Cô cũng không chắc chắn rằng Mục Ngạn có muốn cho Xán Xán biết về thỏa thuận giữa họ hay không.
"Vậy thì tốt, nếu có việc gì thì cậu nói cho mình biết nhé." Quan Xán Xán bây giờ mới thả lỏng tâm trạng.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, khi sắp kết thúc cuộc gọi, Tô Viên đột ngột nói: "Xán Xán, nếu có một ngày Mục Ngạn yêu người khác, cậu cảm thấy như thế có tốt không?"
"Vậy thì mình hy vọng ngày đó sẽ đến sớm hơn." Mặc dù không biết tại sao bạn mình lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng Quan Xán Xán vẫn đáp: "Mình hy vọng anh ấy có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình mà không bị những cảm xúc trong quá khứ trói buộc. Anh ấy là một người rất tốt, nhưng mình cũng không biết người con gái nào mới có thể khiến anh ấy mở lòng."
Khi cuộc gọi kết thúc, Tô Viên vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại một cách bàng hoàng. Liệu cô có thể.. khiến cho anh mở lòng? Và cô có thể cho anh hạnh phúc anh cần?
Cô hy vọng mình có thể, nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng khả năng này gần như mong manh.
Mặc dù Mục Ngạn nói rằng anh ấy sẽ thử yêu cô, nhưng..
Tô Viên, tại sao mày lại kém tự tin như thế? Không phải mày đã nói với chính mình là sẽ cố gắng hết mình cho dù kết quả ra sao sao? Cô tự nhủ trong lòng.
Cô phấn chấn lại tinh thần sau đó gửi một tin nhắn cho anh.
Khi Mục Ngạn nhìn vào điện thoại, chỉ thấy tin nhắn của cô với nội dung: "Nếu như anh đã uống thuốc rồi thì có thể bỏ qua tin nhắn này, còn nếu như chưa uống thuốc thì hãy nhanh chóng đi uống thuốc nhé."
Mục Ngạn nhìn chằm chằm, ngón tay lướt trên màn hình một cách nhẹ nhàng.
Cô ấy là đang quan tâm đến anh sao? Hình như anh cũng không chán ghét sự quan tâm này..
Đặt điện thoại xuống, anh mở ngăn kéo, trong ngăn kéo là thuốc mà bác sĩ đã đưa cho anh.
Sau khi uống xong, anh dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu vô tình nghĩ đến cô, không biết cô khi gửi tin nhắn này sẽ có biểu cảm như thế nào.
* * *
Nhà chế tác đã đem bản phổ ca khúc Màu Phỉ Thúy đến cho Xán Xán.
Không thể phủ nhận rằng, loại trừ các yếu tố khác, đây là một bài hát hay, một bài hát rất có khả năng trở nên nổi tiếng, và nó hay hơn những bài hát khác do Tô Viên đã từng sáng tác.
Trong mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn, Tô Viên luôn giống như người ngoài cuộc, chính vì là người ngoài cuộc nên cô ấy mới viết bài hát này từ góc nhìn của mình, điều này cũng khiến Quan Xán Xán hiểu ra nhiều hơn, cô đã nợ Mục Ngạn quá nhiều.
Không chỉ sự giúp đỡ mà Mục Ngạn dành cho cô, mà còn tất cả tình cảm anh dành cho cô.
Nhưng người cô yêu là Ngự, vì thế cô không cách nào hồi đáp lại tình cảm này của anh.
Sau khi quay trở về từ buổi tiệc, Tư Kiến Ngự đã lập tức ôm cô và mong nhiều hơn nữa từ cô xem như một sự an ủi.
"Ngự, đừng." Cô hơi đẩy anh ra, tránh nụ hôn của anh.
"Là bởi vì Mục Ngạn đúng không, vì hôm nay em nhìn thấy cậu ta chảy máu, em quan tâm cậu ta, cảm thấy áy náy, nên không muốn anh đến gần, phải không?" Anh bỗng siết chặt cổ tay cô khiến cô có chút đau.
"Vâng, em hiện tại không muốn." Cô nghĩ nếu hiện tại cùng anh gần gũi thì sự áy náy của cô đối với Mục Ngạn ngày càng nhiều. Cô biết những lời cô nói với Mục Ngạn, yêu cầu anh ấy yêu người khác, điều này thật sự gây tổn thương đối với anh ấy.
Khi nghe thấy cô trả lời, tay Kiến Ngự thoáng siết chặt tay cô, nhưng sau đó anh lại buông tay cô ra và rời khỏi người cô.
"Được, anh sẽ không chạm vào em."
Nói xong anh ra khỏi phòng.
Đã là ba ngày kể từ tối hôm đó, anh thật sự thực hiện đúng lời nói của anh, anh không chạm vào cô. Tuy rằng anh vẫn như ngày thường, vẫn là một người chồng dịu dàng, quan tâm và một người cha tốt. Nhưng khi buổi tối đi ngủ, thì anh lại đặt Tiếu Tiếu ở chính giữa hai người. Cô không hiểu là anh cố ý hay vô tình.
Ngược lại, bạn nhỏ Tiếu Tiếu lại vô cùng vui vẻ, bên phải là mẹ bên trái là cha, nên cô bé cảm thấy vui vẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.