Thám Hoa - Khương Đường

Chương 101: Ngươi là……?




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Hồ Nguyệt Nhi nhẹ nhàng giải quyết một kẻ địch, tâm trạng rất vui vẻ, dùng cơm trưa xong, trang điểm một phen, hớn hở đi chính điện.
Lần này Thái tử điện hạ hồi phủ, nàng còn chưa kịp gặp mặt, phải hầu hạ thật tốt.
Nhưng vừa đi đến cửa chính điện, Hồ Nguyệt Nhi trố mắt nhìn tên thế thân Thái tử phi hồi sáng bị hai hộ vệ đưa vào.
Hồ Nguyệt Nhi vội vàng trốn qua một bên.
“Tên ngốc này…… Nhanh như vậy đã bị bắt trở về? Ta biết ngay y sẽ chạy không xa mà.”
Hồ Nguyệt Nhi trốn phía sau điện, dán cửa sổ muốn nghe động tĩnh bên trong, nàng không có ý tốt nghĩ Thái tử điện hạ sẽ xử lý tên chạy trốn này như thế nào.
“Dựa theo tính khí của Thái tử điện hạ, tên ngốc này không chết cũng bị lột một lớp da!
Nàng nghe thấy hai tên hộ vệ ở trong điện bẩm báo.
“Điện hạ, đã mang người trở về, bình an vô sự.”
“Ừ?”
Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, mặc dù mắt hắn bị mảnh vải đen che lại nhưng động tác không bị cản trở nhiều, ngoại trừ việc đi lại cần cẩn thận một chút thì cũng không khác người thường là mấy.
“Lễ Khanh, hôm nay ngươi đi đâu chơi?”
Tống Lễ Khanh đứng ở giữa điện, quả nhiên y trốn không thoát.
“Ta không chạy trốn, ta chỉ đi mua ít đồ, sau đó bị lạc trong thành, may là gặp được hai vị thị vệ ca ca dẫn ta trở về.” Tống Lễ Khanh im lặng một lúc, lại cường điệu nói, “Ta không chạy trốn.”
Lúc này Tống Lễ Khanh rất ảo não, rõ ràng y nhìn từ trên Vọng Khanh Lâu xuống, thiết kế đường chạy trốn hoàn hảo, chỉ cần quẹo mấy góc phố là có thể thuận lợi ra khỏi thành, nhưng ra đường rồi mới biết, nó hoàn toàn khác với những gì y nhìn thấy trên Vọng Khanh Lâu!
Tống Lễ Khanh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mấy ngã tư trên phố giống y hệt nhau! Bị mấy tòa nhà che khuất tầm nhìn, y căn bản không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, đừng nói đường đi, ngay cả đường đến cũng không nhớ.
“Ồ, ra là vậy, trong phủ còn có cái gì không có sao? Hại ngươi phải tự mình chạy ra ngoài, suýt chút nữa thì lạc đường không về được.” Quân Kỳ Ngọc nghiêm nghị nói, “Người đâu, gọi quản gia tới đây cho ta, gia muốn hỏi xem ông ta làm việc kiểu gì!”
“Ấy ấy ấy! Không cần đâu, không cần đâu.”
Tống Lễ Khanh nhanh chóng ngăn hắn lại.
“Đừng trách quản gia đại nhân, là ta tự mình muốn đi ra ngoài.”
“Được rồi.” Quân Kỳ Ngọc đổi giọng nói, “Lần sau không được chạy lung tung, nhớ nói với ta một tiếng, ta đi cùng ngươi.”
Tống Lễ Khanh bĩu môi nói: “Không cần không cần, có thời gian thì ngươi nghĩ cách cứu Tinh Húc ca ca ra đi.”
“Nếu ta không rảnh, ta phái người đi cùng ngươi.”
“Ùng ục.”
Tống Lễ Khanh che bụng đang réo ầm ĩ, y chạy cả buổi sáng, tính ăn hai cái bánh bao cho đỡ đói, lại phát hiện để hai ngày nên đã bị thiu.
“Ngươi đến vừa đúng lúc, dùng cơm trưa cùng ta đi?”
Khóe miệng Quân Kỳ Ngọc giấu ý cười, sai người truyền thiện.
Tống Lễ Khanh ăn uống no say xong, bị mấy lời ngon ngọt của Quân Kỳ Ngọc dỗ dành trở về.
“Các ngươi làm rất tốt, trở về lĩnh thưởng đi.” Quân Kỳ Ngọc hài lòng nói, “Y không bị thương chứ?”
“Không ạ, có chúng thần ở đây, không người nào trong phủ Tây Bắc dám đả thương Thái tử phi.” Hộ vệ có hơi không nhịn được cười nói, “Chỉ là lúc ngài ấy trèo tường….Tự mình ngã.”
“Cái gì?” Quân Kỳ Ngọc nghiêm mặt, vội vàng hỏi, “Ngã ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau đi truyền Tề thái y!”
“Điện hạ đừng căng thẳng, chỉ là trầy xước một chút da, không nghiêm trọng.”
“Gì mà không nghiêm trọng?” Quân Kỳ Ngọc nghiêm túc nói, “Trầy xước da lẽ nào không đau sao? Ngươi không có chút đồng cảm nào ư? Hai người các ngươi, tháng sau bị trừ bổng lộc.”
“Thần……”
Hộ vệ đứng thẳng người nghe dạy bảo, trong lòng thầm nghĩ công việc này tuy dễ nhưng khó tránh khỏi bị người lợi dụng, Thái tử phi tự mình ngã, nhưng bọn họ mới là người bị phạt.
Quân Kỳ Ngọc mắng một lúc, mới tha cho bọn họ.
“Được rồi, lần sau cố gắng đừng để bị lộ, ngộ nhỡ Lễ Khanh biết ta sai người theo dõi y, y nhất định sẽ không vui.”
Hai tên thị vệ lộ sắc mặt khó xử, một người trong đó nói: “Điện hạ, không thể trách bọn thần bại lộ hành tung được, là Thái tử phi vòng mấy vòng ở trên phố, chúng thần thật sự nhìn không nổi nữa, còn không dẫn ngài ấy trở về, ngài ấy sẽ tự mình lạc mất.”
“Này.” Quân Kỳ Ngọc quở mắng, “Nói chuyện kiểu gì đấy?”
Hộ vệ cười tự vả miệng mình: “Thuộc hạ lỡ lời, Thái tử phi kim tôn ngọc quý, thông minh lanh lợi, sao có thể tự mình lạc được?”
Tên còn lại cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, không lạc được. Thái tử phi bị thương là do bọn thần thất trách, lần sau ngài ấy ngã, bọn thần sẽ nằm xuống đất làm đệm cho ngài ấy.”
Quân Kỳ Ngọc sao không nghe ra hai người bọn họ đang châm chọc, ném một quyển sách qua.
“Còn dám ba hoa với gia, cút mau.”
Hai tên hộ vệ vội vàng cụp đuôi chạy ra khỏi cửa.
“Vậy điện hạ, lần sau Thái tử phi chạy, bọn thần rốt cuộc nên cản hay là không ạ?”
Quân Kỳ Ngọc phất tay nói: “Chỉ cần không ra khỏi thành, mặc y chạy, xem như giải sầu.”
Bên này, Tống Lễ Khanh chán nản bước ra khỏi chính điện, bị Hồ Nguyệt Nhi chặn lại, kéo y sang một bên hỏi chuyện.
“Sao ngươi không bị gì hết vậy?” Hồ Nguyệt Nhi hoài nghi hỏi.
“Gì? Ngươi có việc gì sao?”
Tống Lễ Khanh mới vừa ăn cơm no xong, ợ một cái.
“Ngươi lén chạy trốn, bị người bắt trở về, điện hạ không phạt ngươi sao? Ta còn tưởng điện hạ không đánh gãy chân ngươi, thì cũng cho ngươi mấy roi.”
“Ta nói ta đi ra ngoài mua đồ.” Tống Lễ Khanh nói.
Hồ Nguyệt Nhi kêu lên: “Ngài ấy tin ư?!”
“Tin.” Tống Lễ Khanh gật đầu.
Hồ Nguyệt Nhi há hốc miệng, ngạc nhiên hỏi: “Thái tử dễ lừa như vậy sao?”
Tống Lễ Khanh truyền thụ kinh nghiệm cho nàng: “Ngươi không biết chứ, hắn ít đọc sách lắm, trừ bỏ có chút sức lực ra, đầu óc không được thông minh lắm, dễ lừa.”
“Thật không?”
Hồ Nguyệt Nhi đi theo y vào Vọng Khanh Lâu, lần trước nàng vô tình mạo phạm, thiếu chút nữa bị Quân Kỳ Ngọc bóp chết, Tống Lễ Khanh công khai chạy trốn bị bắt trở về, Thái tử điện hạ lại không làm gì y, còn dùng cơm trưa với y?!
“Ta hiểu rồi.” Hồ Nguyệt Nhi hừ một tiếng, “Điện hạ vừa mới có được ngươi, nên mới dung túng ngươi, qua mấy ngày mới mẻ, ngươi còn không nghe lời hắn nữa, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Tống Lễ Khanh không trả lời nàng, bởi vì y cầm bút mực giấy, đứng ở bên cửa sổ, vừa nhìn bên ngoài vừa vẽ.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó!” Hồ Nguyệt Nhi tức giận đi qua.
Tống Lễ Khanh đang vẽ lại tuyến đường chạy trốn trên phố.
“Ta vẽ một tấm bản đồ, lần sau chắc chắn sẽ không lạc nữa!”
“Ngươi còn chạy hả?”
Sau đó Hồ Nguyệt Nhi mới biết, Tống Lễ Khanh không nói đùa, 5 ngày tiếp theo, y kiên trì chạy trốn, mặc dù lần nào cũng bị hai hộ vệ lôi về. Về sau, nàng cũng không lấy làm lạ nữa, đứng ở cửa phủ chờ, không đến mấy canh giờ, Tống Lễ Khanh đã mặt xám mày tro xuất hiện ở cửa.
Mấu chốt là Thái tử điện hạ chẳng những không giận, giống như còn có chút hưởng thụ…
Mỗi ngày Hồ Nguyệt Nhi đều hoài nghi nhân sinh.
Tống Lễ Khanh cũng bối rối, rõ ràng y đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng luôn bị mấy việc ngoài ý muốn cản trở, cuối cùng thất bại trở vể phủ Kỳ Lân.
“Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?…… Ta biết rồi!”
Tống Lễ Khanh vỗ bàn đứng dậy.
“Ta bảo sao, lần nào cũng vừa vặn gặp hộ vệ phủ Kỳ Lân, nhất định là Quân Kỳ Ngọc sai người theo dõi ta.”
“Giờ ngươi mới biết à?” Hồ Nguyệt Nhi châm chọc, “Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của điện hạ.”
“Tên tiểu nhân hèn hạ này!”
Tống Lễ Khanh dùng tay đập bàn, suy nghĩ cách đối phó.
“Thì ra đây là cách ngươi thu hút sự chú ý của điện hạ….”
Hồ Nguyệt Nhi nhìn Tống Lễ Khanh, bỗng nhiên hiểu ra.
Thái tử điện hạ thì ra thích chơi lạt mềm buộc chặt, ngươi càng trốn, hắn càng hưng phấn.
Giống như khi mèo bắt được chuột, chúng sẽ không vội vã ăn luôn, mà thả nó chạy, vờn nó trong lòng bàn tay, thỏa mãn ham muốn khống chế và kiểm soát của người đi săn.
Vậy nên lần này, chờ Tống Lễ Khanh trèo tường tiếp, Hồ Nguyệt Nhi cũng làm theo.
Cơ mà, Hồ Nguyệt Nhi loanh quanh ở bên ngoài cả ngày, gần như bị nắng tróc một lớp da, mãi không thấy hộ vệ “theo dõi” nàng xuất hiện, dẫn nàng hồi phủ.
Chờ đến trăng sáng sao thưa, nàng đói đến váng đầu hoa mắt, tự mình mò trở về phủ Kỳ Lân.
Một bóng người đứng ở cửa, như đang chờ gì đó.
Là Thái tử điện hạ…… Thái tử điện hạ đang đợi nàng!
Hồ Nguyệt Nhi mũi cay cay, mắt đỏ hoe đi về phía trước.
“Thái tử điện hạ!”
“Ừ.” Quân Kỳ Ngọc gật đầu.
“Thiếp…… Thiếp đã trở về.” Hồ Nguyệt Nhi hai mắt đẫm lệ, “Xin ngài tha thứ cho thiếp vì đã tự mình ra khỏi phủ.”
Quân Kỳ Ngọc nhíu mày, quay sang Hồ Nguyệt Nhi.
“Ngươi là……?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.