Thái Hậu Chỉ Muốn Thoát Khỏi Nhiếp Chính Vương

Chương 8:




"Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?"
Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại khóc? Là ta làm nàng đau sao?"
Thương Trì ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Ta đột nhiên bắt đầu sợ hãi.
Nước mắt làm ướt vạt áo trước n.g.ự.c hắn, Thương Trì cũng trở nên luống cuống.
"Chỗ nào không thoải mái? Ta đi gọi thái y."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, lắc đầu, nhưng giọng nói lại tràn đầy bi thương: "Nếu như... có một ngày, ta rời khỏi thì chàng phải làm sao?"
Dường như hắn cũng sững người, nhưng lại không hỏi ta vì sao lại nói như vậy, chỉ thuận theo lời ta mà nói tiếp.
"Vậy ta sẽ đi tìm nàng... Bất kể nàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm được nàng.”
"Thanh Hòa, nếu như nơi mà nàng muốn quay về, là một nơi tốt đẹp hơn nơi này, vậy ta sẽ không ngăn cản nữa.”
"Đừng vì ta, mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi."
Dường như... hắn đều biết.
20
Thương Trì nói, hắn muốn cưới ta.
"Đến lúc đó, đổi thân phận rồi, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta."
Ta nhìn dáng vẻ vui mừng của hắn, nhịn không được muốn trêu chọc hắn.
Hắn vừa thấy ta xụ mặt, vẻ mặt liền hoảng hốt: "Sao vậy? Có chỗ nào không vui sao? Ta bảo người đi sửa."
"Ta nghe nói... Vương gia đều có mấy nha hoàn thông phòng, huynh... Úi! Chàng gõ đầu ta làm gì?"
"Không có." Lời còn chưa nói hết, hắn đã vội vàng phản bác.
"Ta không tin, ngày hôm đó ở thư phòng, chàng không giống như... lần đầu."
Sắc mặt hắn từ trắng chuyển sang đỏ, biến đổi mấy lần, sau đó mới ấp úng nói một câu: "Ta... học."
"Cái gì? Ta không nghe rõ." Hắn nói chuyện thật khó hiểu.
Hắn hít sâu một hơi, nói từng chữ một: "Ta xem xuân cung đồ học."
Gương mặt đỏ bừng của hắn lan sang cả mặt ta, người này cũng thật là, sao cái gì cũng nói ra vậy chứ.
"Nương nương."
"Hửm?"
"Ta còn mấy quyển nữa, hay là tối nay chúng ta thử xem?"
"Cút!" Tên mặt dày này.
Đêm đó, ta thật sự lại phải chịu không ít cực hình, đau lưng mỏi gối.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
21
"Ta sẽ đợi nàng ở cổng thành, nàng chỉ cần đi theo cung nhân là được."
Cùng một câu nói, Thương Trì không biết đã nói với ta bao nhiêu lần.
Ta nhịn không được cười hắn: "Từ khi nào mà chàng lại lắm lời như vậy?" "Thanh Hòa, ta đã nói rồi, chuyện liên quan đến nàng, ta không dám đánh cược."
Tim ta như lỡ nhịp: "Được, ta đi tìm chàng, đợi ta." Ta nghĩ, chúng ta sắp thành thân rồi.
Ta cũng chưa từng nghĩ tới, mình lại quay về đột ngột như vậy.
Trước khi chúng ta thành thân, trước khi ta chạy ra khỏi bức tường thành kia, chạy về phía Thương Trì.
Ngọn lửa bùng lên, theo tầm mắt dần trở nên mơ hồ, ta cũng dần mất đi ý thức.
"Thanh Hòa, cậu không sao chứ?"
Ta bị người ta lay tỉnh, trước mắt là máy tính quen thuộc, là bài luận văn đang viết dở.
Ngoài trời vừa hửng sáng, hình như, ta chỉ là mơ một giấc mơ.
"Cậu liều mạng quá đấy, thức cả đêm, ghê thật.
"Không phải, sao cậu lại khóc?"
(Đã về hiện đại rồi nên quan sửa xưng hô lại nha.)
Tôi ôm lấy bạn cùng phòng, nhịn không được bật khóc: "Làm sao bây giờ... Thương Trì còn đang đợi tớ... Tớ còn chưa kịp chào tạm biệt chàng ấy..."
Tôi không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì, bọn họ vây quanh an ủi tôi, nhưng tôi lại càng khóc dữ dội hơn.
Tôi khóc đến mức khó thở, chỉ có thể khom lưng thở dốc.
Tôi đã trở về thế giới của mình, nhưng tôi lại đánh mất người mình yêu ở thế giới khác.
Hắn không phải là người thích tâm sự với người khác, cũng chẳng có ai đến an ủi hắn.
Tôi thậm chí còn không biết, sau khi tôi rời đi, hắn sẽ chìm vào giấc ngủ say... hay là sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Sau khi tôi rời đi, tất cả mọi chuyện đều không còn liên quan gì đến tôi nữa, hắn chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau...
22
Tôi lục tung tất cả các loại sử sách, lại không tìm thấy chút bóng dáng nào của triều đại kia.
Tất cả đều như là một giấc mơ do tôi tưởng tượng ra, không có một chút dấu vết nào.
Tôi không chỉ một lần tự hỏi, tại sao lại bắt tôi phải trải qua những chuyện này.
Một năm sau khi tốt nghiệp, bạn học tổ chức họp lớp, bạn cùng phòng cười đùa trêu chọc tôi: "Thanh Hòa, cậu còn nhớ không? Năm đó lúc viết luận văn tốt nghiệp cậu còn khóc, khóc dữ dội lắm."
"Đúng vậy, lúc ấy dọa c.h.ế.t bọn tớ, miệng còn liên tục gọi tên Thương Trì, may mà chúng ta là bạn tốt, nếu không còn tưởng rằng cậu thất tình cơ đấy."
Nghe bọn họ nói, tôi muốn cười theo nhưng lại chẳng thể nào cười nổi.
"Này, các cậu xem chàng trai kia cứ nhìn chằm chằm chúng ta, có phải là muốn xin Wechat không?"
"Đi tới rồi kìa!"
"Má ơi, nhìn gần còn đẹp trai hơn!"
Ta chống cằm, lắc ly rượu trong tay, đang định uống cạn, lại bị người ta nắm lấy cổ tay.
"Anh..." Ta sững người.
Hắn và Thương Trì, trông rất giống nhau.
"Cho anh xin Wechat được không?"
Ta hoàn hồn, hắn không phải Thương Trì, cho dù có giống đến đâu cũng không phải, Thương Trì không biết Wechat là gì.
"Không được."
"Nhưng mà... nợ của anh còn chưa trả xong, Thái hậu nương nương."
Tay ta run rẩy, nước mắt lưng tròng, có chút không dám tin nhìn hắn.
"Ta đã nói rồi, ta sẽ đến tìm nàng."
[Hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.