Thám Hoa - Khương Đường

Chương 39: Ta không yêu ngươi nữa!




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
“Một tên thư sinh tay trói gà không chặt, cũng không cạy được miệng, các ngươi e ngại thân phận của y, hạ thủ lưu tình, hay là toàn bộ người trong thiên lao này đều vô dụng?”
Quân Kỳ Ngọc tức giận mắng, lao đầu sợ tới mức cúi gằm mặt.
“Điện hạ, chúng thần không dám thiên vị, bất kể y là con trai của Đại tướng quân, hay là Thái tử phi, đã vào thiên lao thì đều là phạm nhân, quả thực Tống Lễ Khanh rất cứng đầu, vượt qua hình phạt……”
“Được rồi, ta không muốn nghe kiếm cớ…… Mở cửa nhà lao ra, ta đích thân tra khảo!”
Lao đầu nghe lệnh của hắn, mở khóa cửa, Quân Kỳ Ngọc bước vào.
Tống Lễ Khanh nằm trên đống cỏ ướt nhẹp, sống chết không rõ.
Lúc này đầu tóc y tán loạn, xõa xuống mặt, phía trên dính máu, Quân Kỳ Ngọc vén tóc y ra hai bên, quan sát gương mặt y.
Quân Kỳ Ngọc chỉ mới động nhẹ, Tống Lễ Khanh đã đau đến bật tỉnh.
Cả người y không chỗ nào là không đau, chỉ cần chạm nhẹ một cái, đã động đến vết thương khắp người.
“Ư……”
Tống Lễ Khanh khẽ rên rỉ, đã lâu y không uống nước, môi khô khốc nhăn lại, giọng khàn khàn.
“Ta không có…… Ta không có.”
Phản ứng đầu tiên của Tống Lễ Khanh khi tỉnh dậy là phủ nhận, cho rằng mình lại tiếp tục bị hành hình.
Nhưng khi y mở mắt ra, lại thấy gương mặt của Quân Kỳ Ngọc.
Tống Lễ Khanh bất giác rùng mình, y không nghĩ, gương mặt từng khiến y ngày nhớ đêm mong này, bây giờ mỗi lần nhìn thấy, lại khiến y run sợ!
“Kỳ……” Không biết vì sao, hai chữ Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh không cách nào thốt ra được, “Thái tử…… Điện hạ.”
Quân Kỳ Ngọc không nói gì, đôi môi mỏng như dao, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, ngón tay du tẩu trên người Tống Lễ Khanh.
Trên vai có một vết roi, cánh tay có một vết rách, ngón tay…… Quân Kỳ Ngọc cầm ngón tay y, cẩn thận quan sát một lúc.
Mười ngón tay vốn mảnh khảnh như hành, giờ các khớp sưng tấy, biến dạng méo mó.
Quân Kỳ Ngọc vuốt nhẹ hai cái, dạ dày Tống Lễ Khanh cũng co rút hai lần, suýt nữa nôn mửa.
“Đau……” Tống Lễ Khanh yếu ớt cầu xin, “Thái tử điện hạ……”
“Phụ hoàng luôn khen ngươi viết chữ đẹp.”
Quân Kỳ Ngọc buông lỏng tay, Tống Lễ Khanh chỉ có thể giữ thẳng ngón tay trên không, không dám động bất cứ thứ gì, bằng không sẽ đau đến không muốn sống.
“Chắc hẳn ngươi đã tốn rất nhiều thời gian để luyện chữ đúng không? Sau này không viết rồng bay phượng múa được nữa, có tiếc không?”
Tống Lễ Khanh không dám nghĩ, khi đó để viết đẹp, y tập đến tay đầy vết chai, mùa hè cầm bút, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bong tróc, mùa đông thì nứt ra.
“Điện hạ!”
Tống Lễ Khanh nắm vạt áo Quân Kỳ Ngọc.
“Ta…… Ta bị phạt hình rồi, tay cũng không viết được nữa…… Có thể chứng minh ta trong sạch. Ta không có hạ độc, ta không có hại người, ngươi tin ta không?”
Nếu như không phải biết được thân thế của Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc có lẽ cũng không đến mức nghi ngờ y.
Dù sao y cũng là nghiệt chủng của hoàng đế tiền triều….
Bọn họ định sẵn thâm cừu đại hận, sống chết không dung!
Bởi vì giang sơn tiền triều, là Huyền Đế cướp được từ tay Tiêu hoàng đế, Quân Kỳ Ngọc không tin Tống Lễ Khanh thân là hoàng tử tiền triều, trong lòng lại không mang thù hận.
Hắn tin chắc, Tống Lễ Khanh đã hạ độc Huyền Đế, báo thù cho cha ruột của mình!
Cho nên Tống Lễ Khanh nhu thuận ân ái trước mặt hắn, tất cả đều chỉ là ngụy trang, cuộc hôn nhân này, y đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ đợi đến ngày hôm nay.
“Ta muốn nghe ngươi nói thật một câu.” Quân Kỳ Ngọc mở miệng hỏi, “Tống Lễ Khanh, ngươi luôn miệng nói yêu ta, ngươi thật sự từng yêu ta sao?”
Tay Tống Lễ Khanh dần dần buông lỏng.
Y đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.
Mong muốn cả đời của y, ấy vậy lại là một câu hỏi.
“Ha——”
Cổ họng Tống Lễ Khanh phát ra một tiếng cười khàn khàn.
“Ha ha…… Ha ha ha!”
Tống Lễ Khanh cười, đụng đến vết thương, y ho khan dữ dội, chảy cả nước mắt.
Quân Kỳ Ngọc không hiểu nụ cười này của y, rõ ràng là hắn bị y lừa, y lấy tư cách gì cười mỉa mai như vậy? Ngược lại giống như hắn mới là người phụ lòng y vậy!
“Ngươi câm miệng!”
Quân Kỳ Ngọc nghe không nổi tiếng cười của y nữa.
“Thái tử điện hạ…… Rốt cuộc ta đã làm gì, khiến ngươi đến nay, vẫn còn hỏi ta như vậy? Khiến ngươi không phân biệt đúng sai, khăng khăng cho là ta hạ độc phụ hoàng ngươi?”
Tống Lễ Khanh nói đến câu sau, gần như dốc hết tâm huyết, nôn khan hai tiếng, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
Y biết, mình đã mất máu quá nhiều, căn bản không phun ra được bao nhiêu nữa.
“Ngươi chỉ cần trả lời ta!”
Tống Lễ Khanh thở dốc vài cái, mới ngừng nôn khan, tư thái phong nhã gì đó, y không rảnh để ý nữa, tùy ý dùng mu bàn tay lau máu.
“Ta…… Thật sự rất yêu ngươi, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Từ rất lâu rồi, trước cả khi ngươi gặp ta ở thư viện lúc năm tuổi, ta cũng không nhớ nữa….Có thể do cha ta luôn đùa ta, Thái tử điện hạ một tuổi đã ôm ta không buông tay, ta liền cho rằng đây là duyên phận. Vậy nên, tính cách ngươi bá đạo, ta sẽ nhường nhịn, ngươi ham chơi, ta sẽ dung túng, ngay cả ngươi thích ăn thịt, ta cũng nhường hết cho ngươi…… Ta thích tất cả ưu điểm của người, cũng dễ dàng tha thứ cho tất cả những thiếu sót của ngươi, ta chỉ kém khắc ngươi vào trong xương….Ta vẫn luôn không tin, hai đứa nhỏ vô tư, cũng có thể trở thành người lạ….”
Não Quân Kỳ Ngọc hơi tê liệt.
Dẫu sao khi đó hắn còn nhỏ, chỉ xem Tống Lễ Khanh là một người bạn chơi cùng không tệ, một tùy tùng có thể sai bảo.
Đúng là có một chút tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng sau này Quân Kỳ Ngọc trải qua nhiều người và nhiều chuyện, sao có thể coi trọng tình cảm đoạn thời gian đó?
“Sau được hoàng thượng tứ hôn, ta thật sự cho là mình người may mắn nhất trên đời, kim bảng đề danh, thành hôn với ngươi, ta có tài đức gì mà có cả hai? Ta xem sự kiêu ngạo của ngươi là non nớt, xem sự phong lưu của ngươi là tính tình…..Ta luôn cho rằng ngày nào đó ngươi sẽ trưởng thành, hiểu lầm giữa chúng ta sẽ được hóa giải, ta chờ và chịu đựng, ngươi có nghĩ, ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị thương? Trái tim có nóng đến đâu rồi cũng sẽ lạnh?…..Quay đầu ngẫm lại khoảng thời gian này, hóa ra ta yêu sai người rồi, ta thật sự cảm thấy không đáng giá thay mình. Quân Kỳ Ngọc…… Ngươi kề tai lại đây, ta…… Giờ ta nói cho ngươi biết.”
Quân Kỳ Ngọc mạc danh kỳ diệu làm theo, cúi thấp người, để nghe rõ điều Tống Lễ Khanh muốn nói.
Thay vì nói Tống Lễ Khanh đang tuyên bố với Quân Kỳ Ngọc, không bằng nói y đang thông báo cho chính mình.
“Ta…… Không yêu ngươi nữa…… Ta không yêu ngươi nữa. Ta không yêu ngươi nữa!!”
Y lặp đi lặp lại năm chữ này, càng nói càng dùng sức.
Tống Lễ Khanh chống một hơi nói xong, thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn, mặt y dán sát vào nền đất bẩn nhất của phòng giam, nửa mi mắt bị mái tóc ướt sũng che mất.
Y không còn sức cãi cọ nữa, cũng nhận mệnh.
Quân Kỳ Ngọc từ lúc sinh ra đã được người khác tôn sùng nịnh nọt, cho nên hắn trước nay đều nói sao làm vậy, tự cho mình là trung tâm.
Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy hơi chột dạ, không chắc lắm……
Tống Lễ Khanh nói không yêu hắn nữa.
Chuyện này có gì quan trọng sao? Quân Kỳ Ngọc không cảm thấy.
Tống Lễ Khanh có yêu hắn hay không, Quân Kỳ Ngọc hẳn nên không quan tâm! Thậm chí chờ đợi ngày này mới đúng.
Nhưng tại sao hắn lại khó chịu?
Tống Lễ Khanh này rõ ràng yếu đuối, không chịu nổi một đánh, nhưng Quân Kỳ Ngọc luôn cảm thấy y đã vuột khỏi tầm tay của mình.
Quân Kỳ Ngọc có hơi hoảng loạn không giải thích được, nhưng vì tính cách của mình, chỉ trong chốc lát, hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng, hắn chưa bao giờ sai, bây giờ cũng không sai.
“Tống Lễ Khanh, giờ ngươi mới không yêu ta sao? Ngươi chẳng qua là không giả bộ được nữa, bộc lộ bản chất.”
Quân Kỳ Ngọc lại trở nên lạnh lùng.
Mắt Tống Lễ Khanh mờ đi, gương mặt Quân Kỳ Ngọc dần trở nên mơ hồ, trước mắt như phủ một đám mây đen.
Y hoàn toàn buông tay, cho nên bất kể Quân Kỳ Ngọc có nói gì, y cũng không giải thích phản bác, vả lại, giờ y lấy đâu ra sức cãi cọ đây?
“Tống Lễ Khanh! Trả lời ta, ngươi chỉ bị thương ngoài da, đừng có giả chết với gia!”
Quân Kỳ Ngọc không nhận được câu trả lời, vừa nóng nảy vừa căm hận.
“Ngươi dám nói ngươi không trù mưu tính kế? Ngươi lấy lòng phụ hoàng, phụ hoàng đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Ban ngươi làm thám hoa, chống lưng cho ngươi, cho ngươi tôn quý, đổi lại ngươi báo đáp ông thế nào? Giờ ông sống chết không rõ, ngươi vui chứ?! Đây chính là mục đích ngươi muốn!”
Tiếng ù tai chiếm lấy đầu Tống Lễ Khanh, đau đến đầu y muốn nứt ra. Y chỉ nghe thấy tiếng rống giận đứt quãng của Quân Kỳ Ngọc, ngay cả hắn đang nói gì, Tống Lễ Khanh cũng không hiểu.
Y và Quân Kỳ Ngọc giống như người đến từ hai thế giới.
Đều đang tự nói chuyện với chính mình.
Tống Lễ Khanh bất động, Quân Kỳ Ngọc càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khí giận xông lên não, Quân Kỳ Ngọc cầm gậy sắt nung trong lò than, đầu gậy là chữ “Quân” thiêu đỏ.
“Nói, rốt cuộc ngươi hạ độc gì cho phụ hoàng!”
Tống Lễ Khanh không trả lời.
Trán Quân Kỳ Ngọc nổi lên gân xanh: “Tống Lễ Khanh! Đừng có khiêu khích ta! Ngươi thật sự cho rằng ta không đành lòng xuống tay sao? Dấu này mà ấn xuống, cả đời này ngươi cũng rửa không sạch!”
“Ta không có……”
“Nếu ta sớm biết ngươi là một nghiệt chủng tiền triều, thì đã thu dọn ngươi từ lâu rồi…… Phụ hoàng đối đãi với ngươi không tệ, đồ vong ân phụ nghĩa!”
“A!! ——”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong thiên lao u ám, ngay cả con chuột đang kiếm ăn cũng nghe thấy, kêu chít chít chạy vào trong động.
Quân Kỳ Ngọc ném hình cụ xuống, cúi đầu nhìn Tống Lễ Khanh vặn vẹo trên mặt đất.
Trên cánh tay Tống Lễ Khanh xuất hiện một dấu ấn, da thịt cháy đen, còn đang bốc khói trắng, cả người y vô thức run rẩy.
Sau khi ấn dấu này xong, Quân Kỳ Ngọc bèn cảm thấy hơi hối hận, hắn nhất thời mất trí…… Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể quay đầu, nếu hắn không nhẫn tâm, thì không hỏi được cách giải độc!
Tống Lễ Khanh từ từ ngừng run rẩy, y cuộn tròn người, khuôn mặt đẫm nước mắt, sợi tóc bết dính.
Quân Kỳ Ngọc thấy y mấp máy môi, nhưng không nghe thấy âm thanh, không biết y đang định nói gì.
“Ngươi đang nói cái gì?”
Quân Kỳ Ngọc cúi người xuống, ghé sát lại gần, vẫn không nghe thấy rõ.
Khi hắn lại gần hơn chút nữa, Tống Lễ Khanh đột nhiên cắn vai hắn, liều mạng giống như muốn cắn đứt một miếng thịt.
“A ——”
Quân Kỳ Ngọc bị đau, một cước đã văng y ra.
Trên vai hắn có thêm hai vết răng, may mà Tống Lễ Khanh không đủ sức, dù dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ cắn rách ra, chảy máu mà thôi.
“Tống Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc không ngờ có một ngày y sẽ vùng lên phản kháng mình.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…… Mưu hại quân chủ là tội liên lụy cửu tộc! Lẽ nào ngươi không nghĩ tới cha nuôi Tống Thanh của ngươi, muốn cả nhà bọn họ bị xử trảm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.