỏ giọt trong suốt, nhưng dù bắt chước thế nào cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Cơn thống khổ cùng cực khi dục vọng mãnh liệt bị chặn đứng khiến Thiêu Hoa Trì khó chịu muốn nổ tung. Vẻ thờ ơ, lạnh lùng, quái đản thưởng ngày đã bay biến từ lâu, lúc này lại có chút yếu ớt. Toàn bộ sức mạnh của lý trí lúc này đều dùng để ngăn bản thân không xúc động lao ra ngoài tìm nữ nhân. Đầu óc y đã vô tri vô giác, chẳng suy nghĩ được nhiều.
Nước, y cần nước. Thiệu Hoa Trì kéo quần áo lên, nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường. Y đến bên cạnh bàn, muốn rót nước uống, nhưng thân thể run bần bật, còn chưa cầm chắc quai ấm trà đã làm rơi xuống, tiếng vỡ vụn vang lên.
"Điện hạ, ngài sao vậy?" Nghe thấy tiếng động, Quỷ Tử đứng ngoài sân cách đó không xa để canh chừng, chỉ dám tiến lên vài bước, "Thuộc hạ có thể vào trong không?"
Quỷ Tử cũng không dám tiếp cận nhiều hơn. Từ khi Phó Thần qua đời, điện hạ đã không cho người khác bước vào đình viện này nữa, toàn bộ đám hạ nhân đều phải ở chen chúc trong hậu viện, để trống toàn bộ phòng trong thiên điện. Mỗi khi thất điện hạ tới đây, mười hai hậu vệ cũng không thể tùy tiện vào phòng.
"......"
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời. Quỷ Tử võ nghệ cao cường, hắn có thẻ nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ của chủ tử phát ra từ bên trong.
"Ra ngoài, chuẩn bị một thùng nước tuyết....Mang vào phòng cho ta....."
Âm thanh cuối cùng của Thiệu Hoa Trì để lại chút dư âm vương vấn. Không biết vì sao Quỷ Tử nghe xong mặt lại ửng đỏ. Giọng nói kia khiến hắn cảm thấy thật sự....mị hoặc.
Mới đi ra được mấy bước, Quỷ Tử đã nghe trong phòng phát ra tiếng rên rỉ bị đè nén nhưng rất khó nhịn. Tiếng kêu nhỏ, ẩn nhẫn, nhẹ đến mức người ta khó mà phân biệt được là thật hay ảo.
Quỷ Tử cúi thấp đầu, bước chân cũng hơi lộn xộn, lại va phải Điền thị đang đi tới. Vẻ mặt Quỷ Tử còn chưa hết hoảng loạn. "Điền...phu nhân."
"Điện hạ vẫn ở bên trong sao, ta tìm ngài ấy có việc." Điền thị giật mình, hốt hoảng khi bị Quỷ Tử va vào. Nàng không được chủ nhân của Trọng Hoa đối xử lạnh nhạt cho nên những ngày sống ở đây chẳng dễ dàng gì. Nhưng nhớ tới điều gì, nàng liền ưỡn ngực, lên giọng với Quỷ Tử.
"Điện hạ có lệnh, không có sự cho phép của ngài thì bất cứ ai cũng không được tiến vào." Đây chính là cấm địa của Trọng Hoa cung.
Dường như đã sớm đoán được lời nói của Quỷ Tử, Điện phu nhân nén cơn run sợ trong lòng, "Vậy ư? Nếu có thứ này thì sao?"
Quỷ Tử trố mắt nhìn. Đó là lệnh bài đặc thù của hoàng hậu, cho phép ra vào mọi nơi trong nội cung. Điền phu nhân dứt lời liền đi thẳng tới thiên viện, không thèm để tâm đế Quỷ Tử bởi hắn cũng không có quyền cản nàng. Lệnh bài này do hoàng hậu ban ra. Nàng nhớ tới hôm tuyết rơi trắng như trận mưa lông ngỗng, vẻ mặt của hoàng quý phi khi rời khỏi Trọng Hoa cung, cùng với những lời lẽ ý vị thâm trường. Nàng nở nụ cười lạnh lẽo khiến người ta run sợ, ánh mắt còn hơn cả trời đông, "Tử tự, ngươi sẽ có."
Ngươi càng không muốn thứ gì, ta càng khiến thứ đó thành hiện thực.
Điền thị nhớ khi ấy trên cổ hoàng quý phi vẫn còn lưu lại vột vết hằn, cùng với vẻ mặt tươi cười nhưng tàn ác kia, cho tới giờ vẫn còn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Vài ngày trước, Tấn Thành đế vốn luôn một mắt nhắm một mắt mở với chuyện tử tự của thất hoàng tử, bỗng nhiên phái người âm thần điều tra. Hắn phái lão ma ma trong cung kiểm tra thân thể nàng tử trên xuống dưới, cuối cùng đã bị phát hiện vẫn còn là xử nữ. Đương nhiên tội khi quân không thể rơi xuống tron lúc thất hoàng tử được sủng ái, nhưng nhất định có kẻ phải chịu tội thay. Những ma ma có liên quan đều bị cắt chức, ngay cả hoàng hậu cũng bị răn dạy vài câu. Mà vị ma ma mới được phái đến Trọng Hoa cung lại là người có chút năng lực, chẳng những hầu hạ chủ tử tốt, còn có địa vị trong giới lão nhân trong cung. Kể từ khi bà ta đến, chuyện ăn mặc, nơi ở của nàng tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn xứng với tư cách một nửa nữ chủ nhân của Trọng Hoa cung, thậm chí ngay cả đám nô tài cũng kính trọng nàng hơn trước rất nhiều.
"Ma ma, hoàng quý phi nương nương có điều gì cần sai bảo sao?" Sau khi quan sát một khoảng thời gian, nàng mới có cơ hội hỏi. Lúc ấy nàng cho rằng hoàng quý phi dùng chiêu này để chiêu dụ, cho nên nàng cũng rất thức thời, chủ động xin được phân ưu cùng hoàng quý phi, tin rằng hoàng quý phi cũng sẽ hiểu ý. Nhưng những lời Hỉ ma ma nói sau đó lại hoàng toàn ngoài dự tính.
"Việc này toàn bộ là ý của hoàng thượng và hoàng hậu, có liên quan gì đến hoàng quý phi? Phu nhân không cần nghĩ quá nhiều, không có lợi cho người đâu." Hỉ ma ma chỉ mới năm mươi tuổi nhưng trên mặt đã chằng chịt những vết nhăn khắc nghiệt, lời nói cũng ngầm mang ý cảnh cáo.
......
Mồ hôi chảy xuống theo thái dương Thiệu Hoa Trì. Phía dưới dù có áo quần che lấp nhưng vẫn thẳng tắp như lúc đầu. Y miễn cưỡng dựa tường, cố gắng dùng mặt tường lạnh lẽo xoa dịu cơn khát vọng sục sôi trong thân thể.
Cho tới khi một đôi bàn tay mềm mại không xương khẽ chạm lên gương mặt ướt đãm mồ hôi, vuốt ve nhẹ nhàng như có như không. Y mở mắt, trông thấy Điền thị đã nửa hở nửa che bờ vai. Điền thị không tính là rất xinh đẹp, nhưng khí chất thanh nhã, đạm nhạt kia lại hấp dẫn vô cùng. Da nàng rất trắng, có lẽ do các ma ma căn dặn phải bảo dưỡng thường xuyên cho nên nhìn rất mềm mại, thoang thoảng mùi thơm. Có thể nói mọi nơi trên người nàng đều dụ hoặc y tới hưởng thụ.
"Ngươi....Tới từ khi nào......" Tròng mắt y đỏ thẫm, nhìn chằm chằm Điền thị không biết đã xuất hiện bao giờ, "Ai......cho phép ngươi vào đây!"
Đây là một nữ nhân, không phản thân thể nam nhân rắn rỏi. Y biết mình cũng thích một người khác phái với cấu tạo hoàn toàn đối lập với mình, nhưng trong lòng lại nổi lên âm thanh nào đó ngăn chặn dục vọng này.
Hương khí tràn ngập trong không trung, chốc lát đã len vào lục phủ ngũ tạng. Thiêu Hoa Trì không kiềm chế nổi, toàn thân co rút.
Có lẽ do trúng xuân dược, Điền thị phát hiện lúc này Thiệu Hoa Trì đẹp tới hồn xiêu phách lạc. Hàng lông mi dính chút thủy châu lóng lánh chới động, Trong ánh sáng lạnh lẽo, nửa gương mặt như ngọc nhiễm sắc hồng như thoa phấn. Cặp mắt được che giấu sau một tầng hơi nước khiến người ta không thể kháng cự lại sự cám dỗ, chỉ muốn đắm chìm trong đó không thoát ra. Nàng có thể hình dung được Lệ phi năm đó tao nhã tuyệt trần đến mức nào, chỉ cần nhìn Thiệu Hoa Trì được thừa kế vài phần nhan sắc của Lệ phi là thấy được. Nhưng khác hẳn với nữ tử, trên người thất điện hạ tỏa ra khí tức của giống đực không thể nhầm lẫn, vừa mãnh liệt vừa hung bạo, tuyệt đối không thể nhầm lẫn giới tính của y. Hơn nữa, chỗ kia...lại còn....
Mắt nàng di chuyển xuống dưới, nhìn thấy nơi gồ lên của Thiệu Hoa Trì. Có thể chung một đêm xuân với y cũng đáng.
Giờ phút này, nàng mới nhận ra tim mình đập liên hồi, mọi sự chú ý đều bị nam nhân trước mặt nàng hút lấy. Người ta đều nói nữ tử đều si tình, đã gắn kết trọn đời với nam nhân nào thì trái tim cũng trao cho người nó.
Nàng kiềm chế sự ngại ngùng, gạt bỏ áo khoác của Thiệu Hoa Trì, dùng sức lực mà chính nàng cũng lấy làm kinh ngạc để xé bỏ mấy tầng xiêm y.
Thiệu Hoa Trì còn mải chống cự với cơn nóng thiêu đốt trong cơ thể cùng dục vọng cuộn trào, không thể để tâm gì khác. Khi tới gian phòng này, Thiệu Hoa Trì luôn ăn mặc thoải mái, bởi y coi đó là tẩm cung của mình. Tay Điều thị lập tức dán lên da thịt căng tràn sức mạnh của lồng ngực trẻ tuổi, được rèn giũa nhờ cưỡi ngựa bắn tên. Thân thể Thiệu Hoa Trì không gầy yếu, da thịt căng tràn. Lồng ngực rung động theo từng nhịp thở nặng nề, mồ hôi trượt xuống, tràn đầy khí tức nam tính. Điền thị đỏ bừng mặt, bàn tay nàng như bị hút lấy. Nàng hít một hơi thật sâu, dán cả người mình lên.
"......Để cho nô tỳ hầu hạ ngài đi."
Khi Điền thị đang định tháo mở đai lưng của Thiệu Hoa Trì, tay nàng bỗng nhiên bị giữ lấy. Nàng ngẩng lên, bắt gặp đôi đồng tử đen thẫm tràn ngập dục vọng cùng dụ hoặc của Thiệu Hoa Trì, bỗng nhiên giật mình. Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị hất lên, lãnh một dú đá như trời giáng vào bụng.
Lúc Quỷ Tử và mấy thái giám khác chạy đến thì thấy thân thể mảnh mai của Điền thị văng ra ngoài. Nàng bị ném ra sân không chút lưu tình, đầu đập mạnh vào thành giếng nước trong sân. Va chạm dữ dội khiến nàng không kịp kêu một tiếng, không kịp nói một lời đã hôn mê bất tỉnh. Tuyết bên giếng loang vệt máu hồng.
Ngay sau đó, đám cung nữ lấy áo khoác quấn cho Điền thị rồi khiêng nàng ra ngoài. Quỷ Tử mang thùng tắm đựng đầy nước tuyết vào. Hắn trông thấy Thiệu Hoa Trì ngồi trên mặt đất, run cầm cập, quần áo nửa mở nửa che, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển. "Bỏ xuống, sau đó nhốt nàng ta vào phòng, không có lệnh cua ta thì không ai được phép thả."
Quỷ Tử muốn nói lại thôi. Bộ dạng này của Thiệu Hoa Trì nhất định phải mời thái y tới, nhưng lại bị ánh mắt như chứa băng của Thiệu Hoa Trì làm cho im lặng.
Có lẽ ban nãy bị Điền thị quấy rối khiến cho Thiệu Hoa Trì khôi phục chút lý trí. Sau khi người khác đi rồi, y khóa cửa lại, cởi bỏ quần áo, nhìn nơi vẫn chưa được phát tiết trên người mình. Cuối cùng, y cắn chặt răng, bước vào thùng tắm còn bốc hơi lạnh.
Thân thể nóng bỏng gặp phải làn nước tuyết, trong nháy mắt, da thịt đau đớn như bị cắt xé. Y áp chế mong muốn nhảy ra ngay lập tức. Dần dần, mọi bộ phận trên cơ thể đều như bị đóng băng chết lặng. Cơn khô nóng được nước tuyết tưới đẫm, dập tắt nỗi xúc động do xuân dược mang lại, Nhưng đầu óc y lại hỗn loạn chưa từng có. Hình ảnh khiêm tốn, ôn hòa của người kia, hình ảnh hắn ôm y vào lòng khi mẫu phi được vớt lên từ dưới hồ, hình ảnh hắn nằm trong tay y, lộ ra chút yếu đuối cùng tín nhiệm, rồi bóng dáng hắn biến mất trong lửa đỏ, chỉ còn lại thi thể cháy đen...Tất cả đều quay cuồng trong ký ức.
Từng cơn đau thấu óc liên tục giằng xé, đầu như muốn vỡ làm đôi. Nét mặt Thiệu Hoa Trì cực kỳ vặn vẹo, hai tay che lấy gương mặt, chìm cả người vào trong nước tuyết.
Thay quần áo một lần nữa, đôi môi Thiệu Hoa Trì đã tím tái, nhìn không khác một người chết là bao. Nếu không phải lồng ngực y vẫn đang phập phồng, ngay cả Quỷ Tử cũng cho là mình đang đối mặt với một thi thể.
Thiệu Hoa Trì có vẻ rất uể oải, đám người Quỷ Tử chuyển thùng tắm ra ngoài y cũng không có phản ứng gì, mãi cho đến khi Quỷ Tử nói. "Điện hạ, có Vương Phú Quý ở sau điện cầu kiến."
Thiệu Hoa Trì không phản ứng được, đầu óc trì trệ một lúc lâu mới nhớ ra Vương Phú Quý là ai: là người hầu trước kia của Phó Thần. Y còn nhớ Phó Thần vì từng mang ơn người này mà lăn lộn không ít, xin giữ mệnh cho cung nữ bên cạnh hắn, nhờ thế mới không bị biếm vào lãnh cung. Sau đó, Phó Thần đi đâu cũng mang hai người này theo.
"Bảo hắn lui xuống, lát nữa ta sẽ tới hậu viện."
Cảm thấy thân thể bình ổn hơn một chút, Thiệu Hoa Trì mới đi yết kiến Tấn Thành đế. Y giải thích chuyện Điền thị một lúc, còn tưởng sẽ bị mắng một trận, nhưng Tấn Thành đế nhìn bộ dạng yếu ớt của ái tử, thở dài một hơi, "Thôi được rồi được rồi, việc này trẫm cũng không nên ép con. Trong vòng một năm, con phải cho trẫm và Bàn Nhạc tộc một câu trả lời vừa ý. Con muốn nữ tử thế nào thì cứ nói cho trẫm một tiếng. Chỉ cần gia thế trong sạch thì bình dân cũng được."
Tấn Thành đế thật chẳng biết làm sao với đứa con tiêu chuẩn quá cao này. Lúc đầu, hoàng quý phi lo lắng hoàng hậu không để tâm đến thất tử, hắn còn không cho là đúng, nhưng rời điều tra ra thì quả là như vậy. Trẫm giao hài nhi quý báu của mình cho hoàng hậu, mà nàng ta dám để chậm trễ chuyện của y.
"Đúng rồi, có phải con từng nói với trẫm, con ưng ý một cung nữ? Là người ở cung nào, có cần An Trung Hải mang danh sách đến cho con xem không?" Tấn Thành đế bỗng nhớ ra chuyện này, vỗ đùi cái đét, miệng cười rạng rỡ. Tuy nói cung nữ có thân phận thấp nhưng để thông phòng cũng không phải không được. Có điều sau quốc yến, đứa nhỏ này không nhắc lại chuyện đó nữa, hắn cũng không nhớ ra.
Đối với thất tử, Tấn Thành đế cũng xem như cưng chiều. Nghe nói Điền thị bị thương không nhẹ, đứa bé này rõ là, người cũng là do nó chọn mà dâng đến cửa lại không cần. Cũng đều tại trẫm chiều hư nó. Tấn Thành đế cảm thấy thật đau đầu.
Thiệu Hoa Trì ngơ ngác một hồi lâu mới nhớ ra quả thật y từng nói với phụ hoàng y thích một cung nữ, chính là cung nữ y gặp bên ngoài đình viện ở quốc yến.
Sau đó, y tìm mãi không thấy cung nữ kia cho nên nhất thời xúc động, bàn việc này với phụ hoàng.
"Nàng chết rồi...." Thiệu Hoa Trì như bị đụng phải chỗ đau, khẽ run rẩy. Ba chữ kia nghẹn ngào một lúc mới có thể thối ra. Y chậm rãi cúi đầu, "Nhi thần cảm thấy không khỏe, xin cáo lui trước. Lúc khác nhi thần lại đến thỉnh an phụ hoàng."
"Đứa nhỏ này, con đúng là được sủng mà kia. Ỷ có trẫm ở đây, ngay cả mặt mũi hoàng hậu cũng không xem ra gì. Điền thị kia tuy là thông phòng nhưng cũng là nữ nhân đầu tiên của con. Hoàng hậu tuy đối với con có nhiều sơ sót nhưng dù thế nào đi nữa vẫn là mẫu hậu. Chuyện này trẫm sẽ đi nói." Tấn Thành đế có chút nóng giận. Chẳng mấy hoàng tử dám kháng chỉ không tôn, đứa nhỏ này càng lớn càng khó quản, "Con lui xuống đi."
Tấn Thành đế nhìn bóng dáng nhi tử đi xa dần. Rốt cuộc phải như thế nào thằng bé mới vừa mắt?
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, lúc này hoàng cung tràn ngập không khí cuối năm. Không bao lâu nữa sẽ có tiệc giao thừa, mái hiên khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ. Những cành cây phủ một tầng tuyết trắng, từng dải lụa hồng được buộc lên, phất phơ trong không trung, nhảy múa mềm mại, ngụ ý mong những điều tốt đẹp sẽ tới trong năm sau.
Thiệu Hoa Trì đi tới hậu viện Trọng Hoa cung, cả đời y chưa từng đặt chân đến lần nào. Đây là nơi ở của cung nữ thái giám, một chủ tử như y chẳng việc gì phải hạ mình như thế.
Dọc đường đi, đám tối tớ trông thấy Thiệu Hoa Trì giá lâm, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Thiệu Hoa Trì không chớp mắt, chậm rãi đi tới vị trí mình nhớ.
Thường ngày y cũng không để ý chăm sóc, nhưng vẫn sai Thái Bình ở Phúc Hi cung thỉnh thoảng mang chút bạc cho Vương Phú Quý và Tiểu Ương. Khi ấy y cũng chỉ biết đôi chút, Tiểu Ương là nữ nhân phụ hoàng từng dùng qua. Tuy nói nàng sinh bệnh, nhưng nếu phải đưa đến Cảnh Dương cung thì chắc cũng không đến nỗi bệnh nặng. Tuy nhiên, Thiệu Hoa Trì không ngờ, y trông thấy một nữ nhân xanh xao vàng vọt. Trên mặt nữ nhân này hõm sâu, hai mắt vô thần, tựa như một miếng thịt bị sấy khô. Nàng ngồi bên chiếc bàn cũ nát. Thái giám bên cạnh nàng vẫn dịu dàng đút cho nàng từng miếng bánh trôi tròn vo.
Thiệu Hoa Trì không hoài nghi ánh mắt của phụ hoàng mình. Nếu nữ nhân này năm đó cũng mang bộ dạng ấy thì còn không có tư cách đến gần Dưỡng Tâm điện.
Dáng vẻ này e là do bệnh tật dày vò, may sao nam nhân kia còn coi trọng.
Nam nhân không nhận ra Thiệu Hoa Trì tiến vào, chỉ chăm chú đút thức ăn cho nữ nhân. Ánh mắt hắn rất dịu dàng, ân cần, chất chứa đầy tình cảm.
Thiệu Hoa Trì không cắt ngang bọn họ, trái lại còn trầm mặc nhìn. Hình ảnh dịu dàng thắm thiết kia không ngừng đâm vào tim y, tựa như thứ y khát cầu từ trước đến nay chính là hình ảnh đó. Một thứ cảm xúc y từng xem nhẹ đang muốn phá kén mà ra. Đó là gì? Y muốn có được đáp án.
Lần này Tiểu Ương ăn được tám miếng bánh trôi, miếng thứ chín không sao đút vào được. Vương Phú Quý cũng không ép nàng nữa, trái lại còn vui vẻ nở nụ cười. Bây giờ so với nửa năm trước đã khá hơn nhiều, ít ra Tiểu Ương còn nghe hiểu lời hắn. Phó Thần nói quả không sai, chỉ cần kiên nhẫn đến cùng, bệnh của nàng sẽ dần chuyển biến tốt. Hắn giúp Tiểu Ương lau nước bên miệng xong mới nhìn thấy Thiệu Hoa Trì đang đứng ngoài cửa. Hắn sợ đến mức suýt chút nữa hất văng cái bát trên tay, vội vàng quỳ xuống.
Vương Phú Quý lâu nay không gặp được Phó Thần. Bình thường Phó Thần có bận rộn đến mấy cũng sẽ tới thăm bọn họ. Hơn nữa, bình thường Phó Thần có công việc gì lặt vặt, hắn cũng xin đi làm giúp, chưa từng xảy ra tình huống mất hết liên lạc như bây giờ. Đã qua mấy tháng không gặp được người, Vương Phú Quý thân phận có hạn, không gặp được Mai phi, chỉ có thể hỏi Cát Khả. Mấy đồng nghiệp cũ lai nói Phó Thần mất tích. Rơi vào nước đường cùng, hắn chỉ có thể đại bất kính, cầu kiến thất điện hạ.
Thiệu Hoa Trì đang định nói, bỗng nhiên tạm dừng, trái lại còn giải thích. Nghe nói chủ tử phái Phó Thần ra khỏi cung làm việc, Vương Phú Quý mới an tâm.
Tuy gương mặt thất điện hạ tựa như băng tuyết, nhìn không có chút cảm xúc nào, nhưng Vương Phú Quý lại mơ hồ cảm thấy y rất thống khổ. Hơn nữa, sắc mặt điện hạ thật sự không tốt, còn tệ hơn cả đứng trong băng tuyết ngập trời vài ngày đêm.
Hắn đang đinh cáo lui thì giọng nói đạm nhạt của Thiệu Hoa Trì bỗng vang lên, "Nàng ta đã thành bộ dạng này mà ngươi còn bảo vệ sao?"
Y còn nhớ rõ, bởi vì đây là người do Phó Thần dẫn đến, nên y cũng thăng chức cho hắn. Với chức vị của hắn thì sống một mình trong cung cũng không tồi. Thậm chí muốn tìm một người khỏe mạnh để kết đôi cũng không quá khó. Phải nói Vương Phú Quý diện mạo khôi ngô, không ít cung nữ yêu thích kiểu người như thế, nói không chừng có thể bên nhau.
Nhắc tới Tiểu Ương, nét mặt Vương Phú Quý nhu hòa hơn nhiều, muốn nói lại thôi.
"Có gì cứ nói, ta sẽ không giáng tội."
Lúc này Vương Phú Quý mới thả lỏng, nghiêm túc nói, "Dù nàng có thành thế nào, nô tài cũng muốn cưới nàng. Nàng khôn ghét bỏ thân thể không trọn vẹn của nô tài, thì nô tài cớ gì lại ghét bỏ nàng. Hơn nữa...."
"Sao?" Thiệu Hoa Trì mơ hồ cảm thấy căng thẳng. Đáp án y vẫn luôn xem nhẹ nằm ở ngay câu kế tiếp rồi.
"Hơn nữa, ta.....yêu nàng, dù nàng có ra sao đi chăng nữa cũng thủy chung như lúc đầu." Nói xong, cảm thấy lời của mình có gì không ổn, dám có hành vi lời nói phóng đãng như thế trước mặt điện hạ, vô liêm sỉ mà bày tỏ cõi long, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Thiệu Hoa Trì lại như thể bị chấn động kinh hãi, không còn chút ý tới Vương Phú Quý đang quỳ bên chân, ngây ngẩn nhìn về phía trước, "Vậy...Nếu nam tử nảy sinh khát vọng với một nam tử khác, là chuyện không bình thường sao?"
Thiệu Hoa Trì nhớ tới đủ mọi thành vi không thích hợp của mình trước kia, như thể bị sét đánh ngang đầu. Y hiểu rõ mình đang cố gắng lảng tránh điều gì, không muốn thừa nhận thứ tình cảm gì.
Y nhớ đến ánh mắt Phó Thần từng nhìn y, đầy phản cảm cùng hoài nghi, cho rằng y có bệnh.
Lúc trẻ tuổi, Vương Phú Quý cũng từng được dấn đến tiểu quan quán để thấy việc đời. Tuy không chứng kiến nhưng quả thật cũng từng biết có loại quan hệ như thế tồn tại. Có điều, hắn là nam nhi đứng đắn, không có đam mê như thế. Hắn cảm thấy, nếu mình nói lời thật thì sẽ bẻ gãy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của người trước mắt, chỉ đành do dự cất lời, "Đương nhiên là có ngàn vạn thế giới. Có nam tử thích mỹ nữ yêu kiều, cũng có kẻ thích thiếu niên lạng. Nhưng tình cảm này nhân thế không dung, e là khó có thể lâu dài."
"Nhân thế không dung...." Thiệu Hoa Trì chậm rãi lặp lại bốn chữ này, bất chợt cười vang. "Ha ha ha ha, ha ha ha ha, hóa ra là vậy."
Thiệu Hoa Trì cười đến trào nước mắt, thở dồn dập như một người bệnh nặng, nhưng gương mặt lại vặn vẹo như khóc, "Quả là nhân thế không dung."
Ta và hắn không chỉ là nhân thế không dung, thậm chí còn quỷ thần căm phẫn.
Y vô tri vô giác rời khỏi hậu điện.
Thiệu Hoa Trì như đứa trẻ lạc đường, đánh rơi bảo vật quý giá nhất. Quỷ Tử trông thấy điện hạ nhà mình, không khỏi đau xót, tim nặng trĩu lại.
Y hô hấp dồn dập, thân thể lúc lạnh lúc nóng, ù ù bên tai, bỗng dưng ngã gục xuống.
Quỷ Tử đỡ được y, sờ trán, nóng như lửa.
......
Lúc ta còn không hiểu yêu là gì, đã sớm chìm sâu trong đó rồi.
......