Mặc dù đầu đau kinh khủng, nhưng khóe môi Tô Viên vẫn nở một nụ cười: "Em muốn được gả cho anh, Ngạn, sau này, em sẽ là một người vợ tốt, chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
Đầu, thật là đau khiến tầm nhìn của cô trở nên hơi mờ. Nhưng ngón tay cô vẫn run run cầm chiếc nhẫn, đưa chiếc nhẫn vào ngón áp út trước mặt anh.
Đeo nhẫn tượng trưng cho sự cam kết trọn đời.
Đây là thỏa thuận giữa cô và anh
"Viên.. em đã nhớ hết lại rồi sao? Em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?" Mục Ngạn sững sờ nhìn Tô Viên, tựa hồ không thể tin được tất cả hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
"Ừm.. em đã nhớ tất cả rồi." Tô Viên cúi xuống, áp đôi môi mình lên đôi môi mỏng của anh, "Em nhớ tất cả những kỉ niệm của chúng ta.. Ngạn, em sẽ không để anh.. đau lòng.. sẽ không bao giờ.."
Đầu, thật đau.
Như thể không còn chịu đựng được cơn đau dữ dội nữa, cô nhắm mắt lại và ngã về phía trước.
Tô Viên cảm thấy toàn thân chìm trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, và được ôm chặt.
Khi tỉnh lại nhất định cô sẽ nói cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào!
Cô sẽ cùng anh đi trên con đường tương lai.
Cô và anh sẽ có một tương lai rất hạnh phúc..
* * *
Tô Viên cảm thấy như thể cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, cô nhìn một chàng trai trẻ dần trưởng thành, nhìn anh chiến đấu, làm việc chăm chỉ, chờ đợi, đau khổ cố gắng vì một người phụ nữ khác.. Hết cảnh này đến cảnh khác, diễn ra như một bộ phim. Cô là người bên cạnh luôn lặng lẽ quan sát.
Sau đó, cô hẹn hò với người đàn ông đó rồi lại chia tay, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn ở bên anh, cho dù có thể sẽ đau đớn nhưng cô không muốn người đàn ông này phải đau khổ thêm nữa. Sau này cô bị thương mất trí nhớ, người đàn ông này đã ở bên cô, bảo vệ cô, yêu thương cô, nói cho cô biết người anh yêu nhất chính là cô!
Đây là điều cô đã muốn nghe từ lâu.
Mí mắt nặng nề, có vẻ như cô đã dùng hết sức để mở mắt ra..
"Quá tốt rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, con bé tỉnh rồi. Mau mau gọi bác sĩ đến đi. Con có biết con dọa ba mẹ lắm không, nếu con có chuyện gì, con bắt hai người già chúng ta phải làm sao đây?"
* * *
Trước mắt cô chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ qua lại trước mắt, một lúc sau, cô rốt cuộc cũng nhìn rõ người xung quanh.
Có bố mẹ, có Xán Xán, và.. Mục Ngạn.
Anh không nói gì, chỉ đứng nhìn cô, nhưng dường như có quá nhiều lời nói trong đôi mắt đen láy ấy.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới, sau khi nhanh chóng kiểm tra thì họ báo rằng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần tịnh dưỡng cho khỏe thôi.
Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Viên, cậu thật sự khôi phục trí nhớ rồi à?" Quan Xán Xán cười nói, cô khó có thể tin rằng điều mình mong đợi nhất lại dễ dàng trở thành sự thật như vậy.
"Ừm." Tô Viên gật đầu, "Đã khôi phục lại rồi."
Biểu cảm của bố mẹ Tô có chút phức tạp, con gái họ đã khôi phục trí nhớ, điều đó có nghĩa là cô đã nhớ lại mọi chuyện giữa cô và Mục Ngạn.
Hai người liếc nhau, sau đó liếc nhìn Mục Ngạn ở bên cạnh.
Nhưng Mục Ngạn thần sắc không có chút thay đổi, vẫn là nhìn chằm chằm Tô Viên.
"Con muốn nói chuyện riêng với Mục Ngạn, có được không?" Cô nhìn sang mẹ Tô nói.
Mẹ Tô chưa kịp nói thì bố Tô đã vội nói rồi. "Viên, cho dù con đã khôi phục trí nhớ, thì cũng đừng vội vàng đưa ra quyết định, cũng đừng dễ dàng hứa hẹn với thằng nhóc này.."
Bố Tô còn chưa nói xong, mẹ Tô đã ho khan một tiếng, ngắt lời chồng: "Được rồi, đây là việc của con gái chúng ta, nó sẽ tự quyết định, chúng ta không cần lo lắng!" Sau đó bà kéo ông ra khỏi phòng bệnh.
Đương nhiên, Quan Xán Xán cũng sẽ không ở lại làm bóng đèn, vì vậy cô ấy mỉm cười và rời khỏi phòng bệnh.
"Thật sự hết đau đầu rồi à?" Mục Ngạn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Tô Viên gật đầu, "Ừm, không đau nữa."
"Em thật sự nhớ rõ mọi chuyện giữa chúng ta sao?" Mục Ngạn hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng, anh đi đến bên giường, ngồi cạnh cô.
Tô Viên khẽ mỉm cười, lại gật đầu: "Em đều nhớ rõ, tất cả mọi chuyện trải qua cùng anh, hết thảy đều rõ ràng."
Trong nháy mắt, hốc mắt anh dường như bị sương mù bao phủ.
Tô Viên giơ tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mắt anh. Đôi mắt anh sâu thẳm, đen láy và đẹp đến nao lòng, khi đôi mắt này nhìn sâu vào người đối diện sẽ khiến họ đỏ mặt, nhưng khi đôi mắt này ướt đẫm nước mắt, nó sẽ khiến người ta xoắn xuýt đau lòng.
"Ngạn, anh đang khóc sao?" Cô đã từng nhìn thấy anh khóc, bây giờ lại phát hiện, đàn ông khóc còn chấn động hơn phụ nữ.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đem tay cô áp lên môi anh, "Nếu anh nói rằng anh sẽ khóc thì sao?"
Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy em cũng sẽ khóc." Bởi vì nước mắt của anh sẽ khiến tim cô đau nhói, cô sẽ không biết phải làm sao.
Anh nhìn cô thật lâu, anh đột nhiên nhắm mắt, môi hôn lên ngón tay cô.
Anh từ từ mở mắt ra, "Được, anh sẽ không khóc."
Đã từng, cô đã từng rất hâm mộ tình yêu giữa Xán Xán và Tư Kiến Ngự, và hy vọng rằng một ngày nào đó, cô cũng có thể có được tình yêu như vậy.
Và bây giờ, cuối cùng cô cũng có được.
Đột nhiên, Tô Viên cau mày, nhìn chằm chằm vào khóe miệng Mục Ngạn.
Khóe môi có chút rách da, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra. Ngoài ra, cô còn phát hiện ra rằng có một số vết bầm tím trên má của anh.
"Sao vậy?" Cô vô thức hỏi, đưa ngón tay chạm vào má anh, rồi lại di chuyển đến khóe môi anh, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.
"Không có gì." Anh nhẹ giọng nói, nắm lấy tay cô, rõ ràng là không muốn cô tập trung vào vết thương của mình.
"Anh bị người khác đánh sao?"
"Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu" anh nói.
Tô Viên nghi ngờ nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên một khả năng nào đó, "Bố em đánh anh sao?"
Anh không trả lời, vậy thì chính xác là do bố cô đánh anh.
"Bố em còn đánh anh ở chỗ nào nữa không?"
"Lực của bố em không mạnh, nên không sao đâu."
Tô Viên nghiêm túc nói: "Nếu anh không nói cho em biết, thì em sẽ tự mình xem."
Mục Ngạn bất đắc dĩ nói: "Chỉ là đấm vài cái vào bụng thôi, bố của em dùng lực không nhiều lắm, không làm anh bị thương đâu."
"Lần sau, đừng đứng yên để bố em đánh như thế, ít nhất anh cũng có thể né đi!"
"Bác ấy là bố của em, cho nên bất kể bác ấy muốn làm gì với anh, anh cũng sẵn sàng tiếp nhận."
Đột nhiên, cảm thấy người đàn ông trước mặt này lạnh lùng cao ngạo, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực ra anh ấy có chút ngốc.
Ngốc đến mức chỉ cần vì người mình yêu thì làm gì cũng được, chịu đựng gì cũng được.
"Ngạn.." Tô Viên hai tay ôm lấy cổ Mục Ngạn, mặt kề sát, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, "Em muốn được gả cho anh, được không?"
Trước đây, cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, cô sẽ nói câu này với anh một cách mạnh dạn như vậy, nhưng bây giờ, câu nói này lại thốt ra từ miệng cô một cách tự nhiên như vậy.
Anh sững sờ nhìn cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười, đẹp đến động lòng người.
"Viên, trong lòng anh, em đã là vợ anh rồi." Môi anh chạm vào môi cô.
Đúng vậy! Khi cô rơi xuống biển, khi anh nhận ra rằng trong lòng anh, người anh yêu nhất là cô, thì vợ anh sẽ cũng chỉ là cô.
Anh muốn cô làm vợ anh, dù sống hay chết.
Vì vậy anh đã đeo chiếc nhẫn đá mặt trăng vào ngón áp út. Lúc đó anh đã nghĩ nếu thật sự không tìm được cô, anh một mình chết đi, vậy thì trên bia mộ của anh nhất định phải khắc bốn chữ "Chồng của Tô Viên".
Nếu như vậy, có lẽ con đường xuống hoàng tuyền anh sẽ không cô độc, ít nhất anh còn có chút ràng buộc với cô.
"Viên, cả đời này, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau." Không gì có thể chia cắt họ một lần nữa, và họ sẽ ở bên nhau cho đến khi chết đi.
"Ừ." Tô Viên cười, ôm Mục Ngạn thật chặt, "Sẽ mãi mãi bên nhau."
* * *
Việc con gái phục hồi trí nhớ và quay trở về bên cạnh Mục Ngạn là điều nằm trong dự đoán, nhưng mẹ Tô không ngờ rằng cô lại đề cập đến hôn nhân sớm như vậy.
Nếu là bình thường, con gái đến tuổi kết hôn, mẹ Tô có lẽ sẽ rất vui mừng, nhưng nghĩ đến đối tượng là Mục Ngạn, hơn nữa nhà họ Mục cũng không phải là một gia đình bình thường, mẹ Tô không khỏi ngần ngại.
Bố Tô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Mục Ngạn và nói: "Cậu thật sự muốn lấy con bé sao?"
"Vâng, cháu muốn cưới em ấy." Mục Ngạn đáp không chút do dự.
"Dựa vào cái gì mà cậu đòi lấy con gái tôi?" Bố Tô tức giận nói.
"Bởi vì cháu yêu Viên, và Viên cũng yêu cháu."
"Con gái nhà họ Tô chúng tôi, là người cậu nói muốn cưới là cưới được à?"
"Vậy muốn cháu làm gì thì bác mới đồng ý?" Anh không chút lùi bước hỏi.
Bố Tô nhìn chằm chằm vào Mục Ngạn, "7 giờ sáng mai, cậu đợi tôi ở trước khu nhà!"
"Được." Mục Ngạn đáp.
Tô Viên cho rằng bố cô có thể muốn gây khó dễ cho anh, vì vậy sau khi tuyên bố kết hôn, cô kéo Mục Ngạn vào phòng và nói: "Nếu ngày mai bố em muốn đánh anh một lần nữa, anh nhớ lén gọi điện thoại cho em biết nhé."