Thái Tử Phi Trong Lời Đồn

Chương 9:




Hôm đó, sau khi Thái tử đưa ta ra khỏi cung, tin tức liền lan truyền rộng rãi, vì vậy lúc này ta nói như vậy, Trân Ngọc Đình cũng có vài phần tin tưởng.
"Nếu như tỷ tỷ không tin, vậy thì đợi đến khi ta tự tay mặc bộ váy này vượt qua vòng phỏng vấn, sau đó lại cùng tỷ tỷ tham gia Điện thí?"
Ta cố ý nói đùa, Trân Ngọc Đình quả nhiên nóng vội.
"Muội muội tốt của ta, tự nhiên là ta tin tưởng tâm ý của muội rồi." Trân Ngọc Đình vừa cười vừa nhận lấy bộ váy, sau đó đưa bộ váy của mình cho ta: "Vậy thì đa tạ muội muội đã thành toàn cho ta."
Vào ngày diễn ra vòng phỏng vấn, các tú nữ được chia thành từng nhóm nhỏ, do các mama dẫn đến gặp Hoàng hậu, ta và Trân Ngọc Đình không ở chung một nhóm, trước khi ra khỏi cửa, nàng ta nhìn thấy ta mặc một bộ váy màu hồng sen, sau đó mới cười thoải mái rời đi, trên người mặc bộ váy màu xanh lá gần giống hệt với bộ váy mà ta đã mặc vào lần đầu tiên gặp Thái tử điện hạ ở buổi yến tiệc mùa xuân năm ngoái.
Còn ta, lúc đang chờ đợi, liền thay đôi hoa tai ngọc lan mà ta vẫn luôn cầm trong tay ra đeo vào.
Nếu như Trân Ngọc Đình không mặc bộ váy kia, thì ta cũng không thể nắm chắc phần thắng được.
Nhưng nàng ta lại mặc nó, nàng ta vội vàng muốn chứng minh tâm ý của mình với Thái tử điện hạ.
Có lẽ tình ý của Thái tử điện hạ đối với ta không quá sâu đậm, nhưng Trân Ngọc Đình càng muốn hắn rời xa ta, thì hắn lại càng phản cảm.
Hắn là Thái tử, quyết định của hắn từ bao giờ lại đến lượt người khác nhúng tay vào?
Quả nhiên, như ta đã dự đoán, lúc nhìn thấy Trân Ngọc Đình mặc bộ váy kia, Thái tử điện hạ không hề cảm thấy kinh hỉ. Trong mắt hắn toàn là thất vọng.
Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, trước kia đối với hắn lạnh lùng như băng sương, vậy mà bây giờ vì vị trí Thái tử phi, lại cam tâm làm thế thân cho người khác.
Nhưng hắn vẫn giữ nàng ta lại.
Theo yêu cầu, ta cũng đeo vàng đội bạc, toàn thân lấp lánh trang sức đắt tiền, chỉ là đôi hoa tai bằng ngọc bích này thật sự không hợp.
Thái tử điện hạ nhìn thấy đôi hoa tai của ta, cười nói: "Mùa xuân chính là mùa hoa ngọc lan nở rộ."
Ta cũng được giữ lại. Ta cam tâm tình nguyện đeo đôi hoa tai vốn dĩ thuộc về Trân Ngọc Đình, làm thế thân cho nàng ta, Thái tử điện hạ rất vui mừng.
Nhưng Trân Ngọc Đình lại mặc y phục của ta, học theo cách ứng xử với người khác của ta, Thái tử điện hạ lại tức giận.
Vòng phỏng vấn kết thúc, chỉ còn lại bốn tú nữ, cách Điện thí còn một tháng, các tú nữ có thể trở về nhà chờ đợi.
Lúc ta về đến phủ, quản gia đến báo cáo: "Trong kinh thành đã lan truyền rộng rãi rồi, Trân gia tiểu thư vì vị trí Thái tử phi mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn lén lấy y phục của tiểu thư nhà chúng ta, muốn Thái tử điện hạ coi nàng ta là Cố Hàn Ngọc."
Ta nhìn Định Quốc Hầu đang ung dung uống trà, cười nói: "Chắc hẳn là kiệt tác của nghĩa phụ rồi nhỉ?"
Định Quốc Hầu cười lớn nói: "Chỉ là bỏ ra một chút tiền bạc mà thôi. Nói cho cùng, Bách tướng quân phủ vẫn luôn nợ ta, nếu không có ta, năm đó bọn họ cũng không thể thoát thân trong sạch sẽ như vậy."
Trước khi diễn ra Điện thí, Thái tử không được phép rời khỏi cung, ngoại trừ người thâm tín thì bất cứ ai cũng không được phép tiếp xúc với Thái tử.
Mùa xuân ấm áp, ta hẹn Trân Ngọc Đình cùng nhau đi ra hồ thả diều.
Sắc mặt Trân Ngọc Đình rất khó coi, lại trở về vẻ kiêu ngạo như xưa: "Ta coi muội như muội muội ruột, không ngờ muội lại tính kế lên đầu ta."
Ta giả vờ không biết: "Tỷ tỷ nói vậy là ý gì?"
Trân Ngọc Đình lạnh lùng hừ một tiếng: "Bây giờ ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành rồi, muội đắc ý lắm đúng không? Ta còn tưởng muội thật lòng tặng ta bộ váy kia, hóa ra là coi ta như kẻ ngốc."
Ta khẽ mỉm cười: "Hoàng hậu thích màu xanh lá là sự thật, chẳng lẽ tỷ tỷ không nhận ra sao? Còn về phần ai thế thân cho ai, thì có gì quan trọng chứ? Chẳng phải chúng ta là tỷ muội hay sao?"
Trân Ngọc Đình ngồi bên bờ hồ, lạnh lùng nhìn ta, các a hoàn đang thả diều ở xa xa.
"Ngày hôm đó, lúc ngươi rơi xuống hố băng, Thái tử lại kịp thời xuất hiện như vậy, là do ngươi sai người đi mời đúng không?" Ta ném một viên đá xuống hồ: "Đúng vậy, nếu không thì ta đã c.h.ế.t cóng dưới hố băng rồi, như vậy thì đã to lòng tỷ tỷ rồi." Ta đứng dậy, nhìn xuống Trân Ngọc Đình: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự xem chúng ta là tỷ muội ruột dù không cùng cha không cùng mẹ sao?"
Trân Ngọc Đình sắc mặt cứng đờ, lâu sau mới nói được một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.