Nhóm lửa cái bếp nhỏ, toàn bộ trong phòng trở nên ấm áp không ít, Bạch Hoằng Oản cởi áp choàng, lộ ra nho y* ở bên trong, cách ăn mặc tao nhã thời gian qua không hề thay đổi, khác biệt duy nhất là trên cánh tay có quấn nửa sợi dây đen.
(Nho y: loại y phục mà người đi học mặc)
Ánh mắt Hạ Lân vừa chạm tới cái dây đen kia, tay không khỏi run lên một chút.
“Sáng sớm hôm nay, trước phủ xuất hiện một người xa lạ gọi ta đi ra, nói cho ta biết rằng, Hạ Lân không chết, ngày hôm nay sẽ xuất hiện ở trong thành Kim Lăng.” Nói rõ nguyên do, Bạch Hoằng Oản kéo cái ghế ngồi ở trước mặt Hạ Lân, ở giữa hai người là một cái bàn tròn, khoảng cách này khiến Hạ Lân an tâm không ít.
“Nguyên tưởng rằng đó là lời nói dối, khi ngươi chết ta tận mắt nhìn thấy, lại còn sau khi khám nghiệm tử thi, ta cũng tự tay hạ quan tài.” Bạch Hoằng Oản nhìn thẳng vào Hạ Lân vẫn cứ lặng im cúi đầu, trong mắt bất giác có chút ngượng ngùng đau đớn, hai người giờ đây đã đến tình cảnh này: “Nhưng khi nhìn thân hình người kia rất giống ngươi đang đau đớn quỳ rạp xuống đất, tiếp đó...”
Không có nói thêm gì nữa, nhưng Hạ Lân hiểu Bạch Hoẳng Oản vì sao không nói hết, khó trách đại ca lại kiên trì muốn mình đi Bạch phủ nghỉ ngơi. Chỉ là ngươi báo tin kia là ai? Lẽ nào còn có ai biết chính mình vẫn còn sống….
Không gian im phăng phắc, hàng trăm khuôn mặt hiện lên trong đầu, quỷ soa kia uy hiếp chính mình nhất định phải thực hiện nhiệm vụ, nên sẽ chỉ có hắn mới làm chuyện đó (báo tin). Chẳng lẽ hắn lại biết nỗi sợ hãi ở trong lòng mình sao?
“Lân đệ... Kiếm trên tay ngươi...” Hỏi một chuyện vẫn cứ nghi hoặc, Bạch Hoằng Oản chính là bởi vì trên tay Hạ Lân không có cầm thanh bảo kiếm mà y vẫn luôn mang theo, nên lúc nãy mới không dám mạo nhận đối phương, Hạ Lân chẳng phải đã từng nói qua: Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất sao? Hắn đem thanh kiếm chôn cùng với Hạ Lân, nguyên tưởng rằng nếu như Hạ Lân thật sự chưa chết, y nhất định vẫn giống như trước đây, sẽ xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng nhất kiếm giang hồ hiệp khách.
“Thanh kiếm kia…” Cười khổ một chút, Hạ Lân không được tự nhiên mà lôi kéo bộ đồ vừa mới thay: ” Từ lúc ra khỏi quan tài, đi đường đều phải có lộ phí, trên người lại không có gì đáng giá, liền đem kiếm đi cầm cố.”
“Đem cầm cố?” đáp án không tưởng được ấy khiến Bạch Hoằng Oản giật mình thốt ra, lúc ấy hắn chưa từng nghĩ tới Hạ Lân chưa chết, chỉ là chôn cất đơn giản, cũng không có chuẩn bị vật chôn theo, nghĩ rằng chờ qua mùa đông này, sẽ đem phần mộ của Hạ Lân chuyển đi, không nghĩ tới...
“Vậy vì sao không đến tìm ta? Với khoảng cách giữa Tiểu Huyền và Kim Lăng, nhiều lắm cũng chỉ nửa tháng, ngươi đã có thể trở lại Kim Lăng rồi, hôm nay đã đến tháng chạp, ngươi mới xuất hiện ở trước mặt ta, nếu ta không gọi giữ ngươi lại, ngươi căn bản sẽ không định nhận thức ta là đại ca nữa, có đúng không?”
Gắt gao nắm lấy bàn tay to vẫn luôn lạnh lẽo, Bạch Hoẳng Oản vẻ mặt thống khổ, hai tháng nay, hắn trằn trọc, trong mộng đều là nét mặt của Hạ Lân trước khi chết, ánh mắt ấy như trút được gánh nặng rồi lại lưu luyến không rời, khi ôm lấy hắn liền mỉm cười thỏa mãn, tất cả khiến cho hắn hối hận không chịu nổi, hối hận vì sao trước khi Hạ Lân chết bản thân vẫn nói năng lạnh lùng với y! Hối hận chính mình vì sao cứ khăng khăng vạch rõ giới tuyến với Hạ Lân, đến mức khiến cho y bị bao vây tứ phía khó thoát khỏi một kiếp!
“...” Tiếp xúc với bàn tay ấm áp kia, Hạ Lân càng cảm nhận được hàn khí đang tỏa ra từ người mình, chậm rãi rút tay lại để tránh làm đại ca bị lạnh, Hạ Lân chỉ cảm thấy trong miệng một trận đau khổ: “Ta chỉ là sợ đại ca sẽ không nhận nghĩa đệ ta đây... Đại ca có thể tha thứ cho ta, ta tự nhiên là vui đến không thể kiềm chế, thì sao có thể không nhận đại ca chứ? chẳng qua ta giờ đây đã không thể giống như trước đây thúc ngựa đi khắp giang hồ, ỷ vào kiếm để mặc sức lên núi xuống nước, Hạ Lân ngông cuồng kia từ lâu đã không còn trên đời này nữa, hiện giờ ta chỉ là sống cho qua ngày, nào dám gặp lại đại ca.”
“Hạ Lân!” Thương tiếc mà cất tiếng gọi, Bạch Hoằng Oản lại nắm chặt bàn tay băng lạnh kia, trước đây Hạ Lân nhiệt độ cơ thể rất cao, chưa bao giờ giống ngày hôm nay, lẽ nào cho dù y không chết, cũng đã thương đến tỳ phế, lưu lại bệnh căn khó có thể chữa hết?
“Ở lại Bạch phủ đi, đại ca nuôi ngươi, tuy đại ca đã từ quan, nhưng gia sản vẫn còn, chúng ta không nói chuyện cũ nữa, về sau chúng ta vẫn sẽ là hai huynh đệ tình cảm như kim kiên*, ngày xưa đều là ngươi chăm sóc cho đại ca ta, về sau hãy để đại ca chiếu cố ngươi, được không?”
(kim kiên: kim loại cứng / vàng cưng, y nói tình huynh đệ bền chặt)
Gần như van nài, Bạch Hoằng Oản biết nếu lần này giữ không được Hạ Lân, sờ rằng về sau hắn cũng không thể gặp lại Hạ Lân lần nữa.
Trên gương mặt tuấn nhã tràn đầy day dứt cùng cay đắng, vị đại ca luôn luôn xuất thần thoát tục cuối cùng lại vì mình mà đau khổ như vậy khiến cho Hạ Lân trái tim đau nhói, trong lòng càng hạ quyết tâm, bất kể thế nào, cũng không được cho đại ca biết cái điều kiện để chính mình sống lại, điều ấy đối với hai người là một thứ tổn thương.
“Đại ca, có được phần tâm ý của ngươi, ta thực sự chết cũng không tiếc.” rút lại tay, Hạ Lân đứng dậy đi ra cửa, y không thể lại ở chỗ này đợi chờ, một khi có cơ hội tiếp cận đại ca, quỷ soa kia liền sẽ dùng quỷ kế để bắt mình chấp hành nhiệm vụ, bản thân ngày thường không thể chống lại được tiềm lực của quỷ soa, đến lúc thực sự làm cái chuyện tằng tịu kia, sợ rằng đại ca sẽ xấu hổ giận dữ mà đi tự sát...
“Lân đệ, Lân đệ...” Không hiểu được vì sao Hạ Lân hôm nay lại tránh hắn như rắn rết, tự nhận rằng thái độ lạnh lùng khi đó đã làm tổn thương Hạ Lân, đến mức khiến cho y ngày hôm nay vô pháp tin tưởng lời hứa của mình đối với y, Bạch Hoằng Oản càng cảm thấy không nỡ, gắt gao đuổi theo thân ảnh rời đi của Hạ Lân, không chịu để y ly khai.
Hai người một trước một sau đuổi theo ra khỏi cửa phòng, hành động kỳ lạ này đã dẫn tới những người hầu đứng trong đại viện làm việc phải nghị luận sôi nổi, thế nào lần này sau khi Hạ gia trở về, so với ngày xưa hoàn toàn thay đổi, trước đây đều là Hạ gia đuổi theo đằng sau lão gia, hiện tại cư nhiên lại là lão gia đuổi theo Hạ gia?
Chưa đuổi theo qúa xa, Bạch Hoằng Oản liền nhìn thấy phía trước Hạ Lân đang chậm rãi ngồi khụy trên nền tuyết, y sắc mặt tái nhợt mồ hôi chảy đầy trán, bàn tay gắt gao cào lấy tuyết trắng trên đất, như thể đang kiềm chế cơn đau nào đó.
“Hạ Lân... Người đâu! Mau tới đây giúp...” Xông lên phía trước kéo Hạ Lân lên, Bạch Hoằng Oản vừa kêu gọi người hầu trong viện, vừa dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán của Hạ Lân: “Lân đệ, cố chịu đựng, ta lập tức đi mời đại phu đến...”
“Thả ta đi... bằng không... ta sẽ thương tổn đến đại ca...” Bất ngờ xuất hiện cơn đau nhức toàn thân khiến cho Hạ Lân ngay cả môi đều cắn nát mới miễn cưỡng cất lên được vài câu, y biết, quỷ soa đang ở ngay gần đây, hắn bất mãn với y vì đã biết y sẽ chạy trốn, hắn giờ đang trừng phạt y!
“Đại phu sắp đến rồi, ta trước đỡ ngươi lên giường nghỉ tạm...” Bạch Hoằng Oản nhìn đôi môi nhúc nhích nhưng không hề phát ra tí âm thanh nào, tưởng rằng Hạ Lân đang kêu đau, hắn vội vàng cùng người hầu đến giúp cùng đem Hạ Lân đỡ về trong phòng, thả y trên giường rồi kéo chăn đắp lên, Bạch Hoằng Oản sốt ruột lại hướng người hầu gọi.
“Đại phu sao còn chưa tới, nhanh đi giục, nhanh đi...”
“Đại ca... ta phải đi... Đại ca... ta không thể thương tổn huynh...”
Hạ Lân ở trên giường vẫn cứ kêu lên, giọt nước mặt chạy ra khỏi làn mi, nhưng không một ai chú ý tới sự thống khổ của y, sự ầm ĩ hỗn loạn nơi cửa phòng đối lập hoàn toàn với vẻ trống trải chỗ giường y nằm, dù cho hai người đang cùng một chỗ, cùng một căn phòng... Nhưng cũng không thể nào cùng hiện hữu...
…
Nhìn vị đại phu thứ ba có tiếng trong thành lắc đầu rời đi, Bạch Hoằng Oản sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đến gần Hạ Lân đã chìm vào hôn mê, nhẹ nhàng chạm vào đôi tay dù đã bỏ vào trong chăn vẫn cứ lạnh lẽo như trước, lồng ngực không hề phập phồng gần như khiến người khác phải kinh hồn bạt vía, rất sợ chỉ trong chốc lát, Hạ Lân thực sự sẽ không tỉnh lại.
“Còn đại phu nào không?”
“Lão gia, đại phu nổi tiếng trong thành đều đã mời tới, nhưng kết quả bọn họ chẩn đoán bệnh đều như nhau, có thể thấy rằng Hạ gia...”
“Nổi danh cũng không có nghĩa là hữu dụng, dán bảng thông báo cầu y, treo trọng thưởng, ta không tin thiên hạ rộng lớn, lại không có ai có thể cứu được Lân đệ!”
“Vâng...” Quản gia lẳng lặng lui đi, đối với quan hệ tình cảm của lão gia nhà mình và Hạ Lân, gã cũng hiểu rõ từ trước, Hạ gia có thể chết đi rồi sống lại, giờ lại phải ở trước mặt lão gia chết đi lần nữa, thì lão gia sao có thể chịu đựng nổi, hiện giờ cũng chỉ có thể hy vọng trông mong thực sự sẽ có cao nhân đến yết danh.
“Lân đệ... yên tâm, đại ca sẽ không lại để người chết.” Nắm chặt tay của Hạ Lân, Bạch Hoằng Oản kiên quyết mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không để Hạ Lân chết ở trước mặt hắn lần nữa.
Vừa dứt lời, Bạch Hoằng Oản liền thấy quản gia vừa mới rời đi đang chạy vội về, tuy trời cực lạnh nhưng gã phải chạy vào chạy ra khiến cho khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, nét mặt hiện vẻ vui sướng.
“Lão gia, lão gia, có một du y* cầm bảng thông báo đến, ngài xem...”
“Gọi hắn vào đây...”
Như thể thấy được một tia hy vọng, Bạch Hoằng Oản vội vã gật đầu, quản gia thấy thế liến lập tức chạy nhanh ra ngoài, không lâu sau thì có một người mặc chiếc áo bông cũ, trên lưng đeo một cái hòm gỗ, cầm trong tay một tấm vải đang được quản gia dẫn đường đi vào.
(du y: thầy thuốc đi khắp nơi, không cố định)
Nhìn vị du y cầm bảng thông báo, sự vui sướng trên mặt Bạch Hoằng Oản không khỏi phai nhạt, nhìn vị thanh niên tướng mạo còn trẻ này, hắn cũng khó có thể yên lòng, chỉ có thể mong người đấy sẽ cứu sống Hạ Lân.
“Bạch lão gia chính là không tin ta?” Sau khi quan sát sắc mặt, người thanh niên tựa hồ cũng biết trong lòng Bạch Hoằng Oản so đo cái gì, trên mặt liền nở ra một nụ cười, ánh mắt nhưng lại mang theo chút khiêu khích: “Xin yên tâm, có thể cầm lấy bảng thông báo, tất nhiên là tự tin với y thuật của chính mình rồi, hơn nữa, ta nhìn qua thì đúng là hơi trẻ chút, nhưng ta đã hành tẩu khắp giang hồ vì người mà chữa bệnh cũng đã có sáu năm, nếu không phải quý phủ đây có ca bệnh kỳ lạ, ta cũng lười bước vào bên trong thế gia vọng tộc của các ngươi.”
Thực đúng là rất có ngạo khí! Nhìn người còn trẻ tuổi mà đã tự tin như thế, Bạch Hoằng Oản cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, Hạ Lân từng nói trên giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, có thể đây là cơ hội ông trời cho hắn, đã định trước vận mệnh của Hạ Lân không bị cắt đứt.
Nhìn thanh niên nhân (người trẻ tuổi) thuần thục bắt mạch xem bệnh, Bạch Hoằng Oản tim cũng đã treo trên cổ họng (ý nói là hồi hộp), chỉ sợ lại vẫn là một câu lực bất tòng tâm.
“Vị này trước đó không lâu bị trọng thương, lại phải chịu âm khí xâm nhập, cơ thể không được dưỡng tốt lại phải chịu sự kích động, cấp huyết công tâm, chắc chắn khó có thể dùng dược vật bình thường để điều trị tận gốc.” bắt mạch một lúc, thanh niên nhân lại buông tay ra, nhìn về phía Hạ Lân nằm ở trên giường vẻ mặt thống khổ, “Thân thể của y cần chú ý an dưỡng, không thể chịu được kích động nào hết, ta sẽ tạm thời lưu lại chăm sóc cơ thể y, có vậy mới dần trị tận gốc được căn bệnh bên trong người y.”
(Ka: quỷ soa huynh, huynh thiệt là gian manh. he he he)
“Miễn là có thể trị khỏi là được, ta sẽ bảo người đem căn phòng ngay sát bên quét dọn cho tốt, làm phiền đại phu ở lại trong Bạch phủ, hảo hảo vì tiểu đệ mà chữa bệnh!” cực kỳ có lễ, trên mặt Bạch Hoằng Oản hoàn toàn buông lỏng, rồi lại nhếch lên nụ cười ôn nhu thường ngày của hắn.
“Tốt! Ta đây trước cho y uống thuốc. Giúp bệnh tình ổn định đã.” Gật đầu đồng ý, Bạch Hoẳng Oản đáp ứng rất sảng khoái.
“Nói nãy giờ, còn chưa có thỉnh giáo danh tính của đại phu! Thực là quá thất lễ rồi.” Bạch Hoằng Oản càng vui mừng, vừa định mở miệng nói lời cảm tạ thì phát hiện ra chính mình còn chưa biết danh tính của đại phu, thầm mắng chính mình quá hấp tấp.
“Ta là Triều Cao, thường ngày đã quen với giang hồ hỗn loạn nên ta cũng không quá quen với nhiều lễ nghĩa như vậy, Bạch lão gia cũng đừng nghiễn ngẫm từng chữ một thế, ta nghe mà rất vất vả.” Dựa theo tính cách mà nói, Triều Cao nhanh nhẹn mở cái hòm thuốc lấy ra vài dược phẩm bào chế thành thuốc, một tay khai mở miệng của Hạ Lân rồi đổ vào, chỉ chốc lát, đã nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Hạ Lân, người cũng dần dần tỉnh lại.
“Lân đệ, ngươi tỉnh rồi, có ổn không?” xông đến phía trước, Bạch Hoằng Oản cũng chẳng còn cần gì đến cái gọi là nhã nhặn, vội vã tiến lên kêu gọi, rất sợ Hạ Lân lại lần nữa bất tỉnh.
“…Đại ca…” Một hồi lâu, trong đôi mắt thất thần kia cuối cùng cũng hiện lên thân ảnh của Bạch Hoẳng Oản, theo bản năng mà mỉm cười đối với người đang lo lắng, khóe mắt Hạ Lân đảo qua người đang đứng một bên phía sau, nụ cười không khỏi cứng lại.
“Đây là đại phu vừa mới mời tới, tên là Triều Cao, hắn ở chỗ này giúp ngươi điều dưỡng cơ thể, cho đến khi nào ngươi chuyển biến tốt…”
Thấy Hạ Lân thừ người ra, Bạch Hoẳng Oản vội vàng giải thích.
Triều Cao hướng phía Hạ Lân gật đầu, nói với Bạch Hoẳng Oản: “Xin yên râm, bằng vào y thuật của ta, ngay cả người chết ta cũng có thể làm hắn sống lại!”
“… Người chết cũng có thể sống lại…. Ngươi…” Hạ Lân vốn chỉ là ngờ ngợ cảm thấy khuôn mặt này vì sao lại quen thuộc như thế, thần trí giờ thoáng cái liền hoàn toàn tỉnh táo lại, y khiếp sợ mà mạnh ngồi dậy, nắm chặt lấy Bạch Hoằng Oản kéo về phía sau.
“Bạch lão gia nhìn xem, y thuật của ta đúng là không tệ chứ, vị này không những lập tức tỉnh lại, mà còn ngồi dậy được rồi.” Kiêu ngạo mà cười, Triều Cao không thèm đếm xỉa đến ánh nhìn căm thù kia, “Ta còn phải phối chế dược cho bênh nhân dùng vào buổi tối, Bạch lão gia có thể cho người đưa ta đi phòng khách được chưa?”
Cười xong rồi, Triều Cao cũng chẳng muốn đáp lại sự căng thẳng đến mỗi một tấc thịt đều hóa cứng lại của Hạ Lân, người này trước giờ đều tìm cách chối bỏ mục tiêu, còn mục tiêu của hắn từ trước tới nay thực sự chỉ có một mình y…
Sai người hầu tới dẫn Triều Cao dời đi, Bạch Hoằng Oản khó hiểu mà nhìn Hạ Lân túm chặt hắn không tha, nhẹ nhàng mà giật lại bàn tay đang dùng sức quá độ của Hạ Lân: “Lân đệ, cứ yên tâm! đại ca ta tuyệt đối không để ngươi có một chút tổn thương! Cho dù sau này ngươi không thể làm một đại hiệp uy danh hiển hách, cũng không thể cầm kiếm lần nữa, nhưng chỉ cần ta còn có một hơi thở, thì không ai có thể khi dễ ngươi.”
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bạch Hoằng Oản, Hạ Lân nhất thời tim đập loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn Bạch Hoằng Oản đã hai tháng nay không gặp, tựa như đã thay đổi thành một con người khác, hắn có đúng là cái kia Bạch Hoằng Oản “không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền”, luôn trách mắng những điều xấu xa nhơ bẩn đó không?
…
Nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Hạ Lân đã nằm trên giường suốt bảy ngày lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy đi vào là vị quỷ soa đại phu đang bưng bát thuốc nóng hầm hập, còn Bạch Hoằng Oản mà y quan tâm lại không có xuất hiện.
Trong ngực nổi lên một cổ thất vọng, Hạ Lân như cũ không hừ nửa tiếng trước mặt Triều Cao, chỉ đem đôi mắt trực tiếp trừng nhìn cái tên quỷ soa trong lòng không chút tốt đẹp này, hy vọng hắn biết khó mà lui.
Nhìn cặp mắt to trừng trừng đầy mạnh mẽ cứ gắt gao di chuyển theo mình, Triều Cao cảm thấy thú vị mà cười cười: “Sao ta bưng thuốc đến bảy ngày, ngươi liền trừng ta đến đủ bảy ngày vậy, mắt của ngươi không mỏi sao?”
Cười đùa rồi, Triều Cao đem thuốc đặt lên bàn rồi đem bàn tay che lên, chỉ trong chốc lát, thuốc vốn nóng hầm hập đã lạnh lẽo đi.
“Này, đây là thuốc ngươi phải uống, ngươi mau uống đi, nó có ích cho thân thể ngươi đấy!”
Rất có cốt khí mà quay đầu đi, Hạ Lân không chịu nhìn về phía Triều Cao bưng thuốc ngồi vào trên giường y, chỉ gắt gao cắn chặt răng, kiên quyết không uống cái thứ thuốc khó uống này.
“Ngươi đừng có làm bộ làm tịch nữa, thuốc này chính là do đại ca của ngươi tự tay sắc cho ngươi đấy, mấy hôm trước ngươi không chịu uống thuốc, ta đã báo lại cho đại ca ngươi, hắn liền quyết định tự tay sắc thuốc, để ngươi sớm ngày khỏe lại.”
Nghe được là do Bạch Hoằng Oản tự tay sắc, Hạ Lân không khỏi do dự, chậm rãi quay đầu nhìn bát thuốc kia đã không còn bốc lên hơi nóng, miệng giật giật, nhưng không hừ tiếng nào, chỉ đưa tay nhận lấy chén thuốc rồi uống một hơi cạn sạch.
Cầm lại chén thuốc đã hết trơn, Triều Cao lại ngồi ở bên giường Hạ Lân, chuẩn bị thật tốt lời khuyên cho cái tên “hủ mộc” này.
(Hủ mộc: khúc gỗ thối nát)
“Hạ Lân, ta là ai, đáy lòng ngươi rất rõ, ngươi đã đồng ý cái gì, tin rằng lòng dạ ngươi rõ hơn ai hết, ta đây làm quỷ mà có lòng tốt cho ngươi ung dung tự tại suốt hai tháng, ngày hôm nay người cũng đã tìm được, ngươi thật ra nói một chút đi, ngươi chừng nào thì hoàn thành nhiệm vụ đây?”
“Nhiệm vụ nhiệm vụ, trong mắt lũ quỷ soa các ngươi chỉ có cái này thôi sao?” bị khốn đốn ở trên giường, chính là do cái tên đại phu dởm này nói có hai câu ‘bệnh nặng không thích hợp xuống giường’, Bạch Hoằng Oản liền tin sái cổ mà muốn chính mình nằm đủ bảy ngày, nằm đến lưng eo đều đau nhức khiến cho tâm tình của Hạ Lân có thể nói là xấu tới cực điểm, mà tên “quỷ” trước mắt này vừa vặn lại là điều kiện tốt nhất để y trút giận.
“Lúc ta xuất hiện bên cạnh ngươi, ngươi nên biết ta vì sao mà tới, hai tháng nay ngươi lề mề kéo dài, ta chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, Hạ Lân, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nên nghĩ tới vi phạm khế ước! Cái giá phải trả đều không phải ngươi có thể trả là được!” Triều Cao nhìn Hạ Lân tính tình trở nên gắt gỏng, trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi, bình thường chỉ thấy Hạ Lân một bộ dạng biểu tình cười cười lúc bị người ta khi dễ, hiếm khi thấy Hạ Lân tức giận đến thế này a!
“…” Tựa hồ bị nói trúng chỗ quan trọng, Hạ Lân nhất thời thốt không ra lời, ngồi ở bên giường mà suy tư.
“Thế nào, ngươi sẽ không thực sự muốn vi phạm khế ước chứ?”
Tự thấy hai tháng qua ở chung với Hạ Lân, hai bên đều có mức độ hiểu biết nhất định về nhau, Triều Cao phát hiện biểu tình của Hạ Lân rất không ổn, chẳng lẽ y thật sự muốn…….
“Nói cho ta biết, nếu như ta vi phạm khế ước, không sinh hạ quỷ thai, ta sẽ nhận hậu quả gì…” Như thể đã hạ quyết tâm, ánh mắt ngược lại trong trẻo, ngoảnh đầu nhìn vào trong mắt của Triều Cao, một chút cũng không có ý lùi bước.
Nghe được câu hỏi của Hạ Lân, Triều Cao ngây người nửa khắc, nhìn Hạ Lân vẫn như cũ vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi hắn trả lời, hắn không khỏi hoài nghi lẽ nào chính mình đã cho Hạ Lân uống nhầm thuốc rồi.
“Hạ Lân, ngươi biết ngươi vừa rồi hỏi cái gì không? biết nó có nghĩa là gì không?”
“Ta biết, trong lòng ta rất rõ.” Trái ngược với sự kinh ngạc cùng khó hiểu của quỷ soa, Hạ Lân rất bình lặng, chậm rãi nhếch lên một nụ cười vân đạm phong thanh* mà sau khi chết đi đã học được, cười đến mức cực kỳ thoải mái.
(nụ cười vân đạm phong thanh: ý nói nụ cười hờ hững như mây, thanh trong như gió)
“Từ sau khi sống lại, ta liền chỉ có một chờ đợi, chờ đợi có thể chính chính thức thức đi theo đại ca nói lời cáo biệt, chính chính thức thức mà thỉnh cầu đại ca tha thứ, để ta ở dưới suối vàng cũng không luyến tiếc, mà thực ra ngươi cũng rất rõ mà, ta vô ý chấp hành khế ước này, chỉ là bởi ngươi là một quỷ soa rất tốt, ngươi luôn luôn đi theo ta, giúp ta tránh được hết lần này tới lần khác, mặc dù ngươi vẫn cứ nói rằng chính mình do ham chơi nên mới để ta kéo dài mất nhiều ngày, nhưng kỳ thực ngươi đang một mực chờ ta hồi tâm chuyển ý, có đúng không?”
Đã quen nhìn Triều Cao so với y nhỏ hơn vài tuổi, Hạ Lân vẻ mặt thoải mái, hai tháng nay có quỷ soa làm bạn cùng, chính mình thực ra cũng rất vui vẻ, tuy rằng hắn ra tay ép buộc chính mình cùng đại ca gặp lại, nhưng cũng đã hóa giải được sự bế tắc do chính mình sợ hãi không dám đi gặp đại ca, cũng hoàn thành giúp y giấc mộng bấy lâu là ‘đại ca tha thứ cho y, đại ca vẫn nhận y là nghĩa đệ’.
“Ngươi cần phải biết, nếu như ngươi không chấp hành khế ước này, ngươi sẽ lập tức bị ta đánh về địa phủ, sau đó dù có lên núi đao xuống biển lửa, quay về cũng bị đánh vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ cực trăm năm, lúc đấy mới có thể đầu thai làm súc sinh, trọn đời không được làm người!”
Nghiêm túc mà nói, Triều Cao hy vọng Hạ Lân khi nghe thấy những trừng phạt này thì sẽ sợ, sau đó hồi tâm chuyển ý, hắn kìm chế không muốn lộ ra cái bản chất tàn bạo của mình cho Hạ Lân biết, hắn không muốn xóa bỏ một con người mà hắn đã coi như là bằng hữu.
“Có đúng không?” Cúi đầu cười cười, Hạ Lân không lưu tâm, tâm nguyện của y lúc này đã đạt được, kỳ thực có dằn vặt thế nào đối với y mà nói cũng không là đau khổ gì hết.
Nhìn nụ cười trên mặt Hạ Lân, Triều Cao ánh mắt vốn nghiêm chỉnh liền chậm rãi hiện lên sự nguy hiểm, giọng nói cũng dần lãnh khốc lên: “Hạ Lân! Ngươi còn nhớ lúc trước Diêm Vương vì sao lại giao phó nhiệm vụ cho ngươi không, ngươi là vì sao đáp ứng không! Ngươi ngay cả đại ca của mình cũng muốn vứt bỏ sao?”
“Ta…” Nhắm hai mắt lại, Hạ Lân tựa hồ bị vấn đề này đánh trúng điểm yếu, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Ngươi thực sự có thể nhìn đại ca ngươi đi ôm lấy người khác mà ân ân ái ái, trong khi ngươi lại thờ ơ sao? Ngươi thực sự sẽ nhìn một con quỷ khác đi tiếp cận đại ca ngươi, lấy đi toàn bộ sự sủng ái của Bạch Hoẳng Oản vốn dành cho ngươi sao?”
“...”
“Đừng nghĩ bản thân mình rất cao thượng nữa! Địa phủ chúng ta chẳng cần cứ phải là ngươi đi chấp hành nhiệm vụ này, chính là ngươi có thể nhìn đại ca ngươi bị quỷ bám lấy người, tinh khí* bị rút cạn suốt ngày đêm sao?”
(Tinh khí: ack, theo mình nó có hai nghĩa, một là sức lực, hai là………….. t*ng trùng. hí hí hí)
“...”
Triều Cao nở nụ cười, năm ngón tay băng lạnh di động trên làn da cũng băng lạnh như vậy, sau đó chậm rãi rơi trên cổ của Hạ Lân: “Hạ Lân, ta có thể mặc kệ ngươi lề mề kéo dài thời gian, cũng không phải bởi vì ta là một con quỷ tốt, mà là bởi ta đã hạ quyết tâm, sẽ làm mọi cách để hoàn thành khế ước này, ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ trơ mắt nhìn ngươi ly khai sao? Rồi sau đấy cả một cục diện hỗn loạn kia ta sẽ đi thu dọn sao?”
Năm ngón tay dần nắm chặt, Triều Cao thỏa mãn nhìn Hạ Lân vẻ mặt thống khổ trong tay mình: “Ngươi cũng biết đã đồng ý chuyện gì thì phải làm cho bằng được, bằng không hậu quả cũng không thể chỉ một mình ngươi gánh chịu được! Nhất là khi người ngươi nhận lời lại chính là chủ nhân của địa phủ… Hắn sẽ cho ngươi sống không được, chết cũng không xong!”
“Ta…” Tuy rằng chỉ trong có mười ngày đã bị quỷ soa hai lần trừng trị, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lân nếm trải nỗi thống khổ bị mạnh mẽ cắt đứt hô hấp mà không có cách nào chống cự, khác biệt với lần trước chính là lần này cơn đau càng thêm gia tăng, mà do thân thể cùng tư tưởng này vẫn còn trong trạng thái sống, nên đau đớn đã kích phát mưu cầu được sống của y.