Thám Hoa - Khương Đường

Chương 83: Đừng đến quấy rầy vương hậu của ta nữa!




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Bùi Tinh Húc thức trắng đêm không ngủ.
Lúc Quân Kỳ Ngọc dẫn Tề Mạc tới tẩm điện, suy nghĩ đầu tiên của Bùi Tinh Húc chính là không thích.
Sự ghen ghét đố kị hắn cố gắng kiềm chế trước đó, giờ lại mạnh mẽ trỗi dậy, đánh thức ham muốn chiếm hữu trong lòng hắn.
Hắn không muốn Quân Kỳ Ngọc đến làm phiền Tống Lễ Khanh nữa.
Cho nên hắn cố tình thay quần áo rửa mặt từ từ, lề mề khoảng một canh giờ, mới chậm rãi đưa Tống Lễ Khanh ra ngoài.
Quân Kỳ Ngọc ngồi trong điện hồi lâu, không nói tiếng nào, đến khi nhìn thấy Tống Lễ Khanh, hắn mới hơi nhướng mày.
“Tề thái y ngàn dặm xa xôi từ Cảnh Quốc đến, hắn nắm chắc chín phần có thể…..Chữa khỏi mắt cho Vương hậu.”
Quân Kỳ Ngọc nghênh đón nói.
Hắn bàn bạc với Tề Mạc một ngày, thần trí bị tổn thương của Tống Lễ Khanh rất khó chữa trị, ngay cả nguyên nhân cũng khó tìm, chỉ có thể chờ cơ hội. Nhưng bệnh về mắt là bên ngoài, Tề Mạc ở kinh thành nghiên cứu tập luyện mỗi ngày, có nắm chắc.
Bùi Tinh Húc ừ một tiếng, nắm tay Tống Lễ Khanh, đi qua trước mặt Quân Kỳ Ngọc, cùng nhau ngồi xuống vương tọa.
Quân Kỳ Ngọc đè mí mắt, hắn cảm thấy hành động này của Bùi Tinh Húc có hơi cố tình.
Giống như đang tuyên bố mối quan hệ của hắn với Tống Lễ Khanh.
Có thể do mình để tâm quá mức nên nghĩ nhiều, Quân Kỳ Ngọc gạt bỏ suy nghĩ của mình.
“Ngươi vừa mới nói gì?” Bùi Tinh Húc rời mắt khỏi Tống Lễ Khanh, nói, “Ồ, Tề thái y, lâu rồi không gặp, nhọc ngươi nhớ Lễ Khanh, còn đặc biệt đến Lâu Lan của ta.”
Tề Mạc đứng lên nói: “Lễ Khanh là bằng hữu của ta, việc nên làm thôi.”
Tống Lễ Khanh vừa nghe thấy giọng nói của Tề Mạc, liền vui vẻ hỏi: “Tề Mạc ca, sao hôm qua ngươi không đến chơi với ta?”
Tề Mạc cười nói: “Hôm qua là đại lễ, ngươi và Lâu Lan Vương mới là nhân vật chính, ta sao có thể lôi ngươi chạy loạn?”
“Ò, vậy ngươi vào vương cung ở đi, chúng ta ở gần một chút, ngươi muốn tìm ta cũng nhanh!” Tống Lễ Khanh thao thao bất tuyệt nói, “Lâu Lan cái gì cũng tốt, nhưng rất ít người nói được tiếng Trung Nguyên, mỗi ngày ta nói chuyện với bọn họ, hỏi gì cũng không biết, thật nhàm chán……”
“Ờ……”
Tề Mạc nhìn về phía Bùi Tinh Húc, trưng cầu sự đồng ý của hắn.
Bùi Tinh Húc không đáp lại, nói: “Ngươi xem, Lễ Khanh nhớ nhà rồi, ngày mai sứ thần Cảnh Quốc phải hồi kinh, hôm nay ngươi không đến ta cũng đi mời ngươi, đến ôn chuyện với Lễ Khanh.”
“Không phải đại ma đầu phái ngươi tới chứ?”
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu hoài nghi hỏi.
Bị điểm tên, Quân Kỳ Ngọc đứng thẳng người, không dám lên tiếng, lắc đầu với Tề Mạc.
Tề Mạc hiểu ý, đáp: “Đương nhiên không phải, ta ở kinh thành, hắn ở Tây Bắc, chúng ta không có qua lại.”
“Vậy thì tốt.” Tống Lễ Khanh dặn dò nói, “Ngươi đừng kết giao với hắn, chúng ta không chơi với hắn, xì—”
Mí mắt của Quân Kỳ Ngọc rũ xuống.
Người bị thương chỉ có hắn.
“Lễ Khanh, ta đến xem mắt của ngươi.”
Tề Mạc vừa định bước lên, Bùi Tinh Húc đã lên tiếng trước.
“Ta thấy Tề thái y không cần phải phí tâm, mấy ngày nữa ta sẽ để thái y giỏi nhất Lâu Lan, chữa khỏi mắt cho Lễ Khanh.” Bùi Tinh Húc dừng một chút nói, “Hôm nay Tề thái y cứ trò chuyện với Lễ Khanh đi, giảm bớt nỗi nhớ nhà của y, ngày mai ngươi lên đường trở về Cảnh Quốc, không biết lần sau khi nào mới gặp lại.”
Tề Mạc không chút suy nghĩ nói: “Không sao, ta có thể không theo sứ đoàn, ở lại Lâu Lan thêm vài ngày…”
“Lẽ nào Tề thái y ỷ mình y thuật cao siêu, coi thường y sư Lâu Lan của ta, cho rằng mình là người duy nhất trên đời có thể chữa khỏi bệnh cho Tống Lễ Khanh sao?”
Ngữ khí Bùi Tinh Húc càng nặng nề hơn.
Tề Mạc là người trì độn, cũng cảm nhận được ý muốn đuổi người trong lời nói của Bùi Tinh Húc.
Hắn không hoan nghênh bọn họ ở lại Lâu Lan.
“Lâu Lan Vương lo lắng quá rồi, ta chỉ là cảm thấy mắt của Lễ Khanh không nên kéo dài nữa….”
Bùi Tinh Húc biết mình nói quá lời, kiềm chế lòng thù địch lại.
“Tề thái y, ta cũng không có ý gì khác, nếu đã tới rồi, vậy thì xem thử đi.”
Bùi Tinh Húc tránh qua một bên, tầm mắt đan xen với Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc quan sát hắn, mày nhíu lại.
Hắn không có nhìn lầm, Bùi Tinh Húc hôm nay quả nhiên không bình thường.
Thành thân xong có gì bất mãn sao?
Lúc thì khoe khoang lúc thì cự tuyệt.
Lòng Quân Kỳ Ngọc vừa chua vừa không vui, phiền muộn lên.
Tống Lễ Khanh ngửa đầu, mở to mắt để Tề Mạc chẩn bệnh.
“Mắt có đục trắng…… Có thể thấy ánh sáng nhưng có sương mờ…”
Tề Mạc tự nói vài câu.
“Giống hệt triệu chứng mắt đục mà sư phụ nói.”
Tống Lễ Khanh chớp chớp đôi mắt chua xót hỏi: “Tề Mạc ca, có thể chữa khỏi không?”
“Có thể! Nhưng mà…” Tề Mạc do dự nói: “Nhưng mà phải cần một đôi mắt của người khác.”
“Hả?!”
Tống Lễ Khanh hoảng sợ, kêu thành tiếng.
Bùi Tinh Húc dò hỏi: “Mắt của người khác nghĩa là…..”
Thấy Tống Lễ Khanh lo lắng sợ hãi đến mức nuốt nước miếng, Tề Mạc vội vàng nói: “Không phải muốn móc mắt của người sống, mà là trong mắt người có một màng trong suốt (giác mạc), hỏng rồi thì không chữa được nữa, chỉ có thể thay cái mới, chính là một cái khác.”
“Mắt…… Mắt của người sống?!”
Mặt Tống Lễ Khanh tái xanh lại.
“Không chữa nữa! Ta không chữa nữa!”
Tống Lễ Khanh sợ hãi xua tay, y nào biết muốn chữa mắt mình, còn phải khoét mắt của người khác…..
Quân Kỳ Ngọc mở miệng lẩm bẩm nói: “Vậy người sống kia……Bị lấy đi màng trong suốt, sẽ không nhìn thấy được nữa?”
“Đúng vậy, nên ta mới nói nắm chắc chín phần.” Tề Mạc khó xử nói, “Có mấy người còn sống nguyện ý trao mắt của mình cho người khác….”
Quân Kỳ Ngọc trầm mặc một lúc.
“Nô lệ hoặc là tử tù, cũng được chứ?”
“Tiểu biểu đệ! Sao ngươi có thể nói như vậy?” Tống Lễ Khanh hét lên.
“Nô lệ không phải dùng như vậy sao? Tử tù thì đằng nào cũng sẽ chết.”
Tống Lễ Khanh trố mắt nghẹn họng, hắn lại có thể thản nhiên nói ra những lời máu lạnh tàn bạo như thế.
Y đau đớn ôm đầu nói: “Nô lệ tử tù cũng là người, ca ca của ngươi là minh quân, bao dung trăm họ mới có thể làm người khác kính trọng, hành vi bạo quân chỉ làm mất lòng dân, loại việc độc ác như vậy, chỉ có đại ma đầu như Quân Kỳ Ngọc mới làm được!”
Quân Kỳ Ngọc sờ mũi, không dám lên tiếng.
“……Ừm?”
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Quân Kỳ Ngọc.
Y luôn cảm thấy “Tiểu biểu đệ” càng ngày càng quen…… Giọng nói không giống, nhưng ngữ khí tính cách rất giống đại ma đầu.
Tống Lễ Khanh mấp máy môi, cúi đầu nghĩ.
“Hay là……không chữa nữa.”
Tống Lễ Khanh hơi mất mát, nhưng nếu thật sự phải lấy mắt của người khác, cho dù là tự nguyện, y cũng sẽ không vui vẻ, y không thể yên tâm tước đi ánh sáng của người khác.
Tề Mạc liền nói: “Ta trở lại kinh thành suy nghĩ lại, nói không chừng có cách khác.”
Bùi Tinh Húc: “Được, ngày mai ta sẽ phái người hộ tống Tề thái y và sứ thần Cảnh Quốc đến biên cảnh.”
“Tiểu biểu đệ phải về nhà sao?” Tống Lễ Khanh ngẩng đầu hỏi.
Bùi Tinh Húc liếc nhìn Quân Kỳ Ngọc, chủ động nói: “Đúng vậy, hắn đã ở vương đô được một thời gian, đến lúc phải về nhà rồi.”
“Ừm……”
Tống Lễ Khanh có hơi tiếc nuối.
Vậy là sau này không còn ai ăn trộm đồ ăn, uống trộm rượu với y nữa, muốn tìm một người vừa chịu khó vừa có thể giữ bí mật giúp y cũng không dễ.
Quân Kỳ Ngọc hé miệng, có mấy lời hiện tại hắn không tiện nói, nhưng âm thầm hạ quyết tâm.
Quân Kỳ Ngọc và Tề Mạc rời đi, Bùi Tinh Húc ngồi trở lại bên cạnh Tống Lễ Khanh.
Nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của y, ánh mắt hắn tối sầm lại.
“Lễ Khanh, ngươi thích hắn sao?”
“Ai? Tiểu biểu đệ sao?” Tống Lễ Khanh đơn thuần trả lời, “Thích chứ, hắn vừa nhiệt tình vừa ngoan ngoãn, ta nói gì hắn cũng nghe.”
Con ngươi Bùi Tinh Húc bùng lên một ngọn lửa.
Dù hắn có che giấu thân phận, thay đổi tên, Tống Lễ Khanh cũng hết lần này đến lần khác yêu hắn.
“Ngươi ở đây đừng chạy lung tung, ta đi tiễn bọn họ.”
Bùi Tinh Húc xoa nhẹ vai Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh gật đầu nói: “Được! Ngươi mau đi đi.”
Bùi Tinh Húc nhanh chóng đuổi kịp Quân Kỳ Ngọc.
“Quân Kỳ Ngọc.” Bùi Tinh Húc chặn trước người hắn, “Ngày mai ngươi đừng xuất hiện trước mặt Lễ Khanh nữa.”
“Sao cơ?”
Khóe miệng Quân Kỳ Ngọc nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.
“Thân phận của ngươi diễn đến đây là đủ rồi, ngươi cũng chứng kiến hôn lễ của ta và Lễ Khanh rồi, ngươi thấy sao? Ở bên ta y sẽ rất hạnh phúc, cũng không còn bị ác mộng năm xưa quấy nhiễu nữa.”
Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn từ xa, Tống Lễ Khanh đang ngồi một mình ở trong đại điện, trông ngóng Bùi Tinh Húc trở về.
Ở đây y không có lấy một người thân.
“Hạnh phúc? Ở đây, ngoại trừ chờ ngươi ra, một người nói chuyện cùng y cũng không có! Ngươi gọi đây là hạnh phúc?” Quân Kỳ Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh y!” Bùi Tinh Húc lớn tiếng nói, “Ít nhất y không cần phải lo lắng sợ hãi khi ở đây!”
“Ồ, vậy nên ngươi mới vội vàng đuổi ta đi.” Quân Kỳ Ngọc cười lạnh một tiếng, “Bởi vì các ngươi đã thành thân, ngươi có danh phận rồi, thì có tư cách không để ta và Lễ Khanh gặp mặt?”
“Ngươi nghĩ vậy cũng không sai.” Bùi Tinh Húc không phủ nhận.
Quân Kỳ Ngọc sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi biết y nhận ra ta sẽ sợ ta, ta phải giả danh mới có thể đến gần y, không có thân phận kia, y khẳng định không muốn nhìn thấy ta……”
“Quân Kỳ Ngọc, đây chẳng phải là nghiệt ngươi nên gánh sao? Dựa vào đâu ta lại phải trả giúp ngươi? Giúp tình địch của mình cướp đi người yêu của mình ư? Xin lỗi, ta không có rộng lượng như vậy.”
Bùi Tinh Húc nói chuyện đương nhiên, nếu đổi lại là Quân Kỳ Ngọc, hắn thậm chí còn không cho Tống Lễ Khanh gặp người có ý đồ với y.
Bùi Tinh Húc tiếp tục nói: “Ngươi cũng là nam nhân, ngươi nguyện ý dâng người yêu của mình cho người khác sao? Ngươi làm không được, ta cũng làm không được.”
Quân Kỳ Ngọc hoàn toàn bị chọc giận, mi tâm giật giật.
“Nhưng ngươi không thể bảo vệ y cả đời! Ngươi……”
Quân Kỳ Ngọc nuốt nửa câu sau trở về.
“Ta bị bệnh đúng không? Ta còn chưa có chết đâu.” Bùi Tinh Húc lạnh giọng nói, “Vậy nên trước khi ta chết, đừng có đến quấy rầy vương hậu của ta!”
Trán Quân Kỳ Ngọc nổi lên gân xanh.
“Ngươi……”
“Các ngươi đang cãi cọ gì thế?”
Giọng nói Tống Lễ Khanh vang lên phía sau bọn họ, không biết y đã đi ra cửa đại điện, dựa tường đứng đó từ khi nào.
Quân Kỳ Ngọc lập tức ngậm miệng.
Bùi Tinh Húc vội vàng đi qua, nắm lấy tay y.
“Không cãi nhau, biểu đệ hắn không nỡ đi, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút.” Bùi Tinh Húc nói dối.
“Ừm, nhưng sao ta lại nghe thấy….nghe thấy giọng của đại ma đầu kia nhỉ?”
Tống Lễ Khanh mờ mịt nhìn xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.