Thầm Lặng

Chương 51: Câu Hỏi Của Anh Ấy




Mục Ngạn!
Cho dù lúc này người đó còn chưa tới gần, cho dù cô vẫn chưa nhìn rõ gương mặt của người đó, nhưng cô có thể rất chắc chắn người đó chính là Mục Ngạn.
Dường như bóng dáng, cử chỉ của anh đã khắc sâu trong tâm trí cô suốt mười năm qua.
Khi Mục Ngạn đang từ từ tiến lại gần, mọi người đều có những biểu cảm khác nhau.
Phương Lê nghi ngờ nhìn Tô Viên, sau đó quay sang nhìn Mục Ngạn, tự hỏi liệu sự xuất hiện của Mục Ngạn có liên quan gì đến Tô Viên hay không; trong mắt Chu Anh hiện lên một tia sợ hãi, vào ngày họp lớp, cảnh tượng Mục Ngạn đánh Hồng Kiến Viện thực sự khiến cô ta vô cùng sợ hãi, đến bây giờ khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy sợ.
Tuy nhiên, Mạc Quân Khải lại cảm thấy ngoài dự kiến, anh ấy cũng biết về Mục Ngạn, thiên tài dương cầm trong trường, bây giờ đã là người kế thừa chức vị chủ tịch tập đoàn Mục thị.
Dưới trướng tập đoàn Mục thị, còn có một số công ty sản xuất âm nhạc, Mạc Quân Khải đã từng muốn kết bạn với Mục Ngạn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.
Lúc này, Mạc Quân Khải bước tới đưa tay ra và nói với Mục Ngạn: "Mục tổng, xin chào, tôi là Mạc Quân Khải, rất vui được gặp anh."
Mục Ngạn không có đưa tay ra, mà chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn Mạc Quân Khải, "Xin chào."
Mạc Quân Khải có chút xấu hổ rút tay về, trước đây anh ta đã nghe nói rằng Mục Ngạn là người lãnh đạm, lạnh nhạt xem ra đúng là như vậy.
Điều khiến Mạc Quân Khải ngạc nhiên là Mục Ngạn đi đến trước mặt Tô Viên, không nói gì với cô, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Mục Ngạn tuy vẫn lãnh đạm, cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm, nhưng ánh mắt anh khi nhìn Tô Viên thì lại khác.
Tô Viên chớp mắt nhìn Mục Ngạn, anh.. tại sao anh lại đến trường? Không phải nói không hứng thú với lễ kỷ niệm của trường sao? Cũng không có ý định đến, nhưng hiện tại đang đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô như thế
"Anh.. Anh không phải nói rằng hôm nay sẽ không tới sao?"
"Ừm, vốn dĩ là không có dự định đến, nhưng vừa vặn hôm nay không có việc."
Cuộc trò chuyện đơn giản cũng đủ khiến người khác cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết, thậm chí có thể nói là thường xuyên liên lạc.
Mạc Quân Khải bất ngờ nhìn Tô Viên, người phụ nữ bình thường này quen biết với Mục Ngạn?
Phương Lê vốn nghĩ rằng lần trước Mục Ngạn giúp Tô Viên, chỉ vì anh ấy nhìn không thuận mắt hành động của Hồng Kiến Viện mà thôi. Nhưng bây giờ có vẻ như nó khác so với những gì cô ấy nghĩ.
Trái lại, ánh mắt Chu Anh lóe lên, sau đó cô ta cười lanh lảnh nói: "Ai ya, không ngờ hôm nay Mục thiếu cũng tới tham dự lễ kỷ niệm của trường, thật trùng hợp! Vừa rồi chúng tôi đang nói tới việc không biết Tô Viên có nhân cơ hội này để mà thực hiện tâm nguyện năm đó của cậu ấy không."
Mục Ngạn hơi nhướng mày nhìn Tô Viên, "Em có tâm nguyện gì?"
Tim cô đột nhiên đập nhanh, cô cảm thấy Chu Anh tuyệt đối sẽ chẳng nói lời nào hay ho cả.
Quả thật không sai, những gì Chu Anh nói tiếp theo là: "Mục thiếu, anh không biết đâu, Tô Viên đã yêu thầm Mạc Quân Khải khi cậu ấy còn học đại học, và đó là một chủ đề nóng trong khoa của chúng tôi vào thời điểm đó. Tô Viên hôm nay đuổi theo Mạc Quân Khải nhất định là có điều gì muốn nói với anh ấy, nếu chúng ta đứng ở đây, sợ rằng cho dù Tô Viên có muốn thổ lộ, cũng không dám mở lời."
Chu Anh vừa quan sát phản ứng của Mục Ngạn vừa nói.
Nếu thực sự có điều gì đó giữa Mục Ngạn và Tô Viên, thì vài lời của cô ta cũng đủ để tạo ra khoảng cách giữa hai người họ. Vì chính Tô Viên đã khiến cô ta mất mặt trước mặt bạn trai, cô ta còn phải gánh chịu mọi sự tức giận của anh ta, giờ lại sắp mất đi tư cách bạn gái, vậy thì cô sẽ không để cho Tô Viên được sống tốt.
Ánh mắt Mục Ngạn dần dần trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đen láy như phủ một tầng băng mỏng, "Yêu thầm sao?" Ba chữ này rất nhẹ nhàng, lại không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Da đầu Tô Viên nhất thời tê dại, khi bắt gặp ánh mắt của Mục Ngạn, cô cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng căng thẳng, "Không.. không phải.." Cô khẩn trương muốn phủ nhận.
"Cái gì mà không phải chứ, Tô Viên, lúc đầu cậu rõ ràng nói với tôi là cậu hy vọng Mạc Quân Khải sẽ làm bạn trai của cậu mà, biết bao nhiêu người đều nghe thấy, nếu không thì làm sao có thể cả khoa ai cũng biết chứ?" Chu Anh chen vào nói.
Mạc Quân Khải cau mày, mặc dù anh ta và Chu Anh cũng tính là bạn bè, nhưng anh ta không thích bị đem ra lợi dụng như vậy, đặc biệt là hiện tại vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Tô Viên và Mục Ngạn là gì.
Chu Anh vẫn tiếp tục nói: "Tô Viên, cậu đừng ngại, nhiều năm như vậy cậu không có bạn trai, chẳng phải là cậu vẫn không thể buông bỏ tình yêu thầm kín này sao, bây giờ Mạc Quân Khải đang ở đây, tại sao cậu không thử một lần, biết đâu có cơ hội thì sao.."
Giọng nói của cô ta im bật khi nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng.
Mục Ngạn liếc nhìn Chu Anh, khiến cô ta cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình, khiến máu trong người đông cứng lại, một chữ cũng không thể nói ra.
Đột nhiên, trong lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi.
Mạc Quân Khải hắng giọng phá vỡ sự im lặng, "Mục tổng, chuyện này.."
"Tôi không hỏi anh." Mục Ngạn cắt ngang, lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Viên, "Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tô Viên cảm giác mình giống như tù nhân đang bị xét xử. Tình cảnh hiện tại xấu hổ đến mức cô không thể tiếp tục được nữa.
Khẽ cắn môi, cô nhìn Mục Ngạn và nói, "Bạn học Mạc và em.. không phải như những gì Chu Anh nói, em không có yêu thầm cậu ấy, hiện tại em cũng không không có nghĩ rằng em sẽ bày tỏ hay muốn hẹn hò với cậu ấy."
"Không có yêu thầm?"
"Vâng." Cô gật gật đầu.
"Cũng chưa bao giờ nghĩ qua việc anh ta sẽ làm bạn trai của em?" Anh tiếp tục hỏi.
"Vâng." Cô tiếp tục gật đầu.
Chu Anh vẫn là nhịn không được nói: "Tô Viên, cậu quá giả tạo rồi đấy! Nói dối cũng không biết tập luyện trước sao? Cậu lừa người khác như thế có ý nghĩa gì chứ?
Tô Viên quay đầu nhìn Chu Anh, sau đó hít sâu một hơi, đi tới trước mặt đối phương:" Cậu không phải là tôi, cậu làm sao biết tâm tư của tôi như thế nào? Cậu tùy tiện suy đoán tâm tư của người khác, rồi cho đó là đúng, vậy thì đó là ý gì?
Rất hiếm khi Tô Viên nghiêm túc chỉ trích một ai đó, có thể tưởng tượng được rằng cô đang thực sự tức giận.
"Chu Anh, cậu có biết hành vi hiện tại của cậu như thế nào không? Nó giống như những phóng viên nhàm chán chỉ dựa vào một số tin đồn để thêm dầu vào lửa, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc, những lời nói của bản thân sẽ gây ảnh hưởng đến người khác như thế nào."
Kể từ khi Chu Anh trở thành bạn gái của Hồng Kiến Viện, ngoại trừ Hồng Kiến Viện, rất ít người nói những lời như vậy với cô ta, điều này tự nhiên khiến cô ta tức giận hơn, cô ta làm sao có thể chịu được người khác nói rằng mình như thế.
"Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?" Chu Anh tức giận giơ tay định tát Tô Viên.
Tuy nhiên, tay còn chưa chạm vào gò má Tô Viên, cô ta liền cảm thấy ngực đau nhói, cả người bị một lực đá mạnh, bay ra ngoài.
Bụp.
Có tiếng vật nặng rơi xuống đất, Chu Anh rơi xuống cách đó vài mét.
Tất cả bọn họ đều kinh ngạc, nhưng không biết từ lúc nào, họ đã thấy Mục Ngạn đứng trước mặt Tô Viên, giờ lại cao cao tại thượng nhìn xuống Chu Anh, "Vậy cô nói cho tôi biết, cần có tư cách như thế nào?"
Chu Anh cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng điều khiến cô run rẩy nhất chính là vẻ mặt lạnh lùng của Mục Ngạn.
Như thể cô ta chỉ là một con kiến trước mặt anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dễ dàng bóp chết cô ta.
Chu Anh cuộn người lại, run rẩy không dám trả lời, do sự huyên náo nên đã hấp dẫn nhiều người chú ý, càng ngày càng nhiều người tụ tập lại.
Mọi người chỉ tập trung xung quanh, đoán xem chuyện gì đã xảy ra?
"Đánh nhau sao?"
"Người đàn ông này là ai thế? Anh ta còn đẹp trai hơn cả Mạc Quân Khải! Hồi đó trường chúng ta người đẹp trai như vậy sao?"
"Trời ạ, anh ta chính là hoàng tử băng giá khóa học dương cầm đó, không biết năm đó có bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã trở thành người kế thừa tập đoàn Mục thị."
Lúc này, so với Chu Anh đang nằm trên mặt đất và Mạc Quân Khải bên cạnh, nhiều người chú ý đến Mục Ngạn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.