Thám Hoa - Khương Đường

Chương 96: Duy chỉ thiếu ngươi




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Những tán cây hồ dương vặn vẹo được ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, bóng dáng cũng biến thành hình thù kỳ quái, bóng người xuyên qua trong đó cơ hồ muốn hoà làm một thể, như vật được trời ưu ái che chắn.
Lại gần nhìn kỹ, phía trước có một người cõng một người ở trong rừng đi về phía Đông, tốc độ còn nhanh hơn so với người phía sau không mang nặng, giẫm lên lá rụng phát ra tiếng vang xào xạc.
Vết máu trên mặt hắn đã khô, trên người dính đầy bụi bẩn, y bào cũng tả tơi không chịu nổi, chính là ba người Quân Kỳ Ngọc chạy trốn trong chỗ chết.
Tống Lễ Khanh không biết bọn họ đã chạy bao lâu, tinh thần căng thẳng, lại bị cái chết của Tề lão đại nhân kích thích, mệt mỏi kéo tới, bất giác nằm sấp trên vai Quân Kỳ Ngọc ngủ thiếp đi.
Trên lưng Quân Kỳ Ngọc xóc nảy phập phồng, y vẫn có thể ngủ say.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc vừa dừng bước, Tống Lễ Khanh lập tức giật mình tỉnh lại.
“Sao vậy? Có người đuổi theo à…”
Tống Lễ Khanh khẩn trương hỏi, xung quanh hiển nhiên không có một bóng người, sau đó y mới nhớ ra mình còn đang trên đường chạy trốn, còn gánh vác nhiệm vụ làm đôi mắt cho Quân Kỳ Ngọc, lại bình yên ngủ thiếp đi như vậy.
“Quân Kỳ Ngọc, do ta mệt quá…”
Tống Lễ Khanh mắt lim dim buồn ngủ giải thích.
“Không sao, có tiểu Tề đại nhân chỉ đường, ngươi cứ yên tâm ngủ.”
Thanh âm trầm ấm của Quân Kỳ Ngọc, làm lòng hốt hoảng của Tống Lễ Khanh bình tĩnh lại, y quay đầu lại nhìn Tề Mạc, sau một đêm bôn ba, trên mặt hắn ngoại trừ mệt mỏi, còn phảng phất nỗi buồn.
“Chúng ta đến đâu rồi?” Tống Lễ Khanh hỏi, “Sao không đi tiếp?”
Quân Kỳ Ngọc đáp: “Nơi này đã là Cảnh Quốc, không ai dám đến xâm phạm đâu….Ngươi nhìn phía trước đi.”
“Hả?”
Trời còn tối, cho nên Tống Lễ Khanh không chú ý tới, xa xa phía Đông xuất hiện một bức tường thành, quan ải cao trúc.
“Là tường thành!”
Tống Lễ Khanh vui mừng hô lên, biên quan Cảnh Quốc đều có trọng binh, chu vi mấy chục dặm cũng sẽ không có ngoại tộc dám xâm phạm, tới gần nơi này chẳng khác nào an toàn, không có trở ngại.
“Ừm, Tiêu Thái tử tuyệt đối không nghĩ ra, chúng ta bỏ Gia Dự quan gần nhất, đến Ngọc Môn quan xa xôi này. Lễ Khanh, phía trước chắc là còn phải qua một con sông, cầu đá cách cửa thành cũng chỉ có mấy trăm thước.”
Quân Kỳ Ngọc tuy là chạy trốn, nhưng đường đi cũng lên tiến trình kỹ lưỡng.
Hắn chỉ nghỉ ngơi tại chỗ một lát, liền cất bước, Tề Mạc mặc dù mệt, nhưng lê bước cũng miễn cưỡng đuổi kịp.
Tống Lễ Khanh nhìn bụng cá màu trắng bạc ở phía Đông, hình dáng bức tường thành hiện rõ hơn, trước mắt quả nhiên xuất hiện một dòng sông, bọn họ bước lên cầu đá.
“Quân Kỳ Ngọc, sao ngươi biết ở đây có một cây cầu?” Tống Lễ Khanh hỏi hắn.
Quân Kỳ Ngọc thẳng thắn nói: “Cây cầu này là năm đó sau khi công phá Y Li quốc khải hoàn trở về ta sai người xây dựng, vốn con sông này đã có thể coi là tuyến phòng ngự tự nhiên rồi. Về sau, toàn bộ Tây Vực đều thuộc về chúng ta, liền không cần nó nữa, mới bắt đầu sửa cầu trải đường.”
“Ồ…”
Tống Lễ Khanh quên mất chuyện này, Quân Kỳ Ngọc đối với Tây Vực so với kinh thành Cảnh quốc còn quen thuộc hơn, hắn cho dù là mù cũng có thể vạch ra phương vị của những địa danh này.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi thả ta xuống đi.”
Tống Lễ Khanh đưa ra yêu cầu, Quân Kỳ Ngọc hơi dừng chân, làm theo lời y.
Hai chân Tống Lễ Khanh chạm đất, thở hắt một hơi.
“Quân Kỳ Ngọc, Tề Mạc ca ca, bây giờ các ngươi an toàn rồi.” Tống Lễ Khanh dừng một chút nói, “Vậy ta đưa các ngươi đến đây thôi.”
Lòng y lo lắng Bùi Tinh Húc, lại không biết biết thành Lâu Lan giờ như thế nào rồi, nghe Quân Kỳ Ngọc nói, Tiêu Thái tử có chuẩn bị mà đến, tình hình Lâu Lan chắc chắn không lạc quan.
Quân Kỳ Ngọc lên tiếng: “Lễ Khanh, ngươi…”
“Lễ Khanh, ngươi không theo chúng ta vào sao?” Tề Mạc cũng lo lắng hỏi.
“Ta muốn trở về Lâu Lan.” Tống Lễ Khanh cúi đầu nói, “Ta hứa với Tinh Húc ca ca rồi, phải trở về tìm hắn.”
Quân Kỳ Ngọc nhíu mày hỏi: “Tại sao ta không thấy ngươi hứa với hắn khi nào?”
“Ta…” Tống Lễ Khanh hừ một tiếng nói, “Ta hứa trong lòng.”
“Không được! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi trở về một mình.”
Thái độ của Quân Kỳ Ngọc trở nên cương quyết.
Tống Lễ Khanh ngạc nhiên, y nói: “Lúc đó ta đã nói với ngươi rồi, chỉ đưa ngươi đến nơi an toàn, ngươi nói không giữ lời?”
“Giữ lời.” Quân Kỳ Ngọc lại nói, “Trừ lúc này ra.”
“Ngươi…”
Tống Lễ Khanh lười nói đạo lý với hắn, xoay người muốn đi, lại bị Quân Kỳ Ngọc kéo lại.
Quân Kỳ Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lễ Khanh, ngươi cũng biết hiện tại Lâu Lan đã ở trong chiến hỏa, khắp nơi đều là người của Tiêu Thái tử, ngươi trở về thì có thể làm gì? Vả lại, ngươi biết đường trở về không? Có sức đi đến Lâu Lan không?”
“……Ngươi đừng có coi thường ta.”
Theo giọng điệu của Quân Kỳ Ngọc, mình chính là một phế vật vô dụng.
Tống Lễ Khanh tức giận, nhưng cũng có phần bị đánh bại, y quả thật không giúp được gì cho Bùi Tinh Húc, Tây Vực cùng sơn ác thủy, sợ y còn chưa đến Lâu Lan, đã bị Tiêu Thái tử bắt được rồi, nếu không cũng bị sói hoang ăn thịt.
Tống Lễ Khanh nhìn rừng hồ dương rộng lớn trước mặt, rụt cổ lại, nếu y đi một mình trong rừng, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, sao có thể trở về Lâu Lan đây?
Tống Lễ Khanh cắn răng: “Ta biết ta không được giỏi, nhưng ta không thể để Tinh Húc ca ca thất vọng nữa, dù có chết… Chết trên đường đi tìm hắn cũng tốt, ít nhất chứng minh tâm ý của ta đối với hắn.”
“Nói lời ngu ngốc gì thế? Ngươi sống khỏe mạnh, chờ ta dẫn binh đi cứu hắn không được sao? Hừ, các ngươi còn muốn tuẫn tình cùng nhau? Cho dù có chết thật, ta cũng không để các ngươi chôn cùng một chỗ, các ngươi thành quỷ cũng đừng hòng gặp mặt.”
Quân Kỳ Ngọc bị sự ngang bướng của y làm cho trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, không khỏi nói ra những lời tùy hứng.
“Ngươi… Lời này ngươi cũng nói ra được?!” Tống Lễ Khanh nghẹn họng, “Quá độc ác, thật sự quá độc ác!”
Tống Lễ Khanh bị chọc giận, không đợi y phản kháng, Quân Kỳ Ngọc đã ôm y vào trong lòng.
“Là ta giận lẫy.” Giọng nói của Quân Kỳ Ngọc dịu dàng đi một chút, “Ta làm sao nỡ để ngươi chết, ngoan, theo ta trở về đi, ngươi rời nhà lâu như vậy, cũng không muốn về nhà xem một chút?”
“Nhà? ……”
Tống Lễ Khanh thoáng cái ngẩn ra.
“Ừm, ta xây một viện tử như đúc phủ Kỳ Lân ở Tây Vực, bày biện không thay đổi, đồ đạc trong phòng cũng chuyển hết đến đây, ngươi về nhà xem một chút đi, Lễ Khanh…Mọi thứ đều như cũ, duy chỉ thiếu ngươi.”
Lời nói của Quân Kỳ Ngọc rất êm tai, nhưng với trí lực hiện giờ của Tống Lễ Khanh, cũng không thể đồng cảm với hắn.
“Nhà của ta ở Lâu Lan.” Tống Lễ Khanh nói.
“Lễ Khanh, ngươi thật sự nỡ đâm dao vào lòng ta…..”
Quân Kỳ Ngọc quyết định không nói gì nữa, trực tiếp ôm ngang Tống Lễ Khanh lên, đi về phía cửa thành.
Tống Lễ Khanh nào cam nguyện để hắn tùy ý kéo đi, lập tức giãy dụa.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi thả ta xuống!”
Ra lệnh cũng vô dụng, Tống Lễ Khanh gấp đến độ lớn tiếng mắng chửi uy hiếp, Quân Kỳ Ngọc chỉ coi như không nghe thấy.
“Ngươi có nghe không hả? Ngươi là tên tiểu nhân không giữ lời, ta cứu ngươi, ngươi lấy oán trả ơn….Nói xong lại nuốt lời! Đồ vô sỉ! Ác bá! Lưu manh! Côn đồ! Ma đầu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.