Thám Hoa - Khương Đường

Chương 74: Ngươi xứng sao?




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Trong màn đêm không có một tia sáng, chỉ có bóng tối và giá rét vô tận, nhìn không thấy cuối, mỗi một ngày đều trầm xuống một chút, cuối cùng chìm vào trong vực sâu, tối tăm không ánh mặt trời.
Bi thương giống như nhuộm đầy đôi mắt Quân Kỳ Ngọc, bên trong là nỗi nhớ nhung vô tận.
Quân Kỳ Ngọc kéo căng mắt, xoa dịu hốc mắt chua xót, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Ngày vui, không nên nói những chuyện này.”
Quân Kỳ Ngọc kìm nén bi thương, nhặt đồ trên bậc thềm, đẩy cửa phòng ra.
Đồ đạc bên trong giống hệt như hồi đó, thậm chí nhiều thứ còn được mang từ kinh thành Cảnh Quốc về, tất cả đều duy trì dáng vẻ như lúc Tống Lễ Khanh còn ở.
Nhưng bởi vì quá giống nên mới trống trải như vậy.
Cho dù Quân Kỳ Ngọc bày biện giữ lại thế nào, cũng không lừa được lòng mình.
Cho nên ngày thường hắn không dám tới.
Chỉ có hôm nay.
Người Tây Vực từ nơi xa mang đến một loại thuốc lá, đốt thành khói, hít vào phổi, nghe nói đắng lại còn hại người, nhưng lâu ngày sẽ thành nghiện, rõ là đắng, nhưng lại khiến người ta trầm mê trong đó, vùi đầu trong khói thuốc, sống mơ mơ màng màng, cho đến khi tinh thần suy sụp, tim phổi thối rữa.
Cũng giống như cảm giác nhớ nhung một người.
Rõ ràng khổ sở như vậy, nhưng đã thành nghiện, chỉ có nhớ nhung mới khiến bản thân tìm được chút niềm vui trong cuộc sống tạm bợ.
Ngày thường chịu đựng nỗi nhớ xuyên thấu tim gan, chỉ có đến hôm nay mới buông thả bản thân đắm chìm trong niềm hạnh phúc không có thật.
Vì vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Quân Kỳ Ngọc không phải là giả, nó phát ra từ chính trái tim hắn.
“Lễ Khanh, mỗi một năm ta đều đổi chữ hỷ một lần, coi như chúng ta làm lại từ đầu.”
Quân Kỳ Ngọc xé giấy cũ xuống, sau đó dán giấy mới đã chuẩn bị lên.
Lúc bọn họ thành thân, mọi thứ trong phủ đều do công công trong cung phái tới hỗ trợ sắp xếp bọn hạ nhân bố trí, Quân Kỳ Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến.
Cho nên hắn dán từng tờ giấy cắt để bù đắp cho sự vắng mặt trước kia của mình.
“Xong rồi, như vậy có phải có không khí hơn rất nhiều không?”
Cả căn phòng lại trở nên mới tinh, dáng vẻ đầy rạng rỡ.
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc đi đến trước giá cắm nến long phượng, thắp ngọn nến cao màu đỏ.
Ánh nến sáng lên, mắt Quân Kỳ Ngọc liền có thần sắc.
“Lễ Khanh, con người ta kiêu ngạo, luôn cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ không hối hận, hiện tại ta không mạnh miệng, ta hối hận nhất chính là đêm động phòng, không cùng ngươi hoàn thành đại lễ, không đối bái, cũng không uống rượu giao bôi…… Ta biết, giờ đền bù cũng không còn tính nữa….Nhưng có thể hơi, hơi bù đắp một chút không?”
“Ngươi xem, hỉ phục ta cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Ngươi đợi một chút, giờ ta thay nó, ngươi nhìn giúp ta xem có vừa người không.”
Quân Kỳ Ngọc khoác hỉ phục thêu long phượng uyên ương lên người, sau đó sửa sang lại, ăn mặc thật chỉnh tề.
“Ta còn chưa nói với ngươi, hôm đó ngươi mặc hỉ phục thật ra rất đẹp. Nào, chúng ta uống rượu giao bôi……”
Quân Kỳ Ngọc sững người một lúc, sau đó ảo não vỗ đầu mình.
“A, ta quên mang rượu tới rồi… Ngươi xem trí nhớ của ta này, cứ quên trước quên sau, chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất. Xin lỗi, Lễ Khanh, không có ngươi, ta thật sự rối hết cả lên….Lễ Khanh, chừng nào thì ngươi trở về? Không có ngươi ta thật sự không được, ta không thể sống thiếu ngươi….”
Những người cho là không thể sống thiếu ngươi, thực ra cũng không ỷ vào ngươi như vậy.
Ngược lại Quân Kỳ Ngọc hắn mới chính là người không thể sống thiếu đối phương.
Hốc mắt Quân Kỳ Ngọc ngân ngấn nước, hắn dùng tay lau đi.
“Ngươi chờ ta một lát, ta đi lấy một bình rượu, chúng ta uống rượu giao bôi.”
Đêm nay là thời gian thuộc về hai người bọn họ, Quân Kỳ Ngọc không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên không mang theo bất kỳ hạ nhân nào, tự mình đến hầm rượu.
Lúc Hồ Nguyệt Nhi bước vào chính viện, nơi này không có một bóng người.
Nhưng hành lang trong đình viện, treo đầy đèn lồng màu đỏ, trên đèn lồng còn dán chữ hỷ, chiếu cả viện sáng rực rỡ, hoành tráng hơn tất cả những hôn lễ mà Hồ Nguyệt Nhi từng thấy.
Hồ Nguyệt Nhi ngẩn ra.
“Đây là?”
Hồ Nguyệt Nhi không rõ nội tình, liền đi vào.
“Thái tử điện hạ…… Thái tử điện hạ?”
Hồ Nguyệt Nhi nghe người khác nói Thái tử điện hạ đến chính viện, cho nên mới tìm đến đây, nhưng rõ ràng là Quân Kỳ Ngọc không có ở đây.
Hồ Nguyệt Nhi nhún vai, nhìn quanh bốn phía, căn viện này tốt biết bao, rường cột chạm trổ (ví với nhà cửa hoa lệ), đồ dùng trong viện đều là đồ tốt nhất, còn rộng hơn cả thư phòng bên cạnh.
“Đây là có người thành thân sao?”
Hồ Nguyệt Nhi quan sát hồi lâu, nhìn thấy hỉ phục trên giường, ánh mắt lập tức sáng lên.
Nàng nghĩ ra rồi!
Đương nhiên, trong phủ Kỳ Lân không có ai thành thân, nếu như Thái tử điện hạ thành thân cũng sẽ không im lặng như vậy.
“Hóa ra hôm nay điện hạ không cho mình tới đây, là vì muốn chuẩn bị bất ngờ cho mình…”
Hồ Nguyệt Nhi vui vẻ ra mặt.
“Đúng vậy, mình không phải Thái tử phi, cho nên không thể kiệu tám người khiêng gả vào phủ Kỳ Lân, cho nên điện hạ mới đặc biệt chuẩn bị một căn viện, chí ít có ý để mình làm thiếp của ngài.”
Hồ Nguyệt Nhi vui mừng khôn xiết, nhất thời thất thần, phân vân không biết nên tạm thời rời đi, để cho Thái tử điện hạ tiếp tục giấu bất ngờ này hay là hôm nay ở lại cùng Thái tử điện hạ qua đêm.
“Không ngờ điện hạ đối với mình có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra trong lòng lại thích mình.”
Hồ Nguyệt Nhi phấn khích đến váng đầu hoa mắt.
Lễ vật nhiều như vậy, ngay cả trên bàn cũng bày trái cây đỏ dùng cho hôn lễ, trên giường trải đệm lụa đỏ, đặt một bộ hỉ phục và vương miện ngọc ngay ngắn.
Hồ Nguyệt Nhi nâng trong lòng bàn tay, trên mặt nở nụ cười phấn khích.
Nàng chưa nhìn thấy lễ thành hôn ở Trung Nguyên bao giờ, nhưng cũng từng nghe nói qua, đây có lẽ chính là phượng quan hà bí trong lời đồn.
“Đến cả hỉ phục cũng chuẩn bị, phần tâm ý này của điện hạ…… Thật khiến người khác cảm động.”
Để chuẩn bị đêm nay thừa sủng, Hồ Nguyệt Nhi mặc một chiếc váy lụa mỏng, so với hỉ phục trang trọng, đúng là không đáng giá để nhắc tới.
Thái tử điện hạ coi trọng nàng, mới chuẩn bị phượng quan hà bí long trọng như vậy cho nàng!
Hồ Nguyệt Nhi lệ nóng doanh tròng, tay cầm lễ phục run run, nàng nóng lòng muốn mặc bộ hỉ phục này, tuy chỉ được nạp làm phi thiếp, nhưng nàng có lòng tin, sớm muộn gì nàng cũng sẽ làm Hoàng thái tử phi được cả nước chú ý, hoa dung thiên hạ.
“Mình có thể thử một chút.… Thái tử điện hạ nhìn thấy mình mặc, chắc sẽ vui lắm đây?”
Hồ Nguyệt Nhi vui mừng cầm bộ lễ phục tránh sau chiếc bình phong, thay cả bộ ra.
Lúc Quân Kỳ Ngọc quay lại, trong tay có thêm một bình rượu.
“Để ngươi phải đợi lâu rồi.”
Quân Kỳ Ngọc tự lẩm bẩm một mình, sau đó rót đầy hai ly rượu, mỗi tay cầm một ly, đang định uống cạn thì hắn vô thức nhìn về phía hỉ phục của Tống Lễ Khanh.
Nhưng không thấy bộ hỉ phục trên giường đâu.
Lòng Quân Kỳ Ngọc trầm xuống.
Quân Kỳ Ngọc nghĩ chắc do ban ngày mình uống rượu nên đầu váng mắt hoa, hắn đặt ly rượu xuống đi qua, hỉ phục thực sự biến mất.
Có người đã tới.
“Là nha đầu Tiểu Địch kia sao?” Quân Kỳ Ngọc nghĩ thầm, “Không, nàng ta biết hôm nay là ngày gì, sẽ không phạm phải chuyện hồ đồ như vậy.”
Quân Kỳ Ngọc cảnh giác, liền nhìn thấy một bóng người ẩn hiện sau tấm bình phong.
“Ai ở đó?”
Quân Kỳ Ngọc quát hỏi một tiếng

Không ai trả lời.
Quân Kỳ Ngọc sải bước tới, từ khe hở bình phong nhìn thấy một bóng người mặc hỉ phục quen thuộc.
Trái tim Quân Kỳ Ngọc đập lỡ một nhịp.
“Lễ Khanh…… Là Lễ Khanh……”
“Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng lại không dám phát ra tiếng.
Bởi vì cảnh tượng này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn!
Hắn sợ lần này cũng giống như mấy lần trước, chỉ cần hắn gọi to một tiếng, liền sẽ bừng tỉnh!
Quân Kỳ Ngọc gần như không dám thở mạnh, sợ dọa người hắn ngày nhớ đêm mong chạy mất.
Quân Kỳ Ngọc giọng run run, tiến lại gần tấm bình phong từng chút một.
“Lễ……”
Đối phương cuối cùng xuất hiện từ sau tấm bình phong, toàn thân mặc bộ lễ phục đại hôn của Tống Lễ Khanh.
“Thái tử điện hạ……”
Giọng nói của một nữ nhân, phá tan ảo mộng của Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc thấy rõ dưới vương miện ngọc, chính là một gương mặt mềm mại quyến rũ, mang dáng vẻ người Tây Vực.
Quân Kỳ Ngọc cứng đờ tại chỗ, ánh mắt co lại.
Hồ Nguyệt Nhi thấy Quân Kỳ Ngọc nhìn nàng chằm chằm không nói gì, xấu hổ cúi đầu.
“Thái tử điện hạ……Là chê ta mặc hỉ phục nữ tử Trung Nguyên, quá xấu sao?”
Yết hầu Quân Kỳ Ngọc chợt động.
Hắn nuốt nỗi đau mộng tưởng bị phá vỡ, đồng thời nổi lên một cơn thịnh nộ.
Tối nay, là thời gian của hắn và Tống Lễ Khanh…..
Thế nhưng lại bị nữ nhân này chen vào, không chỉ quấy rầy mà còn mặc hỉ phục của Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh ngày đó rất đau lòng, đốt gần như hầu hết mọi thứ liên quan đến hắn, bộ hỉ phục này cất ở nơi khác nên mới giữ lại được.
Quân Kỳ Ngọc coi nó như báu vật, bình thường không chỉ cất kỹ, còn không dám lấy ra ngoài sợ bị hỏng bị bẩn.
Nhưng hiện tại, nó lại bị một nữ nhân người Hồ mặc trên người.
“Ngươi…… Xứng sao?”
Quân Kỳ Ngọc nặng nề phun ra mấy chữ này.
“Cái gì?”
Nụ cười e lệ của Hồ Nguyệt Nhi cứng lại, tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi xứng chạm vào bộ y phục này sao? Ngươi xứng sao?!”
Quân Kỳ Ngọc gầm lên một tiếng, túm lấy cổ Hồ Nguyệt Nhi, trong mắt chứa đầy tức giận.
Quân Kỳ Ngọc có thể dung thứ nàng bắt chước Hồ Nô Nhi, giở thủ đoạn dưới mí mắt mình, nhưng tuyệt đối không thể dung thứ việc nàng làm bẩn lễ phục của Tống Lễ Khanh!
“Thái tử điện…… Điện hạ……”
Hồ Nguyệt Nhi bị lửa giận thình lình của hắn lấn át.
Thật đáng sợ!
Đôi mắt này thật đáng sợ!
Hồ Nguyệt Nhi nhìn vào mắt Quân Kỳ Ngọc, nàng nhất thời không hiểu, tại sao một Thái tử điện hạ ôn hòa nhã nhặn lại bỗng nhiên như biến thành một người khác, thô bạo, tàn nhẫn, giống như một ác ma muốn ăn thịt người!
“Điện hạ… thần không… thần không biết mình đã làm gì sai?”
Hồ Nguyệt Nhi không thở nổi, khó khăn nặn ra một câu.
“Điện hạ…… Tha mạng…… Cầu xin ngài…… Tha mạng……”
Hồ Nguyệt Nhi gần như nghẹt thở, mắt nàng trợn ngược, khóe miệng chảy ra một giọt máu.
Nàng không thở được, tưởng rằng mình sắp chết vì ngạt thở.
Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy máu ở khóe miệng nàng, bỗng nhiên buông lỏng tay.
“Không thể……Làm bẩn hỉ phục.”
Giọt máu này thiếu chút nữa rơi xuống hỉ phục của Tống Lễ Khanh.
Hồ Nguyệt Nhi mới có thể thoát thân, nàng thở hổn hển, bước chân không vững, thiếu chút nữa té ngã, lại được Quân Kỳ Ngọc túm lấy cánh tay.
“Điện hạ……”
Hồ Nguyệt Nhi hoàn toàn bối rối.
Vừa rồi Thái tử điện hạ còn muốn mạng của nàng, giờ lại đỡ nàng, sợ nàng té ngã?
Đây rốt cuộc là dạng ma quỷ hỉ nộ vô thường gì thế này….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.