Thám Hoa - Khương Đường

Chương 32: Ta cũng không nhất định không phải là ngươi thì không được




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Hồ Nô Nhi còn đang chịu hình, ánh mắt trước sau không rời Quân Kỳ Ngọc.
“Gia! Từ lúc ta đi theo ngài, ta đều tận tâm tận lực hầu hạ…… Ta lẻ loi một mình ở Cảnh Quốc, chỉ có ngài là người thân, ngài xem ta như heo chó súc sinh, vậy ta cũng chỉ thuộc một mình ngài, ngài làm sao nhẫn tâm để bọn họ…… Để bọn họ đối với ta như vậy?”
“Ồn ào!”
Công công nổi giận quát một tiếng, ra lệnh thái giám đánh mạnh hơn nữa.
“A!”
Hồ Nô Nhi kêu thảm thiết một tiếng, miệng phun ra máu.
“Hồ Nô Nhi cho dù bị đánh chết cũng không cam lòng, dù sao cũng phải có một lời giải thích, bằng không…… Bằng không ta chết không nhắm mắt!”
Công công thanh âm bén nhọn nói: “Ngươi mê hoặc chủ thượng, có lòng muốn gây rối, Hoàng Thượng tha cho ngươi một con đường sống đã là đại ân đại đức rồi, hình phạt lần này chính là cảnh cáo ngươi an phận thủ thường, hầu hạ chủ tử cho tốt, nếu không lần sau điện hạ cũng không bảo vệ được ngươi!”
“Ồ……Thì ra……Thì ra là Hồ Nô Nhi đắc tội với hoàng thái tử phi. Nếu như thái tử phi cảm thấy ta chiếm ân sủng của ngài, thì trực tiếp sai người đánh chết ta, ta chỉ là một nô tài hèn mọn, sống chết đều do ngài, cần gì phải chạy đi nơi đó tố cáo với Hoàng Thượng?”
Từ khóe mắt Tống Lễ Khanh nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Quân Kỳ Ngọc, mặc cho Hồ Nô Nhi bị đánh đến hộc máu miệng, hắn từ đầu tới cuối không nói một lời.
Xem ra là Huyền Đế đã hạ lệnh, Quân Kỳ Ngọc không dám không dám nghe theo.
“Tiếp tục đánh! Đừng để hắn cắn càn lung tung!” Công công lạnh giọng nói.
Tiếng bạt tai vang lên không ngừng, bên miệng Hồ Nô Nhi sưng tấy lên.
“A…… Gia, tại sao ngài không nói lời nào? Vì sao không bảo vệ ta, ngài không thương Hồ Nô Nhi chút nào sao……”
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc mở miệng, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải ta liều chết chống đối phụ hoàng, ngươi tưởng rằng ngươi chỉ nhận mấy bạt tai này thôi sao?”
Hồ Nô Nhi nghe hắn nói vậy, rốt cuộc cũng không giãy giụa nữa.
Tống Lễ Khanh bỗng cảm thấy thê lương, ở nơi ồn ào này, chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, y dùng sức nắm lấy tay vịn, đốt ngón tay trắng bệch.
“Tống Lễ Khanh.”
Quân Kỳ Ngọc gọi tên y, giọng lạnh thấu, Tống Lễ Khanh rùng mình một cái.
“Là ta sai rồi, mới ôm chút kỳ vọng với ngươi.”
Hô hấp Tống Lễ Khanh đình trệ, y cứng đờ quay đầu, thấp giọng nói: “Ngươi cũng cho là ta đi cáo trạng?”
“Phủ Kỳ Lân trừ bỏ ngươi, còn có ai dám đi nói cho phụ hoàng, ta để ngươi thay ta phê duyệt tấu chương? Ngươi đã sớm thấy Hồ Nô Nhi không vừa mắt nhỉ? Này gọi là gì? Mượn đao giết người? Hử?” Quân Kỳ Ngọc nhìn y bằng nửa con mắt.
“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh giọng khàn khàn, “Nếu ngươi có chút xíu hiểu ta, sẽ biết, ta khinh thường làm loại chuyện này.”
“Nếu lòng ngươi cũng thanh cao như lớp da này của ngươi thì tốt rồi.”
Cuối cùng hình phạt cũng kết thúc, Hồ Nô Nhi nằm ngục trên đất, nghẹn ngào khóc thút thít, nhưng bởi vì bị thương, nên không phát ra được âm thanh gì.
Công công hoàn thành ý chỉ, dẫn một đám người cáo lui.
“Điện hạ, ý chỉ của hoàng thượng, nô tài không thể làm trái, ngài cũng không cần giận chó đánh mèo với lão nô. Nô tài còn phải về cung phục mệnh với hoàng thượng, xin cáo lui trước.”
“Cút.”
Quân Kỳ Ngọc chỉ nói một chữ.
Công công cũng không giận, cung cung kính kính cáo lui.
Quân Kỳ Ngọc đứng dậy, đi tới bế Hồ Nô Nhi lên.
“Tống Lễ Khanh, ngươi hãy nghe cho kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không đặt chân đến chủ viện nửa bước, không phải ngươi thích làm thái tử phi sao? Được, chỗ này để lại cho ngươi, ngươi làm tốt thái tử phi phòng không gối chiếc của ngươi đi…… Ngươi hài lòng chưa?”
“Kỳ Ngọc!”
Tống Lễ Khanh gọi hắn, nhưng hắn không quay đầu lại.
“Kỳ…… Ngọc.”
Trong sân, chỉ còn lại một mình Tống Lễ Khanh ngây ngốc ngồi ở đó, thân đơn chiếc bóng, nắng chiều ngả về tây, bóng y kéo dài trên nền đất, quạ kêu hai tiếng liền bay đi.
“Công tử, chúng ta vào nhà đi.”
Tiểu Địch đứng sau lưng y, không biết nên an ủi như thế nào.
“Được.”
Tống Lễ Khanh đồng ý, giọng nói bình tĩnh đến cực kỳ, y lảo đảo đứng dậy, đỡ khung cửa bước vào phòng, thân người dần dần biến mất trong bóng tối, giống như vạn sự đều ổn.

Nhưng y càng tỏ ra bình tĩnh, Tiểu Địch càng lo lắng.
“Công tử……”
Tiểu Địch đuổi theo vào, lại thấy Tống Lễ Khanh ngồi xổm trong một góc, y ôm chân, dựa cằm vào hai đầu gối, ánh mắt đờ ra.
Y co người giấu mình. Giống như mèo nhỏ chó nhỏ bị người khác vứt ở đầu đường xó chợ.
Bình thường Tống Lễ Khanh ngồi, lưng lúc nào cũng thẳng tắp, cho nên Tiểu Địch không cảm thấy y gầy yếu, nhưng lúc này y cuộn tròn người lại, khom người cúi đầu, Tiểu Địch mới phát hiện y gầy đến đáng sợ, chỉ có một cụm nhỏ như vậy.
Rõ ràng lúc Tống Lễ Khanh ghi danh bảng vàng, đâu đâu Tiểu Địch cũng nghe thấy vị công tử này phong thần tuấn dật, băng thanh ngọc khiết đến mức nào. Lúc y thành hôn, Tiểu Địch cũng kinh diễm đến ngây người, chưa từng thấy người như vậy bao giờ, sao lại có thể biến thành một Tống Lễ Khanh sa sút tinh thần như bây giờ chứ?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hào quang rực rỡ của y bị mài mòn đến sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo trở nên mơ màng, thỉnh thoảng lóe lên bi thương, sợ hãi và tự ti.
“Công tử.”
Tiểu Địch không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể ngồi cùng y.
“Tiểu Địch.”
“Ta….”
“Ta…Ta có chút muốn về nhà.”
Thanh âm nghẹn ngào yếu ớt.
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu đi, Tiểu Địch thấy một giọt nước mắt y lăn dài xuống, Tống Lễ Khanh ngẩng cằm lên, nâng tay lau sạch nước mắt.
“Công tử người nói gì vậy?” Tiểu Địch chỉ có thể nói, “Đây chính là nhà của người.”
“Không phải, chỗ này không phải.” Giọng Tống Lễ Khanh nhỏ đến mức giống như độc thoại một mình, “Rất lâu rồi ta chưa trở về nhà, cha sai người truyền tin, bảo ta trở về thăm ông, ta toàn nói không có thời gian, cha nên mắng ta bất hiếu. Ta sợ ta về sau……Thật sự không có cơ hội về nhà nữa.”
Tiểu Địch nói: “Vậy người về phủ Đại tướng quân, ở một thời gian đi, tâm tình tốt hơn rồi hãy trở về.”
“Nhưng ta không dám trở về.” Tống Lễ Khanh co người lại nói, “Ta không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ta.”
Tống Lễ Khanh trở nên mờ mịt sợ hãi, y không dám nói cho cha y biết cảnh ngộ của y, cũng không dám nói ông biết bệnh tình của mình.
Y muốn về nhà, nhưng không về được.
“Tiểu Địch, ta phải làm gì đây? Những điều nên làm….Ta thật sự….thật sự đã làm hết rồi…..Kỳ Ngọc hắn…..Vẫn không yêu ta, ta phải moi trái tim ra, Kỳ Ngọc mới tin sao?”
Rốt cuộc Tống Lễ Khanh không nhịn được nữa, ôm đầu gối gào khóc.
Nói là gào khóc, trên thực tế y ẩn nhẫn đã quen, ngay cả khi khóc nức nở không ngừng, cơ thể phát run, cũng chỉ phát ra tiếng ô ô đầy kìm chế.
Tiểu Địch cũng khóc theo, nàng nắm lấy tay Tống Lễ Khanh, cổ tay Tống Lễ Khanh lại nhỏ giống như một nữ tử vậy, lúc tiếp xúc, thịt ít xương nhiều.
“Đây là ta ép dạ cầu toàn, quãng đời còn lại vẫn phải kiên trì sao?” Lễ Khanh khóc đến nói chuyện đứt quãng, “Ta học hành khổ cực mười năm làm hỏng cả đôi mắt, chỉ vì để người khác xem trọng ta một chút, nhưng bây giờ ta…… Hèn hạ không đáng một đồng. Cha ta là nhất phẩm đại tướng quân đương triều, ta là thám hoa lang……”
Quân Kỳ Ngọc, người y yêu đến tận cốt tủy, cũng là ngươi khiến y đau đến không muốn sống.
Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên, y vô thức cắn rách môi, máu nhuộm đỏ cánh môi khô khốc.
“Kỳ Ngọc, ta cũng…… Ta cũng không nhất định không phải là ngươi thì không được……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.