Thâm Cung

Chương 14:




“Thần thiếp mới chỉ học được một chút, kỹ thuật còn yếu kém, thật không dám múa rìu qua mắt thợ…”
Ta từ tốn đáp.
“Hòa phi lại quá lời rồi sao? Ai chẳng biết gần đây Hòa phi được Tạ tiểu thư chỉ giáo. Tạ tiểu thư là đệ nhất tài nữ của nước ta, Hòa phi học từ nàng ấy, làm sao yếu kém được?”
Liễu Thục phi cắt ngang lời ta, không cho ta có cơ hội thoái thác.
“Thần thiếp chỉ sợ mình vụng về, làm Hoàng thượng và nương nương mất hứng.”
Ta vẫn giữ nụ cười rụt rè, đáp lại rất khẽ. Liễu Thục phi nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự khoái trá, giọng nói lại rất hiền hòa:
“Sao có thể như vậy? Hoàng thượng nói có phải không?” Liễu Thục phi cười yểu điệu, nép vào lòng Hoàng Đế thủ thỉ.
“Nàng cứ đàn thử một khúc xem. Trẫm cũng tò mò muốn biết lâu nay nàng học hành thế nào.”
Hoàng Đế cười với ta, tay thì lại vuốt ve lưng Liễu Thục phi. Ta thở dài trong lòng. Đã nói đến mức này, nếu ta còn từ chối thì sẽ phạm vào tội khi quân. Quả thực Liễu Thục phi cứ như sao chổi. Chỉ cần ta gặp nàng thì nhất định xảy ra chuyện chẳng lành.
“Nếu đã như vậy, thần thiếp đành tự bêu xấu. Kính mong Hoàng thượng cùng các vị tỷ muội đừng chê cười.”
Ta bất đắc dĩ nhận lời. Minh phi thấy vậy, liền đứng dậy tháo móng gảy, nhường chỗ ngồi đàn cho ta. Không ngờ, Minh phi vừa định đưa bộ móng gảy đàn cho ta, thì loạng choạng té ngã, làm rơi bộ móng xuống đất.
“A… thần thiếp vụng về…” Minh phi hoảng hốt bò dậy, hai má đỏ bừng vì ngượng.
Hoàng Đế cười nhẹ không nói, chỉ phẩy tay áo ra ý là không có việc gì. Tiệp Chiêu nghi đỡ Minh phi ngồi lên ghế, hỏi:
“Nương nương không sao chứ?”
Minh Phi lắc đầu: “Bản cung không sao… A, còn móng gảy đàn…” Nói rồi nhìn bộ móng gảy bị mình làm rơi ban nãy, định bước tới nhặt thì Tĩnh tần đã nhanh nhảu nói:
“Để thần thiếp nhặt hộ nương nương.”
Tĩnh tần vừa nói, vừa bước ra khỏi chỗ ngồi, không hiểu vụng về thế nào lại chuẩn xác đặt chân lên mấy chiếc móng gảy dưới đất. Chỉ nghe “Rắc rắc” mấy tiếng, Tĩnh tần nhấc chân lên, bộ móng đã gãy nát không còn dùng được.
“Thần thiếp không cố ý! Phải làm sao bây giờ?”
Tĩnh tần tỏ vẻ kinh hãi, sợ sệt không dám nhìn ta. Hoàng Đế hơi chau mày, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
“Hay là để thần thiếp sai người về cung lấy bộ móng khác? Chỗ của thần thiếp cách đây không xa.” Minh phi ngại ngùng nhìn Hoàng Đế.
“Thôi bỏ đi. Chỉ là một bộ móng gảy đàn mà thôi, có gì quan trọng? Hòa phi cứ vậy mà đàn cũng được.”
Liễu Thục phi mỉm cười đắc ý. Ta nhìn dung mạo như hoa tươi thắm của Liễu Thục phi, lại nhìn sang gương mặt bình thản của Hoàng Đế, cuối cùng quyết định đến ngồi vào đàn.
Ngón tay nhẹ nhàng canh lại dây đàn. Dù hai mắt chăm chú nhìn đàn, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt và cảm xúc tỏa ra chung quanh mình. Có người vui vẻ, có người lo ngại, có người tò mò. Ngước lên nhìn Hoàng Đế thêm lần nữa, bắt gặp đôi mắt đen láy trong trẻo của hắn nhìn ta đầy chờ mong. Ta hơi buồn cười, nhưng cố nhịn lại. Các ngươi đều muốn nghe, như vậy ta sẽ đàn cho các ngươi nghe.
Ngón trỏ đặt lên dây đàn, khẽ gảy.
Nốt nhạc đầu tiên vang lên, hết thảy mọi người đều lộ ra kinh ngạc.
Khóe môi ta cong nhẹ, mười đầu ngón tay di chuyển, chuyên chú đàn.
Sắc mặt Liễu Thục phi tái đi. Ngay cả Hoàng Đế cũng không giữ nổi bộ dạng bình thản. Trong mắt Minh Phi, Dương Quý cơ, Tiệp Chiêu nghi, Tĩnh tần đều là sợ hãi.
Tiếng đàn vẫn đều đặn vang lên, sắc mặt của những người chung quanh cũng đều đặn xấu đi.
“Kinh khủng quá…”
Tĩnh tần là người có sức chịu đựng kém nhất, nghe chưa đến nửa bài đã phải che miệng kêu lên. Trên mặt ta bình thường nhưng trong lòng đã muốn cười ngoác miệng.
Ha, tiếng đàn của ta, dùng hai từ “kinh khủng” thì vẫn còn là nhẹ nhàng. Chính xác mà nói thì so với tiếng roi mây quất vào chăn bông hay tiếng chổi rễ quét trên mặt sân gạch thì còn khó nghe hơn nhiều. Gọi là tiếng đàn, thực chất chỉ là tiếng ngón tay ma sát với dây đàn kêu “tưng tưng” mà thôi. Điệu nhạc Đào Yêu vào tay ta chỉ còn là một chuỗi âm thanh “tưng tưng” khi lớn khi nhỏ, khi dài khi ngắn chói tai.
Khúc nhạc kết thúc. Chung quanh có nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm. Ta cười cười nói:
“Để mọi người chê cười rồi.”
Liễu Thục phi mặt mày tái nhợt. Cả đời nàng ta hẳn cũng chưa từng nghe ai đàn dở hơn ta. Nữ nhân ở đây, ai ai cũng học đàn từ lúc lên năm, cầm nghệ luyện nhiều năm mới trở nên thuần thục. Ta mới chỉ luyện chưa đầy hai tháng, cũng chẳng chuyên tâm, đương nhiên không thể đàn ra thứ nhạc rung động lòng người. Bất quá, Liễu Thục phi nhất định biết ta kém cỏi, muốn làm ta xấu mặt chỉ là không ngờ lại kém đến mức tra tấn người nghe như thế này.
“Không… không hổ danh là môn sinh của Tạ tiểu thư… cầm nghệ quả nhiên hơn người…”
Liễu Thục phi rất lâu sau mới thốt nên lời. Ta cứ nghĩ như vậy là đủ, nào ngờ Liễu Thục phi vẫn muốn dây dưa:
“Đã lâu lắm rồi bản cung chưa nghe một khúc nhạc… ừm, rung động lòng người đến như vậy… Hòa phi… lại đàn một khúc nữa đi.”
Liễu Thục phi khó khăn lắm mới nói hết câu, khiến cho người người đều kinh động. Minh phi và Tiệp Chiêu nghi đồng loạt thở dốc. Tĩnh tần, Dương Quý cơ bất mãn vò nát khăn tay. Ta điềm nhiên cười đáp ứng, ngón tay tiếp tục di động.
Một loạt âm thanh “tưng tưng tưng” đinh tai nhức óc lại vang lên.
Hoàng Đế nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm rượu, dáng vẻ thư thái nhưng khóe miệng không giấu nổi co giật, hẳn là đang chịu đựng vô cùng vất vả.
Liễu Thục phi hai mắt tối sầm, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, hiển nhiên đang vất vả kiềm chế bản thân.
Bốn vị phi tử xinh đẹp như hoa ở chung quanh, ai nấy đều mím môi mím lợi, siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể nhảy ra giật lấy cây đàn mà đập chết ta ngay lập tức.
“Thật… dễ nghe làm sao!… Thêm một bài nữa đi!”
“Ồ, bản cung… nghe đàn mà không biết… chán, Hòa phi giúp ta… gảy thêm một khúc nhé?”
“Tiếng đàn của Hòa phi… đúng thật mê người. Thêm… một bài có được không?”
“Cái gì, mới đó… mà đã hết một bài nữa rồi à? Bản cung… vẫn nghe chưa thỏa lòng. Có thể… hay không đàn một bài nữa?”
“Ừm ừm,… hay lắm hay lắm,… cũng là ít khi có dịp,… thêm một bài nữa cũng không hề gì chứ?”
Tính ra ta đàn cũng đã hơn hai canh giờ. Trời đã sẩm tối. Mười đầu ngón tay từ bình thường chuyển sang sưng đỏ, rướm máu, cuối cùng đã thực sự chảy máu. Đàn của Minh phi là loại cực phẩm, thân đàn bằng bạch ngọc thượng hạng. Máu từ ngón tay ta nhỏ từ dây đàn xuống thân đàn, nổi bật như những viên hồng ngọc khảm lên thân đàn. Không chỉ đầu ngón tay bị dây đàn cứa đứt, cổ tay, cánh tay, sống lưng ta cũng bắt đầu nhức mỏi nhưng ta vẫn bình thản gảy đàn. Tâm trí lơ lửng trôi về những ngày xa xăm khi mẫu thân còn tại thế. Ta nhớ có một ngày, mẫu thân chờ phụ hoàng, thấy ngài đi đến bèn giả vờ đang luyện múa. Điệu múa của mẫu thân rất đẹp. Ta trốn trong bụi hoa, nhìn người múa như tiên nữ giáng trần, tay áo tung bay lộ ra hai cánh tay trắng muốt như ngọc. Phụ hoàng nhất thời bị mê hoặc, ở lại chỗ chúng ta một đêm. Ngày hôm sau, khi phụ hoàng vừa đi khỏi, Lý phi đã đến tận nơi đày đọa. Bà ta mang ra hai tấm da thú, trên mặt da đính đầy đầu kim nhỏ li ti, dùng hai tấm da này quấn vào hai cánh tay mẫu thân rồi lấy roi quất bên ngoài. Mỗi một roi giáng xuống, hàng trăm cây kim nhỏ sẽ đâm sâu vào da thịt. Đánh đến khi mẫu thân ngất đi mới thôi. Khi tấm da thú được tháo ra, hai cánh tay trắng ngần của mẫu thân đã thành máu thịt lẫn lộn. Cứ nghĩ như vậy đã khiến mẫu thân sợ hãi, ai ngờ lại có một lần nữa, mẫu thân dùng điệu nhảy mê hồn níu kéo phụ hoàng. Đáng tiếc lần này hai tay mẫu thân đã xấu xí, đôi chân có đẹp thế nào cũng không khiến phụ hoàng động lòng nổi. Nhưng Lý phi là người cẩn thận, dù phụ hoàng không để mắt đến mẫu thân, bà ta vẫn đến, dùng gậy đánh gẫy hẳn hai chân của mẫu thân. Nhờ Y Tiên cố gắng cứu chữa, mẫu thân mới có thể đi lại được, nhưng hai chân đã mang tật vĩnh viễn, mỗi đêm đều đau nhức không thôi. Mẫu thân vậy mà vẫn chấp mê bất ngộ, chân vừa lành liền tập tễnh chống nạng gỗ đi tìm phụ hoàng. Lý phi giận lắm, lôi cả hai mẫu tử chúng ta ra đánh. Giữa trời đông giá rét, chúng ta bị hạ nhân giữ chặt hai tay, váy xắn lên cao khỏi đầu gối. Có hai thái giám cầm roi mây quất vào bắp chân chúng ta, lại có hai cung nữ ôm thùng gỗ đựng nước muối hòa với ớt, đánh xong một roi thì tạt một gáo nước này lên. Đau đớn muốn chết mà không chết được. Sau khi Lý phi bỏ đi, mẫu thân ôm ta nằm bẹp trên nền đất lạnh lẽo, miệng vẫn thều thào: “Hoàng thượng… thần thiếp nhớ người quá…”. Đối với mẫu thân đã yêu đến mức khờ dại như vậy, ta không biết nên thương hay nên giận nữa.
Một khúc nhạc nữa lại trôi qua. Không đợi Liễu Thục phi nhiều lời, ta rất tự giác tiếp tục đàn một khúc khác. Mười đầu ngón tay đau đến tê dại. Nhìn những giọt máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống, khóe môi ta bất giác mỉm cười.
Như thế này đã đáng vào đâu.
Cả Liễu Yến Yến kia nữa. So với Lý phi ngày trước thì nàng ta cũng chẳng đáng vào đâu. Ta không phải loại người thích tự ngược đãi bản thân. Nếu hôm nay không phải vì có Hoàng Đế ngồi ở đó, ta đã sớm bứt đứt dây đàn rồi. Chỉ là vì hắn đang ở đây cho nên ta mới ở trước mặt hắn diễn một vở kịch uất ức. Hai canh giờ rồi, hắn không hề lên tiếng. Ta thật sự muốn xem, hắn có phải là muốn chờ đến khi máu trong người ta chảy hết ra ngoài thì mới vừa lòng hay không?
Ta không phải đợi thêm quá lâu, Hoàng Đế cuối cùng đã lên tiếng:
“Thôi đủ rồi.”
“Hoàng thượng sao vậy?”
Liễu Thục phi phật lòng, níu tay Hoàng Đế hạch hỏi.
“Chả sao cả. Trẫm mệt rồi.”
Hoàng Đế đáp cụt lủn, đột ngột đứng dậy, khiến Liễu Thục phi mất chỗ dựa, nghiêng ngả suýt ngã ra đất.
“Kìa, Hoàng thượng, người là đang thương xót nàng ta sao?”
Liễu Thục phi chuyển sang dáng vẻ bi thương, đưa khăn tay lên chấm chấm trên mắt, hờn dỗi nói.
Ta thật cảm thấy buồn nôn. Thương xót? Nếu hắn thực có lòng thương xót, đã chẳng để ta đàn đến mức hai tay máu me đầm đìa thế này. Còn Liễu Thục phi, trên mắt nàng ta vốn không có giọt lệ nào, nàng ta đang chấm chấm cái gì?
“Trẫm muốn nghỉ ngơi. Đã trễ lắm rồi. Nếu Thục phi có nhã hứng thì cứ ở lại nghe đàn. Trẫm đến chỗ Đức phi cũng được.”
Hoàng Đế nói một câu xong phẩy tay đi thẳng. Tô Trường Tín đứng gần đó, vội vung cây phất trần, hắng giọng hô to:
“Bãi giá Hạ Lê cung.”
Liễu Thục phi nghe vậy liền nhảy dựng, chạy tới xô Tô Trường Tín một cái, mắng:
“Cái gì mà Hạ Lê cung? Ai nói với ngươi Hoàng thượng muốn đi Hạ Lê cung? Là Mẫu Đơn cung, Mẫu Đơn cung, rõ chưa?”
Tô Trường Tín đã quá quen với tính khí Liễu Thục phi, cũng chẳng lạ gì sủng ái của Hoàng Đế đối với nàng ta, cho nên vâng dạ rối rít, lần nữa hô to:
“Bãi giá Mẫu Đơn cung.”
Liễu Thục phi khịt mũi, xách váy đuổi theo Hoàng Đế, không quên bỏ lại một câu khinh bỉ: “Thứ hoạn quan hôi thối này mà cũng dám đắc tội với bản cung.”
Tô Trường Tín là người dày dạn kinh nghiệm, nghe mắng nhưng mặt vẫn tươi cười, còn hành đại lễ cung tiễn Liễu Thục phi. Nếu không nhìn rất kỹ thì sẽ không thể phát hiện trong đáy mắt ông ánh lên một tia hận ý. Hoạn quan, ghét nhất người khác gọi mình là hoạn quan, hận nhất người khác chê mình hôi thối. Liễu Thục phi bây giờ đang được sủng ái, Tô Trường Tín ắt sẽ nhịn không nói, nhưng nếu có một ngày nàng ta thất sủng, kẻ đầu tiên cầm gậy đuổi đánh nhất định sẽ là ông ta. Ta cảm thấy mình nên lưu tâm đến Tô Trường Tín, chưa nói đến việc ông là người thân cận của Hoàng Đế, chỉ mối bất hòa giữa ông và Liễu Thục phi cũng sẽ có ngày hữu ích đối với ta.
“Nương nương, người trở về nghỉ ngơi trước. Nô tài lập tức mời thái y đến chữa trị cho nương nương.”
Tô Trường Tín dẹp bỏ bộ mặt tươi cười giả tạo, đến trước mặt ta ân cần nói.
Ta hơi giật mình trước thái độ của ông, nhưng nhanh chóng mỉm cười, đáp:
“Đa tạ Tô tổng quản.”
“Nô tài cáo lui.”
Tô Trường Tín cúi người chào ta rồi nhanh chân rời đi. Ta chậm rãi đứng dậy. Ngọc Nga hai mắt đỏ hoe, nhào tới bên ta, nâng hai bàn tay lem nhem máu của ta lên, cẩn thận lấy khăn tay bọc lại. Ta cười với nàng một cái, xong quay sang mấy phi tử nãy giờ ngồi im như tượng, nói:
“Trễ rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi thôi.”
Hai canh giờ ngồi ở chỗ này, tai nghe tiếng đàn dở tệ, mắt nhìn máu chảy ròng ròng, bốn người bọn họ đều bị dọa sợ xám mặt. Nghe tiếng ta nói, Minh phi sực tỉnh trước tiên, ái ngại nói:
“Nương nương phải chịu khổ rồi…”
Ta cúi nhìn hai bàn tay đã được Ngọc Nga bọc kỹ trong khăn lụa, lắc lắc đầu:
“Có gì đâu. Chỉ là làm bẩn đàn quý của Minh phi rồi, bản cung không biết lấy gì đền…”
Minh phi tặc lưỡi, đáp:
“Nương nương đừng bận tâm. Chỉ cần rửa đi là được. Nương nương mau về cung trị thương… Đều là tại muội muội vô ý, nếu không cũng không hại nương nương thành thế này…”
“Minh phi nương nương nói như vậy thì muội đây cũng có lỗi rồi.” Tĩnh tần cũng bước đến, nói cười giả lả.
Trong mắt Minh phi ngập tràn ân hận, còn trong mắt Tĩnh tần, ta chỉ nhìn thấy sự đắc ý.
“Thục phi nương nương cũng thật quá đáng! Để muội đến nói với Hoàng hậu nương nương, đòi lại công bằng cho Hòa tỷ tỷ.”
Dương Quý cơ tỏ vẻ bất bình. Ta lại lắc đầu, gạt phắt đi:
“Chuyện nhỏ thôi, không cần làm phiền Hoàng hậu nương nương. Thục phi nương nương cũng chỉ muốn cùng chúng ta tỷ muội hàn huyên mà thôi. Bản cung có thể hầu đàn cho Thục phi nương nương, là phúc khí của bản cung.”
Dương Quý cơ này cũng thật buồn cười. Cho rằng ban nãy ta không nhìn thấy nàng ngáng chân Minh phi hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ ta bình thường, không oán không giận, bọn họ nhất thời không nói được gì nữa.
“Tâm ý của các vị muội muội, bản cung đã hiểu. Bản cung xin phép đi trước.”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi, không muốn thêm chuyện phiền phức.
Liễu Yến Yến ép người quá đáng. Tĩnh Tâm Lan dậu đổ bìm leo. Dương Ngọc Huệ ném đá giấu tay.
Ta lặng lẽ ghi khắc trong lòng. Liễu Yến Yến, Tĩnh Tâm Lan, Dương Ngọc Huệ, máu mà ta đã đổ ngày hôm nay, tương lai sẽ bắt các ngươi đền lại gấp mười.
***
Ta về đến Cẩm Tước cung cũng vừa đúng lúc thái y được mời đến.
Nghe nói Liễu Thục phi đã đặc biệt dặn dò, kẻ nào dám đến chữa trị cho Hòa phi, nàng ta sẽ không tha cho kẻ đó. Nhưng người đến mời thái y lại là Tô Trường Tín thân cận với Hoàng Đế, không đi cũng không được. Các thái y ngần ngừ mãi, hai bên này đắc tội bên nào cũng không ổn. Bàn đi tính lại, cuối cùng quyết định đẩy gánh nặng này cho một thái y trẻ mới vào làm, không ai khác ngoài Lâm Giang.
“Nương nương để vi thần xem vết thương.” Lâm Giang nghiêm túc bày ra bàn rất nhiều chai lọ lỉnh kỉnh, nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng không khác gì lang băm.
Ta thở dài, xòe hai bàn tay bị gói tròn vo trong khăn lụa tới trước mặt Lâm Giang. Lâm Giang tháo khăn lụa ra, nhìn thấy mười đầu ngón tay lem nhem máu liền xanh mặt:
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Ta cười cười, đáp: “Hôm nay Thục phi có hứng nghe đàn.”
Lâm Giang lắc đầu, miệng lẩm bẩm “Lòng dạ nữ nhân thật là độc.” Dĩ nhiên hắn không biết là ta nghe thấy. Ta cũng chỉ cười, vờ như không biết gì. Ở trên đời này, nữ nhân không độc thì cái gì độc?
Lâm Giang dùng nước ấm rửa qua vết thương, sau đó dùng khăn tơ mềm lau khô rồi mới thoa mấy loại thuốc lên. Cuối cùng là dùng băng vải tỉ mẩn quấn quanh từng ngón tay của ta. Lâm Giang sợ ta bị đau, cứ làm chậm rề rề. Vậy nên làm xong đã mất nửa canh giờ. Ta nhìn hai bàn tay quấn băng trắng tinh, mỉm cười nói:
“Đa tạ Lâm đại nhân.”
“Đây là bổn phận của vi thần. Từ mai mỗi ngày vi thần sẽ đến thay băng cho nương nương. Nếu uống thuốc và tránh nước cẩn thận thì chỉ bảy ngày là khỏi.”
“Lâm đại nhân không sợ đắc tội với Thục phi nương nương sao?”
“Vi thần chỉ làm những việc nên làm.”
Lâm Giang cười nheo nheo mắt, rất giống dáng vẻ lương y. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, lại nói tiếp:
“Vả lại, vi thần còn có điều muốn hỏi nương nương.”
Ta mỉm cười chờ đợi.
“Sau khi uống thuốc, nương nương cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?”
Ta đáp: “Giờ thì không đau nữa, chỉ thỉnh thoảng thấy hơi chóng mặt. Có lẽ độc cũng bị ép ra gần hết rồi. Nhưng không biết Lâm đại nhân có phát hiện ra là độc gì không?”
Lâm Giang liếc nhìn Ngọc Nga và Ngọc Thủy đứng hầu bên cạnh, nói:
“Vi thần có thể nói chuyện riêng với nương nương không?”
Ta nghĩ nghĩ rồi gật đầu, bảo hai người bọn họ lui ra ngoài đợi. Lâm Giang lấy trong thùng thuốc ra một gói giấy đưa cho ta. Ta nghi hoặc nhìn Lâm Giang, hắn liền nói:
“Nương nương xem thử cái này đi.”
Hai tay bị băng kín, ngón tay cử động có hơi gượng gạo. Ta lúng túng một hồi mới mở được gói giấy ra. Bên trong gói giấy chứa hơn mười hạt nhỏ màu nâu, vỏ nhám, nhìn rất quen mắt. Ta nhìn chỗ hạt cây trong tay, ngờ ngợ hỏi:
“Cái này… là hạt Cát Đằng, đúng không?” (1)
Lâm Giang đáp:
“Nương nương quả nhiên tinh tường.”
“Lẽ nào, ý đại nhân là ta trúng độc Cát Đằng này sao? Đại nhân chắc chắn?”
“Bẩm nương nương, vi thần chắc chắn.”
Lâm Giang tự tin đáp. Ta thở dốc một hơi. Nếu thật sự là độc Cát Đằng, chuyện này nguy to rồi. Tuy nhiên, để chắn chắn, ta nói thêm:
“Lâm đại nhân, bản cung cho rằng, độc Cát Đằng sẽ không phát tác mau như vậy.”
Lâm Giang đáp rành mạch: “Độc tính Cát Đằng không mạnh. Thời gian độc ngấm vào cơ thể rất lâu, có thể đến vài năm mới phát tác. Nhưng có lẽ thể chất nương nương đặc biệt kháng độc, khiến cho độc bị ép phải phát tác sớm. Đây cũng là điều may mắn. Nếu không… sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Ta ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra, quả đúng là thể chất ta khác người thường. Cơ bản mà nói, ta là một dược nhân. Phương pháp ngâm thuốc và xông hương liệu mà Y Tiên dùng để cứu ta khi xưa chính là phương pháp luyện dược nhân. Luyện dược nhân là bí thuật đã thất truyền từ lâu, trên giang hồ chắc chỉ còn mình Y Tiên biết. Mà cách luyện cũng rất phức tạp, rủi ro vô cùng cao. Đem một ngàn đứa trẻ đi luyện, may mắn lắm cũng chỉ luyện thành một đứa. Nếu thất bại, mạng cũng chẳng còn. Bất quá lúc đó ta thập tử nhất sinh, vì vậy để cho Y Tiên đem đi luyện dược cũng không thiệt hại gì. Đến chính Y Tiên cũng phải thừa nhận, ông đã từng luyện rất nhiều dược nhân nhưng không thành, những đứa trẻ có tư chất tốt đến đâu cũng bị thất bại. Đối với ta chỉ là việc cầu may, ai ngờ một đứa trẻ đau bệnh gần chết lại có thể luyện thành. Mà lại còn thành công hoàn hảo.
Dược nhân có giác quan linh hoạt hơn người thường, thể lực cực tốt. Ngoài ra, gọi là dược nhân, là vì chính bản thân người đó cũng là dược. Máu thịt, nước mắt đều có dược tính. Có lẽ, độc Cát Đằng xung khắc với dược tính trong người ta, cho nên mới bị ép phát ra chỉ sau mấy ngày. Độc Cát Đằng ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí người trúng độc. Rất từ từ thay đổi tâm trí con người, khiến người ta trở nên u mê điên loạn, đến giai đoạn cuối cùng khi độc phát tác hoàn toàn sẽ sinh ra ảo giác đáng sợ, khiến người ta tự cấu xé mình đến chết.
Ta nghĩ tới chuyện Hoàng Đế bị hạ loại độc này, mà còn có thể đã bị rất lâu rồi, toàn thân bất giác run rẩy.
“Lâm đại nhân, người trúng độc này… sau bao lâu sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến thần trí?” Ta dè dặt hỏi.
Lâm Giang vuốt cằm, nói: “Sau một năm sẽ thay đổi tính tình, hai năm thành hung dữ, cộc cằn, ba năm thần trí mê muội, khi tỉnh khi mê, bốn năm bắt đầu nhìn thấy ảo giác, năm đến sáu năm thì phát tác hoàn toàn, điên loạn mà chết. Thời gian có thể xê dịch một chút tùy theo thể chất của mỗi người.”
Ta lại hỏi: “Nếu đã bắt đầu bị nhức đầu triền miên, thì đến giai đoạn nào rồi?”
Lâm Giang đáp: “Chắc đã đến lúc thần trí dần dần mê muội.”
Ta nuốt vào một ngụm khí lạnh. Toàn thân cứng đờ, rét run như thể bị quăng vào hầm băng. Nhẩm tính, rất có thể Hoàng Đế đã trúng độc hơn hai năm rồi. Như vậy, tính khí hung hăng, thích chém giết của hắn, là do độc tính của Cát Đằng. Cũng có nghĩa là nếu không chữa trị ngay, thời gian của Hoàng Đế sẽ chẳng còn bao lâu.
“Nương nương không cần lo lắng, độc tính trong người nương nương không cao, rất nhanh sẽ giải hết. Tuyệt đối không có gì nguy hiểm.”
Lâm Giang tưởng ta lo sợ cho bản thân, bèn lên tiếng an ủi. Ta nhìn ánh mắt chân thành của hắn, thở dài, nói:
“Bản cung thật lòng cảm tạ Lâm đại nhân. Tuy nhiên bản cung phải nói lại với đại nhân lần nữa: Chuyện này xin Lâm đại nhân đừng tiết lộ với bất cứ ai, kể cả người trong nhà. Nếu để người khác biết được… bản cung không dám đảm bảo sự an toàn của đại nhân cùng gia đình.”
Ta nhìn vào mắt Lâm Giang, nói rõ từng chữ.
Lâm Giang có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức đồng ý: “Vi thần tuy tuổi còn trẻ nhưng không phải không hiểu chuyện trong cung. Xin nương nương yên tâm, vi thần tuyệt đối không nói nửa lời.”
Ta gật đầu, trả lại gói hạt Cát Đằng cho Lâm Giang, nói:
“Bản cung tin tưởng đại nhân. Đại nhân nhất định đừng khiến bản cung thất vọng.”
——————–
(1) Cát Đằng thuộc giống cây dây leo, hạt chứa chất có hoạt tính ảnh hưởng đến thần kinh, gây ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.