Thám Hoa - Khương Đường

Chương 72: Thế thân của Hồ Nô Nhi?




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Một năm rưỡi sau, Tây Bắc bước vào một mùa hè mới.
Mùa hè năm nay đến rất sớm, những ngọn núi tuyết vừa tan, đồng cỏ mọc um tùm, dường như bởi vì mùa đông vừa qua quá lạnh, nên ông trời đã phá lệ khai ân.
Quân Kỳ Ngọc cũng không trở về kinh thành Cảnh Quốc nữa.
Huyền Đế tuổi còn tráng niên, cho phép hắn mở phủ đệ ở Tây Bắc, giao hắn quản lý sự vụ ở đó.
Quân Tây Bắc bị điều động đi khắp nơi, chiến sự bình ổn, bất kể là người Hán hay là người ngoại tộc, đều chung sống hòa thuận, an cư lạc nghiệp. Quân Kỳ Ngọc ban hành một sắc lệnh có lợi cho tất cả bọn họ, mở lại các tuyến đường thương mại, Tây Bắc phồn thịnh, giống như một quốc gia mới.
“Thái tử điện hạ, Thanh Hải tri phủ Từ đại nhân cầu kiến.”
Lúc cấp dưới bẩm báo, Quân Kỳ Ngọc từ trên bàn ngẩng đầu lên.
“Ông ta lại tới nữa.”
Quân Kỳ Ngọc nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt bình tĩnh, tính trẻ con trên người đã sớm bị lột bỏ, cảm xúc trầm ổn nội liễm.
“Nếu đã tới rồi thì mời Từ đại nhân vào ngồi đi.”
Từ tri phủ cũng coi như là khách quen của phủ Kỳ Lân ở Tây Bắc, ba tháng nay, ông ta đã tới năm sau lần rồi.
Quân Kỳ Ngọc biết ông ta đang làm việc cho Huyền Đế, mời ông ta vào ngồi, không có lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn.
“Lần này Từ đại nhân lại đưa ai tới cho ta vậy?”
Quân Kỳ Ngọc chủ động hỏi ông ta, trên mặt mang theo ý cười.
Từ tri phủ có chút xấu hổ sờ sờ mũi: “Thần cũng không muốn quấy rầy điện hạ, thật ra là…… Thật ra là……”
“Thật ra là phụ hoàng ta thúc giục, lo ta một mình, cô độc sống hết quãng đời còn lại?”
“Ha ha, ha ha……” Từ tri phủ cười xòa hai tiếng, “Điện hạ biết thì tốt, năm nay ngài cũng tròn hai mươi tuổi rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Quân Kỳ Ngọc gật đầu, cười nói, “Chưa già đến mức phải lo lắng cuối đời cô đơn chứ.”
“Khí chất sự thông minh của ngài…… Thoạt nhìn không giống như hai mươi. Tây Bắc khắc nghiệt cằn cỗi, đến nay mới có cảnh tượng an cư lạc nghiệp thế này, tất cả là vào nhờ công lao của ngài, họ đều khen ngài trò giỏi hơn thầy đấy.”
Quân Kỳ Ngọc im lặng không nói.
Thật ra hắn không có công lao gì cả, những sắc lệnh hắn ban hành kia, tất cả đều là lời Tống Lễ Khanh từng bàn luận với hắn nhiều lần trước kia, hoặc là viết trên giấy.
Quân Kỳ Ngọc chỉ tiến hành thực thi mà thôi.
Đến hôm nay Quân Kỳ Ngọc mới biết Tống Lễ Khanh dốc hết tâm huyết, chỉ để giúp hắn làm một vị vua tốt, không có bất kỳ tư tâm nào khác.
Quân Kỳ Ngọc không nói, bởi vì hắn không dám nhắc đến cái tên này.
Cũng không bao giờ đề cập đến.
Từ tri phủ kéo đề tài trở lại, nói: “Ai…Thương thay lòng cha mẹ, từ khi ngài rời kinh, không tái giá cũng không nạp thiếp, nam nữ không gần, Hoàng Thượng ngài ấy có thể không lo lắng sao? Bên cạnh ngài phải có một người vừa ý, bọn họ mới yên tâm được.”
“Đem người dẫn tới đi.”
Quân Kỳ Ngọc chủ động hạ lệnh, lời khuyên của Từ tri phủ bị chặn trước miệng.
Một thiếu nữ Hồ tộc chậm rãi bước vào trong điện, mắt xanh tóc nâu, dáng người yểu điệu, dáng dấp có hơi giống Hồ Nô Nhi, nhưng làn da nàng trắng nõn, thiếu chút cuồng dã nóng bỏng, tăng thêm phần quyến rũ mềm mại.
Quân Kỳ Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, Từ tri phủ cũng coi như là vắt hết óc rồi.
Ngay cả một người như vậy cũng dẫn đến đây.
Xem như là……Thế thân của Hồ Nô Nhi sao?
Một năm rưỡi trước, Quân Kỳ Ngọc trở lại Cảnh Quốc, sai người thả Hồ Nô Nhi trong nhà giam ra, đồng thời cử thái y đến chữa trị cho hắn. Nhưng Hồ Nô Nhi bị hình mỗi ngày ở Hình Bộ đại lao, sớm đã trọng thương khó chữa, cuối cùng không thể cứu được, mấy ngày sau liền chết.
“Ta nuốt lời.”
Khi đó Quân Kỳ Ngọc nhìn thi thể Hồ Nô Nhi, lẩm bẩm một câu như vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng Quân Kỳ Ngọc chưa dứt tình cảm với Hồ Nô Nhi, mới có thể tha thứ cho tội hành thích vua của hắn.
Nếu không, tại sao khi Hồ Nô Nhi qua đời, hắn lại thương tiếc như vậy?
Lại còn khôi phục thân phận Vương tử Y Li quốc cho hắn, sai người đưa di thể hắn về cố hương Tây Vực, án theo quy chế hoàng tử mà an táng.
Dần dần, thế nhân đều cho rằng người Quân Kỳ Ngọc yêu chính là Hồ Nô Nhi.
Bởi vì đối với Thái tử phi mất tích một cách khó hiểu, Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nhắc đến lấy một lần.
“Phiền Từ đại nhân hao tâm tổn trí rồi.”
“Không phiền không phiền, điện hạ thích là tốt rồi.” Từ tri phủ thử thăm dò nói, “Vậy…… Để nàng lưu lại?”
“Người cũng tới rồi, ta trả về, lần sau ngươi lại dẫn đến nữa.” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút nói, “Ngươi thay ta nói với phụ hoàng, nói là ta rất hài lòng, để ông ấy yên tâm.”
“Dạ dạ, được.”
Từ tri phủ cáo lui trước, lặng lẽ nói với thiếu nữ Hồ tộc vài câu.
“Điện hạ đối với vị kia thâm tình, ngươi giống hắn năm phần, nếu như có thể làm theo dặn dò của ta, có phúc khí chiếm được trái tim của điện hạ, về sau nhất định vinh hoa phú quý vô tận!”
Suy nghĩ của Từ tri phủ cũng giống như những người khác.
Tâm tư ông ta kín đáo, mỗi khi dẫn thiếu niên trẻ tuổi giống như Tống Lễ Khanh đến, đều bị Quân Kỳ Ngọc trực tiếp chặn ngoài cửa, mà giống Hồ Nô Nhi, điện hạ lại ngầm đồng ý lưu lại phủ Kỳ Lân, mặc dù cuối cùng họ cũng bị đuổi ra ngoài.
Nhưng điều này đủ để chứng minh, người điện hạ thích vẫn là Hồ Nô Nhi.
Từ tri phủ tự nhận mình là người rõ ràng nhất.
Quân Kỳ Ngọc qua loa cho xong, tiếp tục chuyên chú cuốn sổ con trong tay, cúi đầu viết viết vẽ vẽ.
Thiếu nữ Hồ tộc đứng trong điện hồi lâu, đứng đến đau cả chân.
Nàng vặn vẹo hai chân, trang sức trên quần áo va vào nhau, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Quân Kỳ Ngọc bị quấy rầy, mới phát hiện thiếu nữ Hồ tộc vẫn còn đang đứng trong điện
“Ồ, ngươi vẫn còn ở…… Tiểu Địch.” Quân Kỳ Ngọc hướng ra ngoài gọi một tiếng, đợi người tiến vào, phân phó nói, “Ngươi dẫn cô nương này đi trong phủ, tùy tiện chọn một gian nàng thích ở đi.”
Tiểu Địch lĩnh mệnh.
“Cô nương, ngươi đi theo ta.”
Thiếu nữ Hồ tộc còn không chịu đi, nhìn về phía Quân Kỳ Ngọc.
“Thái tử điện hạ còn chưa hỏi tên của ta nữa.”
“Ồ.” Quân Kỳ Ngọc không ngẩng đầu, “Vậy ngươi tên là gì?”
“Hồ Nguyệt Nhi.”
Hồ Nguyệt Nhi quả nhiên thấy Quân Kỳ Ngọc hơi ngừng bút.
Đây là tên Từ tri phủ đổi cho nàng, để trông giống Hồ Nô Nhi kia một ít.
“Hồ Nguyệt Nhi?”
Quân Kỳ Ngọc nhếch khóe miệng, cảm thấy hơi nực cười.
Nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, để bọn họ đi.
Quá nửa là do đám người Từ tri phủ ra chủ ý.
Quân Kỳ Ngọc khẽ cười, khiến má thiếu nữ Hồ tộc ửng hồng.
Vì vậy lúc ra đại điện, nàng liên tục lưu luyến quay đầu lại, ánh mắt không nỡ rời Quân Kỳ Ngọc.
Tòa phủ đệ này là một bản sao của phủ Kỳ Lân ở kinh thành, Tiểu Địch dĩ nhiên đã quen, giống như nhà của mình, dẫn Hồ Nguyệt Nhi đi hậu viện, một bên giới thiệu cho Hồ Nguyệt Nhi.
“Bên kia là thư phòng, điện hạ bình thường đều ở đó, lúc như vậy ngài ấy không cho phép người khác quấy rầy, chúng ta cũng đừng chọc vào ngài ấy. Con đường này thông về phía sau hoa viên, ngươi có thể đi dạo, nhưng đừng lạc đường, mấy viện nhỏ này tùy ngươi chọn…”
Hồ Nguyệt Nhi căn bản không để ý đến chỗ ở, mà tâm tâm niệm niệm một chuyện khác.
“Ta còn tưởng Thái tử Cảnh Quốc, sẽ là một thiếu niên kiêu ngạo hống hách, hoặc là một tên ngốc được nuông chiều, không ngờ ngài ấy lại anh tuấn uy nghiêm như vậy, nói cười…..còn dịu dàng ấm áp nữa.”
Hồ Nguyệt Nhi lộ ra ánh mắt khuynh mộ.
Tiểu Địch bỗng nhiên quay đầu lại.
“Dịu dàng?”
Nàng không dám tin, lại có người đánh giá Quân Kỳ Ngọc như vậy.
“Không phải sao? Ngươi xem tuổi ngài ấy cũng không lớn lắm, nhưng chín chắn trầm ổn, nói chuyện nhỏ nhẹ nhã nhặn, đối với ta rất dịu dàng.”
Tiểu Địch buột miệng nói: “Ngài ấy không dịu dàng, còn tàn bạo hung tàn hơn cả ác, chẳng qua là có người thu tính khí của ngài ấy mà thôi….”
Nói tới đây, Tiểu Địch ngậm miệng lại.
Cũng may Quân Kỳ Ngọc không có ở đây, không nghe thấy.
Hồ Nguyệt Nhi đắm chìm trong ấn tượng của mình, không cho là đúng.
“Có lẽ đối với người điện hạ thích sẽ dịu dàng, đối với người không thích mới hung tàn.”
Hồ Nguyệt Nhi nâng cằm, dừng trước một viện nhỏ, nàng thò đầu vào trong thăm dò, viện này là viện tốt nhất trong phủ, rộng rãi sáng sủa, tuy không nhìn thấy đồ đạc bên trong, nhưng hoa cỏ được cắt tỉa cẩn thận, sàn và tường sạch sẽ.
“Ngươi nói dịu dàng thì dịu dàng đi.”
Tiểu Địch lười tranh luận với nàng.
Hồ Nguyệt Nhi chỉ vào viện nói: “Ta muốn ở nơi này.”
“Viện này sao? Không được.” Tiểu Địch từ chối nàng, “Đây là chủ viện.”
“Chủ viện thì làm sao? Không phải điện hạ ở nơi này sao? Viện này tốt như vậy, ngươi an bài cho ta một viện bên cạnh điện hạ cũng được, để ta ở gần ngài ấy một chút, ngày thường cũng tiện hầu hạ ngài ấy hơn.”
Hồ Nguyệt Nhi đã tự tính toán cho mình.
Cơ mặt Tiểu Địch giật giật.
“Điện hạ không ở nơi này, cả năm mới đặt chân đến hai ba ngày.”
Tiểu Địch biết, chỉ đến ngày cưới của bọn họ, sinh nhật của Tống Lễ Khanh, và thỉnh thoảng ngày hội lương tiêu, Quân Kỳ Ngọc mới vào một lần, một khi vào là ở đó cả ngày.
“Hả? Tại sao?”
Hồ Nguyệt Nhi khó hiểu.
“Bởi vì nó được chuẩn bị cho người khác.”
Tiểu Địch nói thẳng.
Đây là Quân Kỳ Ngọc chuẩn bị cho Tống Lễ Khanh, hắn đang chờ một ngày kia y sẽ quay trở về, cho nên sai Tiểu Địch quét dọn thường xuyên, đồ đạc bên trong vẫn được sắp xếp như cũ, ngay cả trà trên bàn cũng được pha mới mỗi ngày.
“Người khác?”
Hồ Nguyệt Nhi nghe thấy hai chữ này, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nơi tốt như vậy, còn có ai xứng được hưởng thụ?
Lẽ nào Thái tử Cảnh Quốc còn có người khác, thích hơn cả thích nàng sao?
Tiểu Địch không chê phiền, từ chối nói: “Dù sao không thể ở chính là không thể ở, ngươi chọn một nơi khác đi.”
“Không, ta càng muốn ở viện này.”
Hồ Nguyệt Nhi vừa nói đã xông vào.
Đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một viện nhỏ mà thôi, tốt đến đâu cũng là cho người ở, tại sao nàng phải nhường nó cho “người khác”?
Nàng tới thay thế địa vị người kia trong lòng Quân Kỳ Ngọc.
Cũng không thể thua kém bất kỳ người nào khác.
“Ai! Ngươi đứng lại!”
Thấy Hồ Nguyệt Nhi chuẩn bị xông vào bên trong, Tiểu Địch vội vàng ngăn trước người nàng.
“Không ai được phép đặt chân vào viện này!”
Hồ Nguyệt Nhi không chịu yếu thế, nói: “Điện hạ để ta tùy ý lựa chọn, nói cách khác, ở trong phủ này, ta muốn ở đâu thì ở, tránh ra.”
“Không được!”
Đừng nói Quân Kỳ Ngọc ra lệnh, chính bản thân Tiểu Địch, cũng tuyệt đối không để Hồ Nguyệt Nhi chạy vào trong này làm bậy.
Đây cũng chính là niệm tưởng của nàng đối với Tống Lễ Khanh.
Hồ Nguyệt Nhi bị dùng mọi cách cản trở, tức giận không thôi.
Bốp một tiếng, nàng vung tay tát Tiểu Địch một cái.
“Nha đầu thối, một hạ nhận như ngươi cũng dám chỉ tay năm ngón với ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.