Thám Hoa - Khương Đường

Chương 57: Sau này ta nhất định sẽ yêu thương ngươi




Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
“Ngươi, ngươi... Sao ngươi dám trộm con của Thái tử Cảnh Quốc hả?!”
Ô Nhĩ Thiện hoảng sợ, nói chuyện lắp bắp.
Hắn không ngờ bản thân nhất thời bị mê hoặc, lại đánh bậy đánh bạ bắt nhầm người thừa vị của hoàng tộc Cảnh Quốc.
Toàn bộ thiên hạ đều biết Cảnh Quốc không thể trêu vào, hoàng thất Cảnh Quốc càng không thể chọc tới…
Thấy hắn mắc câu, Tống Lễ Khanh chỉ cần hoàn chỉnh lời nói dối của mình là được.
“Bởi vì ta hận hắn.”
“Ngươi……”
Ô Nhĩ Thiện không biết xích mích giữa hai người họ, bây giờ cũng không muốn biết.
Tống Lễ Khanh nét mặt đau khổ nói: “Ta là Thái tử phi của hắn, hắn phong lưu thành tính, lén lút qua lại có con với người khác, lẽ nào ta không nên hận hắn sao? Cho nên ta mới trộm đứa con bảo bối của hắn đi, hắn có thể tìm khắp thiên hạ chắc? Nếu ta nuôi con của hắn lớn lên, nhận ta làm cha, ta sẽ xúi giục nó tìm Quân Kỳ Ngọc báo thù? Phụ tử tương tàn, chẳng phải rất vui hay sao?”
“Ngươi... ” Ô Nhĩ Thiện nhất thời không nói nên lời, “Hoàng thất Cảnh Quốc các ngươi loạn thật đấy….”
Ô Nhĩ Thiện lau mồ hôi trên trán, nghĩ lại còn sợ hãi.
May mắn là hắn vẫn chưa làm gì đứa trẻ đó.
Coi như tránh được một kiếp nạn.
Hắn ta bây giờ, nhìn thấy Quan Sinh mặt mày hồng hào, càng nhìn càng thấy nó cao sang phú quý, giữa mày có một luồng khí Bá Vương lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng giữ đứa bé này lại thì như kiến bò chảo nóng …
Hủy thi diệt tích? Ô Nhĩ Thiện không dám.
Chỉ cần tiêu hủy không sạch sẽ, tính mạng của cả gia đình hắn khó mà giữ được.
Còn thả bọn họ đi? Ô Nhĩ Thiện lại không cam lòng.
“Nếu bây giờ mình giao đứa bé này cho Thái tử Cảnh Quốc, chắc hắn sẽ biết ơn mình đến rơi nước mắt nhỉ? Mình còn có thể lấy một vạn lượng vàng.”
Ô Nhĩ Thiện tính toán trong lòng.
Về phần Tống Lễ Khanh…
Hắn vẫn muốn Tống Lễ Khanh, dù sao y đã bị Thái tử Cảnh Quốc bỏ, không ai nâng đỡ, chẳng phải tùy hắn bắt nạt?
Theo cách này, có thể vẹn cả đôi đường.
“Đúng là ông trời phù hộ…”
Ô Nhĩ Thiện cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, cả tiền và tình hắn đều có thể kiếm được, trong lòng vui sướng vô cùng.
Hắn vuốt ve gương mặt của Tống Lễ Khanh, cười nói: “Ta làm đau ngươi sao? Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó ngươi, đợi ngươi khỏi bệnh, ta có thể để ngươi làm nam sủng của ta.”
Tống Lễ Khanh khẽ cau mày, cố nén buồn nôn. Nghe hắn nói như vậy, hẳn là tin lời mình rồi.
Y còn tưởng Ô Nhĩ Thiện là kẻ tham tiền sợ chết, sẽ đem Quan Sinh giao cho Quân Kỳ Ngọc, tiện khai cả mình ra luôn, lấy thêm công trạng.
Nhưng quả nhiên, Ô Nhĩ Thiện tâm tư tinh tế và tham lam hơn nhiều.
Ít nhất hắn ta sẽ không làm hại Quan Sinh.
Nhưng làm thế nào để trốn thoát, chỉ dựa vào một mình mình rất khó thoát thân.
“Ta phải chuẩn bị một số thứ tốt để dâng tặng tân vương, không rảnh quan tâm ngươi, khi nào ngươi khỏi bệnh rồi thì ta cho ngươi ra khỏi căn phòng này, nghe chưa tiểu mỹ nhân?”
Mắt Tống Lễ Khanh khẽ động.
“Tân vương? Lâu Lan vương không phải đang tuổi tráng niên sao?”
“Trong cung truyền ra, tiên vương đột nhiên phát bệnh nặng, đã cưỡi hạc về trời… Tân vương lên ngôi, ta cũng được mời tham dự đại lễ, ngài ấy có thể sẽ phong tước cho ta, từ đây ta sẽ không còn là một thương nhân bình thường nữa!”
Ô Nhĩ Thiện khao khát mình một bước lên mây.
Tống Lễ Khanh suy nghĩ một lúc.
Phụ vương của Bùi Tinh Húc đã qua đời, hắn là hoàng tử duy nhất, cho nên người nối ngôi nhất định là hắn.
“Lâu Lan vương tử… ồ, Tân vương của các người thích thơ họa Trung Nguyên, sao ngươi không đi tìm một danh ca bút tích đi.”
“Sao ngươi lại biết?”
Ô Nhĩ Thiện nhìn Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh thờ ơ nói: “Thái tử Cảnh Quốc nói, lúc Tân vương ở kinh thành Cảnh Quốc, rất thích thu thập tranh và thư pháp nổi tiếng, Thái tử thậm chí còn tặng ngài ấy một bức tranh “Thu Sơn đồ”, nghe nói ngài ấy yêu thích không rời tay.”
Ánh mắt Ô Nhĩ Thiện sáng lên.
“Thật sao?!”
Tống Lễ Khanh hỏi ngược lại: “Xem ra ngươi không biết gì về sở thích của Lâu Lan vương các ngươi rồi. Ngài ấy rất ngưỡng mộ văn hóa của Trung Nguyên, ngươi không biết sao?”
Ô Nhĩ Thiện chưa bao giờ tiếp xúc với Bùi Tinh Húc, thì làm sao hắn biết được?
“Thư họa Trung Nguyên …” Ô Nhĩ Thiện lẩm bẩm, “Nhưng ngày mai là đến lễ đăng cơ, trong hôm nay ta đi đâu tìm thư họa của Trung Nguyên các ngươi đây?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến ta.”
Tống Lễ Khanh lạnh lùng nói, tỏ vẻ như chuyện không liên quan tới mình.
Đúng như dự đoán, Ô Nhĩ Thiện nhìn y chằm chằm, cân nhắc nói: “Không phải ngươi viết chữ rất đẹp sao? Ngươi bắt chước viết một bức không phải là được rồi sao?”

Tống Lễ Khanh kinh ngạc nói: “Ngươi to gan thật đấy, không sợ bị người khác phát hiện sao? Trước kia ta thật sự có thể bắt chước giống y hệt, nhưng bây giờ hai mắt đã mù, không chắc chắn lắm!”
“Hừ, tân vương tuổi còn trẻ, đã xem qua bao nhiêu tác phẩm chân chính của danh nhân Hán tộc đâu? Thích văn hóa Trung Nguyên, phần lớn chỉ là làm bộ làm tịch ra vẻ mà thôi. Ngươi cứ viết đi, bị người khác nhận ra, ta nói ta bị lừa là được. Tranh chữ này của ngươi bất quá là thêu hoa trên gấm thêm thôi, ta chuẩn bị tiền tài bảo vật để dâng lên rồi, có ai mà không thích vàng thật bạc thật chứ?”
Ô Nhĩ Thiện đã tính trước mọi việc trong đầu.
Tống Lễ Khanh vừa mở miệng, Ô Nhĩ Thiện đã tự nói hết, y cũng đỡ tốn công phí sức.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng bắt chước giống một chút.”
“Không đúng… tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”
Ô Nhĩ Thiện vẫn nổi lên nghi ngờ.
Hắn quả nhiên là người làm ăn từ Nam ra Bắc, trí óc nhanh nhạy.
Tống Lễ Khanh thở dài thườn thượt.
“Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, còn có thể làm gì đây? Huống chi, ta đã là kẻ không nơi để về, lưu lạc đầu đường. Tuy chỗ của ngươi không thể so với phủ Kỳ Lân của Thái tử Cảnh Quốc, nhưng ngươi có tiền, không cần lo cơm ăn áo mặc, ta đối đầu với ngươi thì có ích lợi gì.”
“Biết thì tốt, xem ra ngươi cũng rất thức thời, về sau ta nhất định sẽ yêu thương ngươi thật tốt ha ha ha …”
Hài lòng với câu trả lời của Tống Lễ Khanh, sai người chuẩn bị những thứ mà Tống Lễ Khanh muốn xong, Ô Nhĩ Thiện ngửa mặt lên trời cười lớn, nghênh ngang rời đi.
Tống Lễ Khanh cầm bút, thứ y luyện viết nhiều nhất chính là thư pháp, nhất là bức thư pháp của Liễu tiên sinh, người được mệnh danh là thư thánh. Dù hai mắt y mù nhưng tay vẫn có thể lưu loát mà viết lên.
Tất nhiên, nó khác với bản gốc, nhưng thừa sức để qua mắt những người Lâu Lan không có hiểu biết về thư pháp.
Câu cuối cùng, Tống Lễ Khanh viết bằng kiểu chữ của mình.
Y chỉ có thể ôm hy vọng rằng Bùi Tinh Húc có thể nhận ra, mặc dù rất mỏng manh.
Khi giao cho Ô Nhĩ Thiện, Tống Lễ Khanh vẫn thấp thỏm bất an, nhưng quả nhiên, Ô Nhĩ Thiện chỉ nói được tiếng Trung Nguyên chứ không đọc được nhiều chữ, nên hắn chỉ nhìn lướt qua vài lần rồi cất nó đi.

Bùi Tinh Húc lên ngôi vương Lâu Lan mà chẳng hề vui mừng.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, phụ vương đã về trời, mà Tống Lễ Khanh vẫn chưa rõ tung tích.
Đó là lý do tại sao buổi lễ đăng cơ bị hoãn lại cho đến hôm nay, mời các quý tộc của Lâu Lan tham gia đại lễ cũng có ý là muốn thu phục họ, dù sao thì Bùi Tinh Húc tuổi vẫn còn trẻ, nếu các quý tộc cùng nhau gây rắc rối, Lâu Lan có thể sẽ nội loạn.
Bùi Tinh Húc đứng trước tất cả các quý tộc, có hơn nửa hắn thậm chí còn không quen biết.
Đến khi các quý tộc dâng tặng lễ vật, lễ vật nặng hay nhẹ cũng biểu thị thái độ của họ.
“Thương nhân Ô Nhĩ Thiện dâng tặng một trăm lượng vàng, năm mươi nghìn lượng bạc, hai mươi miếng ngọc, ba nghìn thất tơ lụa lăng la* Trung Nguyên, và năm mươi món bảo vật. Ngoài ra, còn dâng tặng một bức bút tích của Liễu tiên sinh của Trung Nguyên.”
(*) Tơ lụa lăng la: Là tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm.
Bùi Tinh Húc hơi ngẩng đầu lên.
Danh sách khách mời không phải do hắn soạn, ngay cả thương nhân cũng có tư cách được mời, mưu sĩ của hắn nói, quốc tang tiên vương, tân vương kế vị, cần chi rất nhiều tiền, phú thương sẵn lòng bỏ tiền bạc ra để mua một tước vị nhỏ, cho nên Bùi Tinh Húc mới đáp ứng.
“Ngươi là Ô Nhĩ Thiện, người của gia tộc Cố Luân?” Bùi Tinh Húc hỏi.
Ô Nhĩ Thiện quỳ giữa đại điện.
“Bẩm bệ hạ, thần thuộc gia tộc Cố Luân.”
Bùi Tinh Húc gật đầu: “Gia tộc của ngươi trăm năm trước cũng là quý tộc Lâu Lan. Sau đó, vì phạm phải một số sai lầm dẫn đến bị phế truất. Trăm năm qua, tội lỗi của gia tộc cũng đã rửa sạch, thế này đi, phong Ô Nhĩ Thiện ngươi là Tử tước... ”
(*) Tử tước: Tử là tên tước vị vào thời nhà Chu, một số nước láng giềng chịu ảnh hưởng của Trung Quốc cũng dùng nó làm tên tước. Theo nguyên tắc thì dưới vương có năm tước: công, hầu, bá, tử, nam. Tử tước là nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước.
Ô Nhĩ Thiện cảm tạ ân đức, dập đầu tạ hoàng ân.
Bùi Tinh Húc vẫy tay.
“Mang bút tích của Liễu tiên sinh đến cho ta xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.