Thám Hoa - Khương Đường

Chương 87: Mai phục




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
10 ngày sau.
Đoàn xe Cảnh Quốc chậm rãi rời khỏi vương đô Lâu Lan, cùng tiếng vó ngựa, tiến về hướng hoang vu.
Vết bánh xe hằn sâu hơn lúc tới, xe ngựa chất đầy những hộp cống phẩm Lâu Lan đáp lễ cho hoàng đế Cảnh Quốc, mặc dù chưa chính thức tuyên bố, nhưng người trong thiên hạ đã xem Lâu Lan là một nước chư hầu của Cảnh Quốc.
Quân Kỳ Ngọc ngồi phía trước xe ngựa, nhắm mắt suốt quãng đường, Tề Mạc bận trước bận sau bào chế các loại thuốc trong xe ngựa, trong khi sắc mặt Tề lão đại nhân thì xanh mét, vẻ mặt mệt mỏi và tuyệt vọng.
“Đợi sau khi hồi kinh, ngươi theo ta đến gặp hoàng thượng để nhận tội.” Tề lão đại nhân nói với Tề Mạc, “Cố gắng để hoàng thượng khoan dung, giữ lại cho ngươi một mạng.”
Tề Mạc biết mình gây họa, không dám ngẩng đầu.
“Cha, không…… Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?” Tề Mạc chột dạ nói.
Tề lão đại nhân vừa nén giận, lại trợn trừng mắt.
“Không đến mức? Làm tổn thương long thể trữ quân, vậy còn chưa tính là nghiêm trọng? Nói nhỏ là tội chết! Nói lớn là trọng tội, liên lụy cửu tộc!”
“Hoàng thượng là người nói đạo lý….”
Tề Mạc vừa muốn cãi lại, đã bị Tề lão đại nhân dùng quyền trượng quất mông, đánh xong ông đau lòng ôm đầu.
“Nói đạo lý?! Ngươi đúng là nghĩ viển vông! Ngươi biết tính khí hoàng đế khi còn trẻ không? Hắn mà là người cùng ngươi nói đạo lý?” Tề lão đại nhân phát hiện mình lỡ lời, sửa lời nói, “Hoàng đế dù anh minh nói lý đến đâu, cũng tuyệt đối không tha cho kẻ dám làm hại hoàng tử duy nhất của mình! Sớm biết vậy đã không cho ngươi đi học y, ta vốn tưởng hành y an toàn, ít nhất có thể đảm bảo ngươi một đời bình an, vô tai vô nạn, không nghĩ tới…… Ai!”
“Là ta tự mình lựa chọn, sẽ không liên lụy đến bất kỳ ai. Phụ hoàng bên kia, ta……”
Quân Kỳ Ngọc nãy giờ im lặng định lên tiếng, tiếng vó ngựa bên ngoài đột nhiên trở nên hỗn loạn, phu xe suy một tiếng dựng thẳng xe ngựa.
“Thái tử điện hạ! Có mai phục!”
Thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài đã sớm cảnh giác, tất cả đều rút kiếm ra vây quanh lại, bảo vệ xe ngựa ở giữa.
“Bảo vệ Thái tử điện hạ!”
Mặc dù biến cố xảy ra đột ngột, nhưng kỵ binh của Cảnh Quốc không hề hoảng loạn, đội ngũ chỉnh tề, giương khiên và binh khí, bao quanh xe ngựa giống như thùng sắt.
Tề Mạc vén một khe hở ra xem, lập tức hoảng sợ đóng lại.
“Đông người lắm! Bên ngoài đều là thích khách mặc hắc y!”
Quân Kỳ Ngọc lắng tai nghe.
“Hắc y?” Quân Kỳ Ngọc cau mày, “Không có cạm bẫy, cả người mặc hắc y, chắc chắn không phải là thổ phỉ người Hồ cướp bảo vật….Tề Mạc, người nhìn thấy có bao nhiêu người?”
Tuy có ghi chép thổ phỉ Tây Vực cướp bóc thương nhân của Cảnh Quốc, nhưng xe ngựa của quan lại Cảnh Quốc thông thường bọn họ không dám động vào.
Tề Mạc lập tức đáp: “Ít nhất hơn trăm người, còn có rất nhiều người thấy không rõ.”
“Bày trận lớn như vậy đâu phải thích khách, đây là trực tiếp chặn giết, quá nửa là nhắm vào ta. Các ngươi cẩn thận, ở yên trong xe ngựa, đối thủ đều là tử sĩ võ công cao cường, giết người không chớp mắt.”
Quân Kỳ Ngọc nhắc nhở một câu.
Tề Mạc kinh ngạc hỏi: “Điện hạ chưa tận mắt nhìn thấy, làm sao biết võ công của bọn họ cao cường?”
“Bờ cát này giấu hơn trăm người, lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, bước chân rất nhẹ, chứng tỏ võ công của bọn họ không thấp, được huấn luyện bài bản.”
Quân Kỳ Ngọc nói xong, vén rèm lên, đi ra ngoài.
“Điện hạ!”
Tề Mạc cũng muốn ra theo, bị Tề lão đại nhân kéo lại.
“Ngươi không biết võ công, tự mình còn khó bảo toàn, tham gia náo nhiệt cái gì?!”
Quân Kỳ Ngọc không quan tâm, đứng chắp tay ở trên xe ngựa.
“Các ngươi có biết người các ngươi chặn giết là ai không?”
Quân Kỳ Ngọc gặp nguy không loạn, bình tĩnh hỏi.
“Thái tử Cảnh Quốc Quân Kỳ Ngọc.”
Một giọng nói phát ra từ bên kia.
Quân Kỳ Ngọc quay sang phía đó, gật đầu.
“Nếu đã biết, vậy là đã có chuẩn bị……Các hạ là ai?”

“Người tự mình tróc nã tên nghịch thần tặc tử ngươi.”
Một người cưỡi ngựa từ trong bóng đêm đi ra, hắn mặc long bào bốn móng, không che giấu, đối diện với Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc nghiền ngẫm bốn chữ “Nghịch thần tặc tử” này.
“Đây là……?”
Tề Mạc trợn tròn mắt, hắn chưa từng thấy ai dám cả gan mặc long bào một cách lộ liễu như vậy.
“Nhìn rất quen……” Tề lão đại nhân cúi đầu nghĩ một lúc, lớn tiếng nói, “Đây là chế phục của hoàng tử tiền triều! Điện hạ, người này……”
“Một tên dư nghiệt tiền triều mà thôi.”
Quân Kỳ Ngọc khẽ cười một tiếng, dường như căn bản không để vào mắt.
Tiêu Thái tử vừa nghe thấy chữ dư nghiệt tiền triều, liền lập tức trợn mắt nhìn.
“Tặc tử to gan! Nhìn thấy bổn Thái tử còn không quỳ xuống?!” Tiêu Thái tử lạnh giọng quát.
“Ngươi là cái thá gì? Dám bắt ta quỳ?”
Quân Kỳ Ngọc ngạo nghễ đứng thẳng, về khí thế đã hơn Tiêu thái tử ba phần.
Tiêu thái tử lớn tiếng nói: “Ta là hoàng tộc Tiêu thị chính thống ở Trung Nguyên! Thiên hạ cộng chủ! Cha ngươi chẳng qua là phản thần, cướp ngôi hoàng đế! Ta mới là trưởng tử của hoàng tộc, là Thái tử thiên địa phù hộ! Ngươi chính là con trai của loạn thần, chỉ xứng quỳ trước mặt bổn Thái tử thụ huấn mà thôi!”
“Hoàng tộc mà lưu lạc, tham sống sợ chết trốn ở Lâu Lan? Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi cùng mấy tên thổ phỉ ở Tây Vực, chẳng khác gì nhau.”
Mỗi một lời của Quân Kỳ Ngọc đều đâm Tiêu Thái tử đau nhói, hắn tự cho mình là cao, ngại nhất là hắn tự xưng là hoàng tộc chính thống, lại sống như chuột chui rúc, những tên loạn thần tặc tử kia lại được thiên hạ quỳ bái, những thứ này vốn nên thuộc về hắn!
“Quân Kỳ Ngọc, hôm nay bổn Thái Tử nhất định sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống xin tha!…..Thứ thần dân không phân biệt phải trái các ngươi nghe đây, mau quy thuận, bổn Thái tử có thể tha tội chết cho các ngươi!”
Không ai trả lời.
Quân Kỳ Ngọc cười khẩy một tiếng, nói: “Muốn ta quỳ xuống xin tha, ngươi phải có bản lĩnh này mới được. Thiết kế thêm mấy cạm bẫy trên đường, phái gấp đôi nhân thủ, không chừng có thể giết được ta.”
“Bổn Thái tử biết ngươi võ công cao cường, nhưng vậy thì thế nào? Mù chính là mù, ngươi có thể hung mãnh được bao lâu? Đối phó ngươi không cần dùng cạm bẫy quỷ kế gì hết, bổn Thái tử muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi, khiến ngươi phải quỳ gối thần phục dưới chân ta!”
Quân Kỳ Ngọc nhếch miệng.
“Khẩu khí cũng không nhỏ.”
“Lên!” Tiêu Thái tử ra lệnh một tiếng, “Người chết trận, thưởng trăm lượng bạc! Lấy được đầu của Quân Kỳ Ngọc, thưởng ngàn lượng, đợi bổn Thái tử lật đổ Cảnh Quốc, ngày đăng cơ sẽ phong là Đại tướng quân!”
Đám tử sĩ trong bóng đêm giống như bầy châu chấu, tràn lên.
Quân Kỳ Ngọc lắng nghe tiếng gió xào xạc và tiếng bước chân lộn xộn trên cát, xé mảnh vải đen trên tay áo, che mắt lại.
Hắn hít sâu một hơi, tiếng bước chân hỗn loạn dần rõ ràng, may là hắn từng bị thương ở mắt, khoảng thời gian đó cũng không lười biếng luyện võ, đã quen với việc lắng nghe âm thanh, tay Quân Kỳ Ngọc đặt lên trên chuôi đao bên hông.
Không phụ thuộc vào thị giác nên thính giác đặc biệt nhanh nhạy.
Bên trái vang lên tiếng lưỡi đao xé gió, gần trong gang tấc, nhưng đao của Quân Kỳ Ngọc nhanh hơn, chỉ nghe xoẹt một tiếng tựa như rồng ngâm, một tên hắc y bên trái đã đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.