Thẩm Đường Châu

Chương 4:




Lúc chúng ta đi ra ngoài, cung nhân đã đem thức ăn trong hộp bày lên bàn.
Nhìn thấy thức ăn đều là món ta thích, ta nhịn không được bật cười thành tiếng.
Châu Thuấn lườm ta: “không có tiền đồ.”
Hắn chỉ đơn thuần ghen tị với ta mà thôi. Lúc ta chuẩn bị ăn cơm tối, có người vội vội vàng vàng chạy vào.
Hắn nhìn thấy ta lại ngập ngừng không nói nữa.
Châu Thuấn cho hắn một ánh mắt như dao: “Nói!”
Người kia bịch một cái quỳ xuống. Xong rồi xong rồi! Lại là việc ta không thể nghe rồi.
Phiền phức!
Ta nói với Châu Thuấn: “Ta ăn no rồi, về trước đây.”
Châu Thuấn gọi tên ta: “Thẩm Đường Châu!”
Ta vẫy vẫy tay biểu thị ta thật sự no rồi.
_______
Không quá vài ngày, là sinh thần thứ 11 của ta.
Sinh thần mỗi năm đều sẽ có hạt dẻ bơ mà bình thường ta không được ăn, cùng với hà bao nương thêu và tất nương khâu cho ta.
Nương ta căn bản không làm được những thứ này, hà bao nàng thêu rất xấu, tất nàng khâu sẽ bị lộ ngón chân.
Nhưng năm nay những thứ này đều không có, bởi vì nương ta luôn nhìn tường cao phía xa xa xuất thần, thương tâm, khổ sở, sau đó nàng liền không hảo hảo ăn cơm, bệnh rồi.
Ngoại tổ phụ của ta thương xót con gái, liền bảo cha ta quay về đưa nàng đi, Hoàn Hoàn cũng đi rồi.
Những điều này đều là Châu Thuấn nói cho ta biết.
Nhìn quần áo các mùa thái hậu làm cho ta, còn có rất nhiều trang sức xinh đẹp.
Ta cảm thán, ta thật sự là cô nương có tiền nhất kinh thành!
Châu Thuấn nói ta tham tiền, ta duỗi tay đòi hắn quà sinh thần, hắn nói:
"Ngươi sau này không cần phải đi Thịnh Danh Điện đọc sách luyện chữ nữa, ta bảo mẫu hậu mời phu tử qua đó, ngươi có thể đi học đường đọc sách viết chữ."
Ta nói: "Châu Thuấn, ngươi thật tốt!"
Hắn gõ đầu ta nói: "Thẩm Đường Châu, không được phép gọi thẳng tục danh của ta."
Ta nói: "Được, Châu Thuấn."
Không biết từ khi nào ta không còn gọi hắn là Châu Thuấn ca ca nữa?
Hình như là sau khi hắn làm hoàng đế được 3 tháng.
Bởi vì không có Hoàn Hoàn giúp ta viết công khóa, ta học tập thực vất vả.
Sau đó ta mơ mơ hồ hồ hiểu rồi, cho dù ta nhớ nương rất nhiều rất nhiều lần, nàng cũng sẽ không đến đón ta.
Ta rất ghét Châu Thuấn, đều tại hắn, ta và Hoàn Hoàn xa nhau rồi, đều tại hắn, nương ta lại không đến đón ta nữa.
Nhưng hắn ôm ôm thật sự không làm ta buồn như vậy nữa, ta ôm hắn khóc đến không thể thở được:
"Châu Thuấn, ta nhớ nương, nhớ Hoàn Hoàn."
Sau đó ta không bao giờ gọi hắn ca ca nữa, lúc thái hậu phát hiện ta gọi đại danh của hắn, cũng không nói gì cả.
Nàng chỉ nhìn ta nói: "Như vậy cũng rất tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.