Thẩm Đường Châu

Chương 13:




Ta chuẩn bị đem những da lông mang từ quốc trường về đưa tới cho thái hậu, Ta vừa tới cung thái hậu, thái hậu liền hỏi ta có bị thương không, có bị dọa sợ không.
Ta bảo nàng yên tâm, ta và Châu Thuấn đều không sao cả. Lúc lấy da lông ra, thái hậu kinh ngạc nói: "Sao nhiều vậy?"
Ta vô cùng kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi, con và Hoàn Hoàn hầu như ngày nào cũng đi săn, có rất nhiều đồ không tốt chúng con đều không cần!"
Thái hậu nói ngày ngày đi săn? Cùng Hoàn Hoàn? Ta nói vâng. Thái hậu hỏi ta có đi một cái sườn núi không? Có rất nhiều hoa nhỏ xinh đẹp.
Ta nhớ lại ta chỉ cùng Châu Thuấn đi một cái sườn núi. Ta tức giận nói với thái hậu Châu Thuấn làm ta bị nôn muốn chết, sau đó còn bị mưa dầm, làm ta phát sốt rồi. Hi vọng nàng hung mắng mắng cái tên Châu Thuấn không nên thân kia.
Ta nói xong, thái hậu đỡ trán nói thầm một câu, đồ vô dụng.
Ta cho rằng ta nghe nhầm rồi, sao thái hậu có thể nói ra loại lời này được chứ? Ta lại hỏi thái hậu nói cái gì, thái hậu chính là ôm cái trán nàng, nói nàng có chút váng đầu, bảo ta nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.
Ta tự hỏi có phải chúng ta đi rồi, thái hậu không chăm sóc tốt chính mình không, ta muốn ở lại chăm sóc nàng. Nhưng thái hậu lại bảo ta đi nhanh chút, nàng nói nàng nhìn thấy ta đầu càng đau hơn, ta đành phải lưu luyến quay về Trường Xuân Cung.
___________
Sau khi trở về Châu Thuấn càng bận hơn, ta hầu như không nhìn thấy hắn, thái hậu không bận lắm, ta cũng không bận.
Ta vẫn mỗi ngày rất sớm đã tới chỗ thái hậu học làm sao quản lý cung vụ, bữa tối dùng bữa xong liền trở về Trường Xuân Cung.
Thái hậu vẫn nghiêm túc dạy, còn ta vẫn rất thong thả học. Châu Thuấn có lúc sẽ tới Trường Thọ Cung dùng bữa tối, dùng bữa xong thái hậu sẽ bảo Châu Thuấn đưa ta về. Trên đường trở về Châu Thuấn sẽ hỏi ta mấy ngày nay học tập như thế nào?
Có lúc ta nói cũng tàm tạm, có lúc nói rất khó, rất nhiều, rất phức tạp.
Lúc ta nói cũng được, Châu Thuấn sẽ cười tủm tỉm sờ đầu ta khen ta thông minh. Lúc ta nói rất khó, hắn liền bảo ta đừng bỏ cuộc, sau đó ta liền cười hắn, hắn sẽ nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta. Sau đó trên đường trở về, ta nói: "Chúng ta không thể nói những cái khác sao?"
Hắn nói, hắn mỗi ngày vội vã tranh thủ thời gian nên chỉ nghĩ quan tâm cái này! Ta nói vậy làm hoàng đế thật nhàn rỗi!
Sau đó hắn sẽ nói phu tử lên lớp dạy những gì với ta....Ta hối hận vì sao lúc đầu lại lắm miệng như vậy.
Con đường chúng ta đang đi, bầu trời đột nhiên đổ tuyết rồi.
Sau đó ta nhận được bọc đồ Hoàn Hoàn đưa tới, toàn bộ đều là những thứ hiếm lạ chơi vui, mỗi đồ vật đều được giải thích cẩn thận. Còn có hà bao, tất vớ nương ta khâu, mỗi loại đều có năm cái, thoạt nhìn so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Còn có trâm cài cha tặng. Bọn họ đều chúc ta sinh thần vui vẻ.
Ta cập kê rồi, thái hậu vội trước vội sau chuẩn bị cho ta một yến tiệc sinh thần thật náo nhiệt.
Trên yến hội, ta cuối cùng cũng gặp lại Triệu Dụ, nàng ngồi cách ta khá xa, ta vẫy tay chào hỏi nàng. Nàng mỉm cười gật đầu với ta, sau đó không nhìn ta nữa. Nàng quy quy củ củ ngồi chỗ đó, nếu không phải ta chơi cùng nàng ba năm, ta sẽ cảm thấy nàng vốn dĩ chính là đoan trang tú lệ như vậy.
Vì sao mọi người lại có nhiều mặt như vậy a? Ta có phải cũng nên có nhiều mặt không? Hẳn là nên a! Ta xuất thần nghĩ xem mình có những mặt nào, tay ta liền bị vỗ nhè nhẹ.
Ta quay đầu lại, thái hậu ôn nhu nhìn ta, đưa tay vén sợi tóc trên trán ta, hỏi ta làm sao vậy? Ta buột miệng thốt ra ta không sao. Ta bừng tỉnh ngộ ra, ta có một mặt khẩu thị tâm phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.