Thám Hoa - Khương Đường

Chương 88: Để cho hắn chết đi




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thái tử hơi nheo lại, hắn nhìn Quân Kỳ Ngọc tay phải cầm đao, đứng vững như thái sơn.
“Làm thế nào mà…..tên tiểu quỷ này có thể?”
Tiêu Thái tử cắn chặt răng, tử sĩ hắn huấn luyện đều là những cao thủ hàng đầu mang tuyệt kỹ, Quân Kỳ Ngọc rõ ràng đã mù, làm sao hắn có thể phân biệt chính xác phương hướng đánh lén? Hơn nữa còn giết người chỉ bằng một đao.
Nhưng Tiêu Thái tử nắm chắc phần thắng, hôm nay hắn đã chuẩn bị toàn lực, Quân Kỳ Ngọc dù sao cũng khó chống đỡ, chỉ là xem hắn có thể trụ được bao lâu.
“Tiếp tục lên!” Tiêu Thái Tử hạ lệnh một tiếng, ánh mắt càng thêm hung ác, “Quân Kỳ Ngọc, tên loạn thần tặc tử nhà ngươi tốt nhất mau khoanh tay chịu trói, bổn Thái Tử còn có thể giữ lại mạng chó cho ngươi, bằng không vạn tiễn xuyên tâm chính là kết cục của ngươi!”
Quân Kỳ Ngọc không có tâm trạng để ý hắn, bởi vì bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, hắn không rảnh ứng phó, mặc dù nhất thời hắn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng những tử sĩ này đều là sát thủ trong trăm chọn một, đánh lén không thành, bọn họ sẽ không lỗ mãng xông lên nữa mà xếp thành trận hình, tiến khả dĩ công, thoái khả dĩ thủ (tiến có thể đánh, lui có thể giữ), nếu tấn công thất bại bọn họ sẽ lập tức lùi về sau, cho dù Quân Kỳ Ngọc có dốc toàn lực, trong thời gian ngắn cũng không thể công phá được.
“Ha ha ha!”
Tiêu Thái tử nhận ra sự quẫn bách của hắn.
“Quân Kỳ Ngọc, nghe nói trên chiến trường Tây Vực ngươi có uy danh hung hãn như hổ? Nhưng bổn Thái tử không tin, là người thì cũng có lúc sức cùng lực kiệt, ngươi đừng có giãy dụa vô ích nữa.”
“Ồn ào.”
Quân Kỳ Ngọc dùng mũi đao hất chuôi đao trên mặt đất, phi đao bay về phía Tiêu Thái tử, hắn ta kinh hoảng một chút, nghiêng mình tránh thoát, phi đao trực tiếp đâm thẳng vào một cây hồ dương.
“Hử?”
Quân Kỳ Ngọc nghiêng đầu, rõ ràng là hắn đã phi trượt.
Tiêu Thái tử chưa hết sợ, quát: “Ngươi tưởng chút trò vặt vãnh này là có thể đả thương ta sao? Bổn Thái tử là anh tài ngút trời, dốc lòng tập võ hai mươi năm, đã dám quang minh chính đại đứng trước mặt ngươi, thì không sợ ngươi chút nào!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong bóng tối, ánh kiếm của Quân Kỳ Ngọc lóe lên, vũ thành đao hoa, khí thế hung hãn, từng tên tử sĩ vây quanh hắn máu tươi bắn tung tóe, nhưng lối đánh dựa vào sức mạnh này cũng khiến hắn bị thụ thương.
“Không thể bị bọn chúng rút cạn kiệt sức lực….”
Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh lại, đối phương người đông thế mạnh, dù thị vệ Cảnh Quốc đều là tinh binh cũng vô dụng, theo từng tiếng chém giết, thị vệ càng ngày càng ít, càng kéo dài mình càng bất lợi.
Nhưng mới vừa phá tan trận này, một nhóm người khác lại vây lên, Quân Kỳ Ngọc bị vây khốn ở bên trong, nửa bước khó di chuyển.
“Quân Kỳ Ngọc, giờ ngươi đã là cá trong chậu, hôm nay bổn Thái tử phải dùng máu con phản tặc, an ủi linh hồn phụ hoàng trên thiên đường!”
Giọng nói của Tiêu Thái tử xuyên thấu bầu trời đêm.
……
Trong vương cung Lâu Lan, một thủ vệ cưỡi ngựa chạy như bay đến trước mặt Bùi Tinh Húc.
“Vương, Thái tử Cảnh Quốc bị gặp tập kích ở ngoại thành, nguy ở một sớm một chiều.”
Bùi Tinh Húc liếc nhìn Tống Lễ Khanh bên cạnh, Tống Lễ Khanh không hiểu ngôn ngữ Lâu Lan bọn họ, dường như không phản ứng gì.
Bùi Tinh Húc hỏi: “Ồ? Là người nào, dám chặn giết Thái tử Cảnh Quốc?”
Thủ vệ đáp: “Đối phương nhiều người, không rõ danh tính…… Nhưng hình như là người Trung Nguyên.”
Bùi Tinh Húc phất tay.
“Đi thăm dò tiếp…… Khụ khụ……”
Bùi Tinh Húc lại ho khan, giờ hắn đã thản nhiên lau vết máu mình ho ra, không chút để ý đến.
“Lễ Khanh.” Bùi Tinh Húc xoa nhẹ lên má Tống Lễ Khanh, nhỏ giọng hỏi, “Có thích khách chặn giết Quân Kỳ Ngọc, ngươi nói chúng ta có nên cứu hắn không?”
“Giết hắn?”
Tống Lễ Khanh khẽ hé môi hồng, nhỏ giọng ngập ngừng.
Đôi mắt của Tống Lễ Khanh vẫn chưa lành hẳn, dùng một mảnh vải che, cho nên Bùi Tinh Húc không biết được biểu cảm của y.
“Hắn……” Tống Lễ Khanh chỉ cúi thấp đầu nói, “Hắn dữ như vậy, sẽ không bị giết.”
Đại ma đầu hung ác kia, chỉ có hắn giết người khác, cần gì đến y phải lo lắng chứ?
Tống Lễ Khanh nghĩ như vậy, nhưng ngón tay vẫn vô thức đan vào nhau.
Động tác nhỏ của y bị Bùi Tinh Húc bắt được.
“Nhưng đối phương đông người, mãnh hổ nan địch quần hổ, hắn…… Chắp cánh khó thoát.”
Quả nhiên ngón tay Tống Lễ Khanh thoáng khựng lại, sau đó y cúi đầu.
“Ngươi lo lắng cho hắn? Đúng không?” Bùi Tinh Húc ôn nhu hỏi.
“Không phải!” Tống Lễ Khanh vội vàng phủ nhận, “Ta ghét hắn nhất, lo lắng cho hắn làm gì chứ?”
“Vậy được.” Bùi Tinh Húc lạnh lùng nói, “Để cho hắn chết đi.”
Cả người Tống Lễ Khanh cứng đờ, lòng khó hiểu thít chặt.
Không phải khó hiểu……Nó đến từ bản năng.
Hiện tại Tống Lễ Khanh không muốn nghĩ quá nhiều, y chỉ hành động theo bản năng của mình, Quân Kỳ Ngọc rất đáng ghét cũng rất đáng sợ, chết vạn lần cũng không đủ, nhưng…..dường như mình cũng không muốn hắn chết nhiều như vậy.
Tống Lễ Khanh không hiểu.
“Hắn đáng chết, để hắn chết cũng tốt….Nhưng ta nợ ân tình của hắn…..Ta…..Ta…..Ta cũng không biết…..Ta thực sự không biết nữa!”
Tống Lễ Khanh càng nói càng gấp, giọng giống như đang khóc.
Đầu y đau như sắp nứt, càng cố nghĩ lại càng đau, Tống Lễ Khanh ra sức nện trán, nhưng không có tác dụng gì.
Thấy y đau đớn khó tự kiềm chế như vậy, Bùi Tinh Húc ôm chặt lấy y.
“Được rồi, Lễ Khanh, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.”
Bùi Tinh Húc đau lòng, tim hắn giống như máu càng ngày càng loãng, càng ngày càng lạnh.
Quân Kỳ Ngọc là ánh mặt trời đầu tiên của Tống Lễ Khanh, bất kể mặt trời này có mang đến ánh sáng ấm áp, hay là cái nóng như thiêu đốt, đều khiến Tống Lễ Khanh khắc cốt ghi tâm.
Mà mình chỉ là ngôi sao đến muộn, dù có cố gắng thế nào, có mặt trời ở phía trước, hắn cũng vĩnh viễn sống ở trong bóng tối.
Tất cả đều là do tên chết tiệt Quân Kỳ Ngọc……
Nếu không có hắn thì mọi chuyện đã khác.
“Ngươi muốn hắn sống, ta sẽ phái người đi cứu hắn, được không?”
Tống Lễ Khanh nắm chặt tay Bùi Tinh Húc, đấu tranh một lúc, cuối cùng gật đầu.
Cũng kéo cọng rơm cuối cùng của Bùi Tinh Húc đi.
“Nào, ngươi chờ ở chỗ này, ta đi truyền thân vệ.”
Giọng nói của Bùi Tinh Húc cực kỳ dịu dàng, hơn nữa còn vỗ vỗ lưng Tống Lễ Khanh, chỉ là khi hắn để Tống Lễ Khanh dựa vào vai mình, trong mắt hắn tràn ngập bi thương và chết lặng.
Trên sa mạc xơ xác tiêu điều, hàng trăm thi thể nằm xuống, tử sĩ của Tiêu Thái tử chiếm hơn phân nửa, mà thị vệ Cảnh Quốc không người nào còn sống, bọn họ cố gắng đến hơi thở cuối cùng cũng chỉ bảo vệ được cha con Tề Mạc, các sứ thần khác của Cảnh Quốc đều chết ở dưới kiếm.
Tiêu Thái tử ánh mắt nghiêm nghị, trố mắt nhìn máu nhuộm đỏ cát vàng trước mặt, trong gió cũng mang theo mùi tanh.
Hơn phân nửa tử sĩ, đều chết ở trong tay Quân Kỳ Ngọc!
Lúc này trong đám xác chết chỉ còn lại Quân Kỳ Ngọc đứng đó, người đầy vết thương, quần áo rách rưới, búi tóc đã rối tung từ lâu, máu dính nhớp nháp, không rõ là của mình hay là của kẻ địch.
Kiếm hắn đầy những vết sứt mẻ, cắm ở trên mặt cát, chống đỡ thân thể tàn tạ.
Cả người hắn tản ra sát ý, lạnh hơn cả hàn băng dưới địa ngục, hung tàn hơn cả ác quỷ.
“Tiếp tục lên đi.”
Quân Kỳ Ngọc khàn khàn từ yết hầu phun ra bốn chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.