Thâm Cung

Chương 29:




“A… Đức phi nương nương không phải là đang nghi ngờ thần thiếp hạ độc Bạch Thường tại đấy chứ?” Ta kinh hãi thốt lên, lại quay sang Hoàng Hậu rồi quỳ sụp xuống. “Hoàng Hậu nương nương minh giám, thần thiếp không hề làm chuyện độc ác này!”
“Bản cung biết muội muội trong sạch, lúc này mời muội đến đây cũng là để chứng minh sự trong sạch của muội muội.”
Hoàng Hậu nãy giờ yên lặng không nói, vừa lên tiếng thì đã có ý tứ nghiêng về phía ta khiến cho Đức phi nhíu mày khó chịu, vậy mà Hoàng Hậu làm như không thấy vẻ mặt nhăn nhó của Đức phi, bờ môi của đỏ thắm căng mọng của nàng khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhã. Dù vậy, ta vẫn thấy trong mắt nàng lướt qua vô số cảm xúc phức tạp. Ta biết, bây giờ, trong đầu của vị mẫu nghi thiên hạ xinh đẹp đó đang chất đầy toan tính. Ngày hôm nay, nếu Bạch Diệu Hoa thực sự chết đi, quan hệ của Bạch thị và Hà thị sẽ không thể vãn hồi được nữa. Mà nếu ta bị quy vào tội độc hại phi tử thì lửa này sẽ bén thẳng đến chân Hoàng Hậu. Hoàng Hậu còn có thể ngồi yên sao?
“Hòa phi tâm địa thiện lương, bản cung dĩ nhiên cũng không tin Hòa phi lại đi hại Bạch Thường tại, nhưng việc Bạch Thường tại trúng độc ngay sau khi gặp gỡ Hòa phi là có thật, Hòa phi cũng nên có lời lý giải việc này chứ?”
Triệu Đức phi hơi nghiêng người tựa vào tay ghế, mắt phượng quét xuống ta đang quỳ ở dưới đất như nhìn một con kiến hèn mọn.
Ta cúi thấp đầu, không muốn nhìn vào ánh mắt khinh miệt ấy:
“Thần thiếp tay không đến Vị Tú hiên… thử hỏi lấy cái gì ra để hạ độc Bạch Thường tại?”
Triệu Đức phi bật cười:
“Đi thăm người bệnh mà lại đi tay không, Hòa phi có phải chi tiêu quá mức cần kiệm rồi chăng?”
Ta ngượng ngùng đáp:
“Thần thiếp vụng về, khi đi bất cẩn để quên quà, thần thiếp vốn đang định ngày mai sẽ cho người đưa đến bù lại.”
Hoàng Hậu cũng cười nói xen vào:
“Nếu Bạch thường tại trúng độc, vậy trước tiên hãy đi tra xem thức ăn nước uống đồ dùng hằng ngày của nàng có cái gì không sạch sẽ không.”
Nói đoạn, nàng ta liếc mắt nhìn Tần Khương. Tần Khương gật đầu, liền dẫn theo một đám cung nữ, thái giám Triêu Lan cung đi thực hiện. Triệu Đức phi cười khẩy:
“Sự việc cấp bách, nhiều người một chút càng tốt.”
Dứt lời, hai cung nữ bên người nàng ta liền tiến lên, nhập bọn vào đám người của Tần Khương. Hoàng Hậu cười nhẹ:
“Đức phi nói có lý lắm. Các vị muội muội ở đây, ai dẫn theo nhiều người thì cho bản cung mượn bớt đi. Đứng ở đây đông người thêm chật chội, chi bằng dốc sức mau chóng tìm ra chân tướng trả lại trong sạch cho Hòa phi cũng là cho Bạch Thường tại một sự công bằng.”
Hoàng Hậu mở lời rồi ai còn dám nói không. Những người còn lại ít nhiều đều phải chỉ thị cung nữ bên người đi trợ giúp. Hành động của Hoàng Hậu làm Đức phi suýt nữa sặc chết. Nàng ta chỉ sợ Hoàng Hậu thừa cơ xóa dấu vết mà không biết rằng Hoàng Hậu càng sợ nàng ta lén lút ngụy tạo thêm thắt chứng cớ. Đức phi muốn thêm người của mình, Hoàng Hậu liền thêm một đống người của các cung khác. Như vậy kẻ nào muốn giở trò cũng khó ra tay. Đoàn người theo đuôi Tần Khương vì thế mà càng lúc càng nhiều, đồ dùng của Bạch Thường tại lần lượt được bọn họ khiêng ra ngoài kiểm chứng khiến gian phòng nhất thời trở nên rộng rãi, thoáng đãng hẳn.
Lúc này, thái y bên chỗ Bạch Thường tại vén màn bước ra. Hoàng Hậu nhìn thấy vội hỏi:
“Thế nào rồi?”
Trần Thái y kính cẩn phủi áo quỳ xuống, chắp tay đáp:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Bạch tiểu chủ trúng kịch độc vô cùng hung hiểm, cũng may độc chưa ngấm vào phủ tạng. Thần đã cho nàng uống thuốc giải độc, sau đó dùng kim châm huyệt đạo ép độc ra ngoài. Có lẽ sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Hoàng Hậu nghe được lời này, thở ra một hơi, nhẹ nhõm nói:
“Trần Thái y vất vả rồi.”
Trần Thái y bái tạ Hoàng Hậu một cái lại lui trở vào trong.
Bạch Diệu Hoa chưa chết, mọi sự đều trở nên đơn giản. Triệu Đức phi ngược lại không được dễ chịu như vậy, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Bầu không khí đang yên ắng bị phá vỡ. Sau tiếng hô vang của Lý Thọ, Hoàng Đế chậm rãi tiến vào. Sự xuất hiện của Hoàng Đế làm hết thảy mọi người đều kinh ngạc.
“Chúng thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân cả đi.”
Ta vẫn đang quỳ dưới đất, chỉ nhìn thấy được bóng đôi giày thêu kim long vàng rực của Hoàng Đế lướt qua.
Trong phòng chỉ có vẻn vẹn hai cái ghế. Triệu Đức phi hành lễ xong lập tức biết điều, bước sang một bên nhường chỗ cho Hoàng Đế. Hoàng Đế cười cười ngồi xuống, không quên nắm lấy cánh tay thon dài trắng trẻo của Đức phi, kéo nàng ta lại đứng sát bên khiến cho nàng ta phải thẹn thùng cúi mặt. Trong phút chốc, ta như có thể cảm nhận được sự ghen tị cùng mơ ước bùng lên trong ánh mắt những phi tử khác.
Hoàng Hậu chẳng có phản ứng gì với sự sủng ái lộ liễu của Hoàng Đế dành cho Triệu Đức phi. Nàng tươi cười hỏi:
“Hoàng Thượng, thời gian không còn sớm, sao người lại di giá tới nơi này?”
Hoàng Đế cười cười đáp:
“Trẫm đọc tấu chương xong, cũng định đi nghỉ nhưng thấy Vị Tú hiên náo nhiệt nên tiện thể ghé qua xem sao.”
Vị Tú hiên nằm ở nơi hẻo lánh khỉ ho cò gáy, Hoàng Đế ở điện Cát Tường làm thế nào nghe thấy Vị Tú hiên nhộn nhịp. Hai nơi lại cách xa nhau tít tắp, có lý nào “tiện thể ghé qua” cho được? Có điều Hoàng Đế đã nói như vậy, ai dám truy hỏi thêm nữa. Vả lại bây giờ, trong mắt những nữ tử ở đây hẳn chẳng còn thấy được gì ngoài hình ảnh bàn tay Hoàng Đế và Đức phi đan chặt vào nhau.
“Hoàng thượng phải lo bảo trọng long thể chứ. Trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi, thật khiến Kiều nhi không yên tâm được…” Triệu Đức phi hơi tựa vào vai Hoàng Đế, giọng nói mềm mỏng, ngọt đến phát ngấy.
“Kiều nhi lúc nào cũng nghĩ cho trẫm…”
Hoàng Đế khẽ vuốt ve bàn tay Đức phi, dịu dàng nhìn nàng ta. Ánh mắt thâm tình không thua kém gì khi nhìn Thục phi.
“Ồ… kia chẳng phải là Hòa phi sao? Vì lẽ gì mà lại quỳ ở đó?”
Ánh mắt thâm tình của Hoàng Đế đột nhiên dứt khỏi khuôn mặt tú lệ của Đức phi, rớt xuống người ta, hóa thành dửng dưng. Ta nghe hắn hỏi đến, chưa kịp đáp lại đã nghe thấy Đức phi nũng nịu nói:
“Sau khi Hòa phi đến thăm Bạch Thường tại, Bạch Thường tại liền trúng độc, đến giờ còn chưa tỉnh. Vì vậy mới triệu nàng ấy…”
“Vì vậy thiếp mới cho người mời Hòa phi đến giúp điều tra làm rõ chân tướng.”
Hoàng hậu thong thả tiếp lời, cũng chính là trực tiếp chặn họng Đức phi. Đức phi nói “triệu” ta đến, ý tứ rõ ràng muốn quy kết tội, mà sang miệng Hoàng Hậu lại thành “mời” giúp điều tra, tự nhiên là gột sạch tội lỗi Đức phi vừa trút lên đầu ta. Đức phi bị chặn họng đương nhiên không vui nhưng trước mặt Hoàng Đế, nàng ta nào có gan sửa lưng Hoàng Hậu, đành thức thời ngậm miệng.
Hoàng Đế nghe xong, gật gù nói:
“Đã vậy Hòa phi sao còn quỳ ở đó làm gì? Mặt đất lạnh lẽo, đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
Có lời này của Hoàng Đế, ta liền vái tạ rồi đứng dậy. Ngay sau đó lại nghe hắn hỏi tiếp:
“Quỳ bên cạnh Hòa phi là người nào?”
Mai Quyên đang quỳ dưới đất, nghe Hoàng Đế hỏi tới mình, toàn thân run lên, khúm núm thưa:
“Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ là Mai Quyên hầu hạ ở Vị Tú hiên ạ.”
Hoàng Đế cau mày:
“Chỉ là một nô tỳ mà lại dám quỳ ngang hàng với chủ tử như thế à? Thật hỗn xược. Người đâu, lôi ra ngoài trượng tễ.”
Hoàng Đế quả không hổ danh bạo quân. Một lời thản nhiên liền muốn lấy đi tính mạng kẻ khác. Những người trong phòng không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Sống lưng ta bất giác cũng lạnh theo. Cái gì mà quỳ trước quỳ sau? Hoàng Đế làm như vậy chẳng phải là cố tình kiếm chuyện giết người hay sao?
Hoàng Đế dứt lời, tức thì có hai thái giám đi lên tóm lấy Mai Quyên chực lôi ra.
“Hoàng Thượng…” Hoàng Hậu ái ngại nói “Vụ việc Bạch Thường tại trúng độc, hiện chỉ có một mình Mai Quyên là nhân chứng…”
“Vậy sao…”
Hoàng Đế gãi cằm, cười đáp:
“Nếu vậy tạm vả miệng ba mươi cái đi. Đợi tra xong hẵng trượng tễ cũng được. Hoàng Hậu cần làm gì thì làm, trẫm ngồi xem là được.”
Nụ cười trên môi Hoàng Đế sáng lạn tới mức khó tin, thật không giống vẻ mặt một người đang nói chuyện chém giết. Trước nay những người Hoàng Đế chướng mắt đều chỉ có một kết cục. Hắn đã mở miệng bảo giết, số phận Mai Quyên coi như được định đoạt rồi. Nàng ta kinh hãi mở to mắt, hết nhìn Hoàng Đế lại nhìn qua Đức phi, hoảng loạn đến nỗi không nói nên lời. Hai thái giám vốn đang giữ chặt vai Mai Quyên nhanh chóng thực thi mệnh lệnh, cố hết sức giáng xuống mặt nàng ta những cái tát nảy lửa, cứ như thể sợ Hoàng Đế cho rằng hai người bọn hắn làm việc không tận lực. Trong không gian yên ắng, tiếng vả miệng vang lên chan chát đều đặn. Mặt Mai Quyên thoáng chốc sưng vù, khóe môi rách toạc đổ máu. Nhận xong ba mươi cái tát, Mai Quyên đổ gục xuống sàn, khóc không thành tiếng, chỉ còn có thể giương mắt bất lực nhìn chằm chằm Đức phi, không biết là đang cầu cứu hay đang oán trách. Đức phi lại chẳng hề nhìn đến Mai Quyên. Nàng ta đang nghiêng người tựa vào vai Hoàng Đế, hai người thì thầm trò chuyện nho nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại cười lên vui vẻ làm cho ta có cảm giác cảnh tượng máu me này trong mắt Hoàng Đế và Đức phi có lẽ nào chính là mỹ cảnh nhân gian? Nếu quả thực như vậy, Hoàng Đế và Đức phi hẳn là một cặp trời sinh.
Thực lòng ta thấy thương hại Mai Quyên. Nói cho cùng, trong cuộc chiến tranh quyền này, Mai Quyên cũng chỉ là vật hi sinh. Làm người ai mà chẳng muốn vươn lên. Có điều đâu phải cứ muốn là được. Không biết lúc trước Đức phi đã hứa hẹn với nàng bao nhiêu tiền tài, nhưng bây giờ có cái chết treo sẵn trên đầu, còn cái gì ý nghĩa nữa? Nàng có hoàn thành nhiệm vụ hay không chẳng phải kết cục đều là cái chết?
Tự nhiên, trong lòng ta thoảng qua một nghi vấn. Ta lén lút ngước mắt nhìn Hoàng Đế, bất chợt bắt gặp ánh mắt hắn nhìn về phía ta nhưng lại rất nhanh chóng dời về chỗ Đức phi. Chỉ trong một thoáng ấy, ta hình như đã nhìn thấy sự lưu luyến ẩn hiện nơi đôi mắt đen láy trong trẻo của Hoàng Đế. Nghi vấn trong lòng ta càng trở nên mãnh liệt. Lẽ nào Hoàng Đế vì ta nên mới làm vậy? Lẽ nào hắn muốn trượng tễ Mai Quyên là để cắt đứt mọi hi vọng của nàng ta, để nàng ta hoàn toàn từ bỏ ý định làm chuyện xấu? Lẽ nào… hắn làm vậy là đang bảo vệ ta?
Ý nghĩ này làm ta chấn động, liền lén lút nhìn lên lần nữa thì chỉ thấy Hoàng Đế đang cười cợt đùa bỡn Đức phi.
Ta lặng lẽ cúi đầu.
Nghĩ kỹ thì Hoàng Đế đâu có lý do gì phải che chở ta, có lẽ là ta đa tâm mà thôi.
Đám người Tần Khương làm việc rất mau lẹ, chẳng mấy chốc đã hoàn thành nhiệm vụ. Tần Khương tiến đến trước mặt Đế Hậu, cung kính quỳ rạp xuống đất:
“Kính thưa Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, thức ăn nước uống ở Vị Tú hiên đều sạch sẽ, đồ dùng cũng không có vấn đề gì… Chỉ là bên trên mặt bàn đá ở vườn sau có dính một chút Hạc Đỉnh Hồng.”
Ồ, hóa ra là Hạc Đỉnh Hồng. Triệu Đức phi tính toán thật cẩn thận. Hạc Đỉnh Hồng dễ tìm lại không mắc, là thứ mà một phi tử ít tiền như ta có thể mua được.
Triệu Đức phi hình như chỉ chờ có thế, vừa nghe Tần Khương nói xong liền kêu lên:
“Ai da, chẳng phải Hòa tỷ tỷ và Bạch Thường tại đã cùng ngồi ở đây nói chuyện hay sao? Sao mặt bàn chỗ tỷ tỷ ngồi lại phát hiện độc dược nhỉ?”
Có Hoàng Đế ngồi ở đây, ta lại trở thành “tỷ tỷ” của nàng.
Hoàng Hậu đè thấp thanh âm hỏi:
“Tần Khương, ngươi chắc chứ?”
Tần Khương trán vẫn dán chặt dưới sàn, kính cẩn đáp:
“Nô tài hầu hạ trong cung không phải một sớm một chiều. Mấy loại độc này nô tài sẽ không nhìn sai.”
“Chuyện này Hòa tỷ tỷ giải thích sao đây? Chắc không phải là có người hãm hại tỷ tỷ đấy chứ?”
Khóe môi mọng đỏ của Triệu Đức phi cong cong khiêu khích. Hoàng Hậu hơi bất an đưa mắt nhìn ta. Hoàng Đế ung dung chống cằm như chờ xem trò vui.
Lòng ta đã muốn cười nhưng trên mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ bi thương, oan ức mà nói:
“Đức phi nương nương anh minh, nhất định là có kẻ hãm hại thần thiếp! Thần thiếp không biết vì sao trên bàn kia lại có độc cả!”
Triệu Đức phi cười nhạt, ra mặt dồn ép:
“Đã đến lúc này rồi mà tỷ tỷ vẫn muốn chối tội sao?”
Câu này của Triệu Đức phi thật không nể mặt Hoàng Hậu chút nào. Hoàng Đế đã nói để Hoàng hậu chủ trì đại cuộc, Hoàng Hậu còn chưa mở miệng mà nàng ấy đã dám khẳng định tội danh cho ta chắc như đinh đóng cột.
“Đức phi không cần nôn nóng như vậy.”
Hoàng Hậu điềm nhiên nhấc ly trà lên uống một ngụm nhỏ, lại thong thả nói:
“Độc ở trên bàn chỗ Hòa phi từng ngồi, cũng chưa thể chứng minh là nàng ấy hạ độc. Đức phi muội muội thử nghĩ xem, nếu Hòa phi thực sự bôi độc lên mặt bàn, vậy độc này làm cách nào vào trong miệng Bạch Thường tại? Hay muội muội cho rằng cái bàn này thực hợp khẩu vị của Bạch Thường tại?”
Hoàng Hậu nói rất nhẹ nhàng nhưng không hề có cảm giác yếu đuối, lại mỉa mai Đức phi một cách trực diện, khiến cho mấy phi tử chung quanh nhịn cười đến nỗi vặn vẹo cả mặt mũi. Riêng Trịnh phi từ đầu đã căm giận Đức phi, nay nghe được lời này không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Sau biết mình thất lễ, phải vội vã bụm chặt miệng. May mà Hoàng Đế không hề nhìn tới Trịnh phi. Ta hình như còn thấy khóe môi hắn hơi có ý cười.
Nhưng Đức phi đâu phải người dễ đối phó, dù bị người khác trào phúng như vậy nhưng sắc mặt vẫn không đổi, kiên trì hướng mũi đao về phía ta:
“Độc như thế nào vào đến miệng Bạch Thường tại, chẳng phải nên hỏi Hòa phi ư? Hòa phi tỷ tỷ, nếu tỷ cứ luôn miệng kêu oan như vậy, chi bằng hãy đưa chứng cứ ra đi, tránh để bản thân oan ức.”
Thời cơ đã đến. Ta ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Hậu đang lo lắng nhìn mình, bèn nở nụ cười trấn an nàng, đáp:
“Thần thiếp quả thật có chứng cứ.”
Đức phi nhếch môi:
“Ô, mời tỷ tỷ nói thử xem?”
Ta mỉm cười càng tươi:
“Hạc Đỉnh Hồng ở trên mặt bàn chính là chứng cứ chứng minh thần thiếp vô tội.”
Cảm nhận được mọi người đang ngạc nhiên nhìn mình, ta cung kính nói tiếp:
“Thần thiếp dám hỏi Tần công công chỉ là tìm thấy một chút Hạc Đỉnh Hồng dính trên mặt bàn chỗ thần thiếp từng ngồi, nếu nghĩ độc này do thần thiếp để lại cũng là lẽ thường, nhưng cớ sao Đức phi nương nương nhất định cho rằng Bạch Thường tại trúng loại độc này?”
“Này là ý gì?”
Đức phi thật sự giật mình.
Hoàng Hậu cũng đã nắm được điểm mấu chốt. Nàng vội lớn giọng gọi Trần Thái Y ra ngoài.
“Trần Thái y, ban nãy ông nói Bạch Thường tại trúng kịch độc nhưng vẫn chưa nói là loại độc gì. Vì sao như vậy?”
Trần Thái y quỳ ngay ngắn dưới đất, sờ sờ chòm râu bạc:
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng các vị nương nương… Vi thần hiểu biết hạn hẹp, thực chưa từng nhìn thấy loại độc này.”
Một lời của Trần Thái y làm toàn thể mọi người chấn động. Hạc Đỉnh Hồng là thứ độc phổ thông, Trần Thái y làm sao lại chưa từng thấy? Đáp án đã quá rõ ràng.
Trên môi Hoàng Hậu dần dần hiện lên nụ cười đắc thắng:
“Trần Thái y xem kỹ lại xem, không phải là Hạc Đỉnh Hồng sao?”
Trần Thái Y lắc đầu:
“Bẩm nương nương, tuy vi thần không biết đây là thứ độc gì, nhưng dám lấy đầu đảm bảo không phải Hạc Đỉnh Hồng. Độc trong người Bạch Thường tại vô cùng hung hiểm, chính là kết tinh nọc độc nhiều loại cổ xà, hoàn toàn không có nửa điểm giống với Hạc Đỉnh Hồng. Vi thần chỉ có thể dựa vào độc tính mà kê thuốc giải mà thôi.”
“Sao có thể?!”
Triệu Đức phi giật bắn người, buột miệng thốt lên, lại nhìn thấy cả Hoàng Đế cũng đang quan sát mình liền cố đè thấp thanh âm:
“Cho dù độc trong người Bạch Thường tại không phải Hạc Đỉnh Hồng thì cũng không thể chứng minh Hòa phi không phải là thủ phạm.”
Ta mở to mắt, ngơ ngác nói:
“Loại độc quý hiếm như vậy, ngay cả Trần đại nhân còn không biết, thần thiếp lấy đâu ra?”
Đức phi hít sâu một hơi, cố giữ vững phong thái:
“Cái này Hòa phi tự biết, bản cung làm sao biết được.”
Lúc này Trần Thái y hướng về Đế Hậu, ngập ngừng nói:
“Vi thần có điều này… cảm thấy hơi kì lạ…”
Hoàng Hậu nhanh chóng phẩy tay:
“Trần Thái y cứ nói.”
Trần Thái y khom mình đáp:
“Vi thần phát hiện trên gò má, khóe môi và ngón tay của Bạch tiểu chủ có dính độc.”
Tần Khương nghe vậy, rầm một tiếng quỳ xuống:
“Bẩm, nô tài đã kiểm tra thức ăn nước uống ở nơi này rất kỹ càng, hoàn toàn không có độc!”
Nữ tử thiên kim thế gia, từ lúc dứt sữa bắt đầu tập ăn đã được giáo huấn kỹ lưỡng từ cách cầm thìa, cầm đũa cho đến cách nhai nuốt sao cho đoan trang lễ độ. Thức ăn chỉ được gắp từng miếng nhỏ bằng đốt ngón tay út, nhẹ nhàng đưa thẳng vào trong miệng, không chạm vào môi. Khi nhai cũng ngậm kín miệng, không để lộ răng, càng không được nói chuyện. Nếu dùng nước canh thì chỉ được lưng nửa thìa, cũng phải cẩn thận đưa vào trong miệng rồi nhẹ nhàng nuốt xuống, tuyệt không để phát ra tiếng động. Những việc này tuy rằng quy cách rườm rà nhưng tập từ nhỏ sẽ thành thói quen, mà đã là thói quen thì không thể dễ dàng mất đi được. Nói trên khóe môi hay ngón tay của Bạch Thường tại có dính độc thì còn có thể miễn cưỡng cho rằng nàng ăn uống không cẩn thận dính lên, nhưng nói ngay cả gò má cũng có độc thì quả thực hoang đường. Bạch Thường tại là tiểu thư danh giá, có lẽ nào ăn uống lại ngoe ngoét ra tận gò má cho được? Trần Thái y vừa nói trên gò má nàng dính độc, hết thảy mọi người liền hiểu được độc này nhất định không ở trong đồ ăn.
Độc không ở trong đồ ăn, mà lại có thể dính lên tay, lên mặt nàng thì còn có thể là cái gì khác?
Ý cười trên mặt Hoàng Hậu càng tươi đẹp, nàng ung dung nói:
“Đồ dùng ở đây đều đã tra qua, vậy còn đồ dùng trên người Bạch Thường tại thì sao?”
Tần Khương vừa nghe đã hiểu, vội khoát tay gọi thêm hai cung nữ cùng đi vào chỗ Bạch Thường tại đang nằm, cẩn thận xem xét những thứ nàng mang bên người. Triệu Đức phi đã đánh hơi được sự việc có chỗ không ổn, nét mặt thoáng bất an nhưng vẫn gắng gượng đùa vui với Hoàng Đế như trước.
Hoàng Hậu lại nhàn nhã uống trà, khi ánh mắt nàng giao với ta, hai người cùng nở nụ cười.
Tần Khương trở ra, tay bưng một chiếc khay nhỏ.
“Bẩm, đã tra ra thứ không sạch sẽ.”
“Ồ, là thứ gì vậy?” Hoàng Hậu làm ra vẻ hiếu kì.
Tần Khương cung kính dâng chiếc khay lại gần. Nhìn thấy vật ở trên khay, khóe môi Hoàng Hậu nhàn nhạt vẽ nên một nụ cười. Hoàng Đế cũng hơi nhướn nhướn mày nhưng không lộ cảm xúc gì.
Ở trên khay gỗ là một chiếc khăn tay bằng tơ mỏng như sương, góc khăn tỉ mỉ thêu mấy đóa hải đường rực rỡ như ráng chiều.
“Đây chẳng phải là tặng phẩm của Đức phi nương nương ban cho Bạch Thường tại đấy ư?”
Tiệp Chiêu nghi trước sau vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Bản cung tặng người khác thứ gì, Chiêu nghi cũng nhớ rõ. Thực thấy được Chiêu nghi quan tâm bản cung sâu sắc.”
Triệu Đức phi quắc mắt nhìn Tiệp Chiêu nghi. Lá gan của Tiệp Chiêu nghi không lớn, chỉ một ánh nhìn của Đức phi cũng đủ làm nàng ta run rẩy.
“Đều là tỷ muội một nhà, dĩ nhiên nên quan tâm nhau. Mà lời Tiệp Chiêu nghi nói có đúng không?” Hoàng Hậu cười cười dịu dàng đến nao lòng, mà trong dịu dàng ấy lại ẩn chứa địch ý sắc nhọn.
Triệu Đức phi không hề nao núng, vẫn ra vẻ vô can:
“Khăn này đúng là do thần thiếp tặng Bạch Thường tại. Nhưng trên đó vì sao lại có độc, thần thiếp không rõ. À, nếu Bạch Thường tại luôn mang khăn này bên người, có lẽ nào là trong lúc gặp gỡ Hòa phi mới dính phải thứ không sạch sẽ đó?”
Miệng lưỡi Triệu Đức phi vô cùng trơn tru, chẳng tốn bao nhiêu công sức lại đẩy củ khoai nóng bỏng tay trở lại chỗ ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.