Thám Hoa - Khương Đường

Chương 59: Lễ Khanh, là ta…




Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Tống Lễ Khanh cả ngày đều thấp thỏm không yên.
Y nghe tiếng Quan Sinh uống sữa lạc đà mới cảm thấy an tâm một chút.
Quan Sinh ăn no, liền vô tâm lăn ra ngủ, hơi thở đều đều.
Tiếng cửa bị đá tung khiến đứa bé thức giấc, Quan Sinh khóc lên, Tống Lễ Khanh lo lắng ôm lấy nó, vỗ vỗ tã lót, nhẹ giọng dỗ dành.
“Không sao… không sao…”
Ô Nhĩ Thiện hùng hổ xông vào, cầm roi ngựa trên tay, lập tức bắt lấy Tống Lễ Khanh.
“Khốn kiếp, ngươi dám lừa ông đây!”
Tống Lễ Khanh biết có mưu kế chắc chắn có rủi ro, hiển nhiên hôm nay đã thất bại.
Bây giờ Ô Nhĩ Thiện lửa giận ngút trời nhất định là tới tìm y tính sổ.
Tống Lễ Khanh bị hắn ta kéo ngã xuống đất, y ôm Quan Sinh trong lồng ngực bảo vệ nó, tuy không bị thương nhưng tiếng khóc của Quan Sinh ngày càng lớn.
Ô Nhĩ Thiện vung roi lên, quất lên người Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh vội vàng ôm sát Quan Sinh vào người, cổ y bị đánh trúng, da thịt rách ra.
“Ngươi viết bức thư pháp kia, cố ý để lại một câu đúng không? May là ta nhanh trí chối bỏ trách nhiệm, Vương của ta đại nhân đại lượng, nếu không hôm nay ta đã bị ngươi lừa rồi! Khốn nạn, hôm nay ông đây đánh chết ngươi!”
Tiếng roi xé gió vang lên, Tống Lễ Khanh cảm thấy chân mình đau rát, may là quần áo mùa đông khá dày, nếu không chỉ một roi thôi cũng đủ khiến y da tróc thịt bong.
Quan Sinh dường như cảm nhận được Tống Lễ Khanh bị đánh, gào khóc lớn.
Ô Nhĩ Thiện không dám làm gì đứa bé, giành lại Quan Sinh từ tay y.
“Ô tiên sinh… Ô tiên sinh!”
Tống Lễ Khanh tuột tay, y vô cùng hoảng sợ, trong lòng khẩn trương.
“Ô, Ô tiên sinh … đừng, đừng làm tổn thương nó, cầu xin ngài.”
Y không có sức để chống cự, chỉ có thể cầu xin Ô Nhĩ Thiện đừng làm hại Quan Sinh.
“Ngươi còn có mặt mũi cầu xin ta sao?”
Khuôn mặt của Ô Nhĩ Thiện dữ tợn, trừng mắt nhìn đứa bé đang khóc.
“Ngươi nói nó là con trai của Thái tử, chắc là ngươi cũng lừa ta đúng không? Ngươi nói ngươi hận Thái tử Cảnh Quốc, ta lại cảm thấy ngươi rất quan tâm đến đứa bé này! Thành thật nói cho ta biết, nó là con của ai? Nếu như ngươi dám nói láo, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Tống Lễ Khanh mím môi, chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Ta không có lừa ngài… nó thật sự là Hoàng thế tử!”
“Ngươi còn nói dối đúng không? Được, ta lập tức giết nó!”
Ô Nhĩ Thiện nâng đứa trẻ còn mặc tã lên cao, từ độ cao này rơi xuống, tính mạng của đứa trẻ hai ba tháng tuổi chắc chắn khó giữ.
“Ô tiên sinh!” Tống Lễ Khanh hét lớn, “Ngươi không thể… Ngươi… Nếu như ngươi dám làm nó bị thương, ngươi không chỉ không lấy được một vạn lượng vàng, mà còn gặp đại nạn ngập đầu!”
Ô Nhĩ Thiện cân nhắc lời nói của y.
Ném chết đứa bé này thì vô cùng dễ dàng, hơn nữa cũng không ai hay biết, Ô Nhĩ Thiện không tin Thái tử Cảnh Quốc có thể tìm đến trên người hắn.
Nhưng dù sao hắn cũng tham tiền, là một vạn lượng vàng đó!
“Hừ.”
Ô Nhĩ Thiện ném Quan Sinh lên giường.
Nhưng hắn sẽ không buông tha Tống Lễ Khanh dễ như vậy.
“Dám giở trò ngay trước mặt ông! Tiện nhân!”
Ô Nhĩ Thiện vừa chửi rủa vừa đánh đập không ngừng.
Hắn đánh và đá, rất nhanh Tống Lễ Khanh đã ngã nhào xuống đất, không thể vùng vẫy.
“Đám người Trung Nguyên các ngươi lòng dạ thâm sâu, chỉ có chịu đau mới biết ngoan ngoãn, để xem sau này ngươi còn dám lừa gạt ta không!”
Ô Nhĩ Thiện đánh đến mệt, trán đổ đầy mồ hôi, ném roi đi.
Hắn ta ngồi xổm xuống, kéo tóc của Tống Lễ Khanh lên, khiến y chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt với mình.
“Ngươi mù rồi mà còn muốn thoát khỏi ta sao? Ngươi nằm mơ đi!”
Ô Nhĩ Thiện tức giận xì một tiếng, phun nước bọt vào mặt Tống Lễ Khanh.
“Sau này có ngoan không? Hả?” Ô Nhĩ Thiện ghé sát lại gần hỏi y.
Tống Lễ Khanh không trả lời.
“Nếu không phải vì gương mặt này của ngươi, hôm nay ta đã giết mạng chó này của ngươi rồi!......”
Ô Nhĩ Thiện ngừng lại.
Vì ngoài cửa quá ồn ào, dường như có không ít người xông vào.
Hắn ném Tống Lễ Khanh xuống đất, đứng dậy đi kiểm tra.
“Ai?!” Ô Nhĩ Thiện vừa nhìn, cả kinh, “Vương! Vương…”
Người đến chính là Quân Kỳ Ngọc và Bùi Tinh Húc, Bùi Tinh Húc mang theo rất nhiều thị vệ trong cung, lao nhanh tới, mới tìm thấy Tống Lễ Khanh ở đây.
“Vương... Ngài sao lại hạ cố đến tận nhà của ta... “
Ô Nhĩ Thiện không biết họ tới có ý gì, bên cạnh Bùi Tinh Húc còn có một người khác, người này nhìn qua vẫn còn trẻ, nhưng khí chất khiến hắn khiếp sợ, chỉ cần chạm mắt là Ô Nhĩ Thiện đã tự giác tránh xa, cúi đầu xuống.

Người đàn ông này thậm chí còn thô bạo hơn cả Lâu Lan Vương …
Quân Kỳ Ngọc phớt lờ hắn ta, đi thẳng vào phòng.
Khi nhìn thấy Tống Lễ Khanh trên mặt đất, đồng tử của hắn co rút lại.
Trên da Tống Lễ Khanh đầy rẫy những vết thương, da thịt bị rách, máu tươi rỉ ra, rõ ràng là vừa mới bị đánh.
Quân Kỳ Ngọc không nói thành lời, đau lòng đến không nói được, hắn cẩn thận ôm Tống Lễ Khanh vào lòng.
Người mà Quân Kỳ Ngọc đã nghĩ rằng mình có thể sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, y đã biến mất như thế, và giờ đây xuất hiện trước hắn với bộ dáng thế này.
Quân Kỳ Ngọc dán lên mặt Tống Lễ Khanh, ngửi mùi hương của sách mực thoang thoảng trên người y, trái tim khô héo của hắn như sống lại.
Nhưng bộ dáng này Tống Lễ Khanh khiến Quân Kỳ Ngọc áy náy đến mức tim sắp nổ tung.
Hai giọt nước mắt hắn rơi xuống, nhỏ lên mặt Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tinh Húc… là… là ngươi sao?” Tống Lễ Khanh cười nhạt, “Ta biết ngay ngươi sẽ tới cứu ta, ngươi nhận ra chữ của ta sao?”
Khi Bùi Tinh Húc nhìn thấy Tống Lễ Khanh, hắn cũng phản ứng y như Quân Kỳ Ngọc, nhưng một câu nói nhẹ nhàng của Tống Lễ Khanh, đã ngăn hắn bước lên.
Bởi vì hắn không có nhận ra đó là chữ của Tống Lễ Khanh.
Lúc này, Bùi Tinh Húc hổ thẹn đến mức giống như mình đã thua.
Ngay cả một tên khốn như Quân Kỳ Ngọc, người không quan tâm đến Tống Lễ Khanh, cũng chỉ trong nháy mắt là nhận ra chữ của Tống Lễ Khanh.
Mà Bùi Tinh Húc hắn, thì không.
Những nỗi nhớ, sự quan tâm hay sự đau lòng của Bùi Tinh Húc đều mắc kẹt trong cổ họng.
“Tinh Húc … sao ngươi không nói gì?” Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng hỏi, “Đừng lo, ta không sao.”
Quân Kỳ Ngọc khàn giọng trả lời: “Lễ, Lễ Khanh…”
Đây là lần đầu tiên sau khi xa cách, Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng có thể gọi tên y như thế này, lưu loát vô cùng. Bởi vì mỗi ngày, mỗi giấc mộng, Quân Kỳ Ngọc đều gọi cái tên này.
“Lễ Khanh, là ta...”
Quân Kỳ Ngọc nuốt cay đắng trong lòng, giọng hắn hơi run.
Tống Lễ Khanh nhận ra giọng nói của hắn.
Cơ thể y run lên.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên cùng một lúc.
Y đang nghĩ, tại sao không phải Bùi Tinh Húc? Tại sao lại là Quân Kỳ Ngọc?
Người y không nghĩ đến nhất, người y không muốn nghe tới nhất.
Nhưng khi y cần nhất, hắn lại xuất hiện.
“Ồ, là điện hạ sao.”
Tống Lệ Thanh nhẹ nhàng nói.
Không có hận ý, cũng càng không có tình yêu.
Cũng sẽ không có những cảm xúc dao động dư thừa.
Giống như một người xa lạ xuất hiện, y chào hỏi một tiếng.
Nhưng mây yên gió lặng, chính là sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Quân Kỳ Ngọc thà rằng y hận mình mắng mình còn hơn là thờ ơ đến đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.