Người vây quanh càng ngày càng nhiều, Tô Viên bất an kéo kéo tay áo Mục Ngạn. Dù sao hiện tại anh là đang đánh người, nếu thật sự chịu trách nhiệm, bất kể như thế nào, đều sẽ có ảnh hưởng không tốt.
"Bị dọa rồi sao?" Anh quay đầu nhìn cô hỏi.
Bị dọa? Tô Viên chớp mắt, không biết anh đang nói đến việc Chu Anh định đánh cô hay việc anh đá bay Chu Anh.
Tuy rằng lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, Tô Viên vẫn lắc đầu.
Mục Ngạn giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má của cô, nếu vừa rồi không phải anh ra tay, có lẽ cô đã bị đánh.
"Lần sau đừng đợi bị người tát như vậy nữa." Anh cau mày nói, nghĩ đến việc cô sẽ bị thương, trong lòng anh dâng lên một loại khó chịu.
Bắt đầu lúc nào, anh đã bắt đầu quan tâm đến việc việc cô có bị thương hay không.
Mặt cô vì hành động này của anh mà bất giác đỏ lên.
Cô cũng biết rằng cô và Mục Ngạn đang đứng giữa đám đông với cử chỉ mập mờ như vậy, thì thật sự khá bất ngờ! Khi cô nhìn thoáng qua Phương Lê thì phát hiện cô nàng đang há hốc miệng, trợn tròn con mắt như đang gặp phải chuyện gì đó chấn động lắm.
"Bình thường.. sẽ không có ai tát em.. Chỉ là không nghĩ tới Chu Anh sẽ ra tay.." Cô nói.
"Thật sao? Vậy thì tốt nhất là lần sau đừng để anh nhìn thấy em bị thương."
Cô sửng sốt, tuy rằng giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, nếu anh không quan tâm đến cô, cho dù cô có sống hay chết anh cũng không để ý đến.
Mặc dù có rất nhiều người xung quanh vào lúc này, nhưng cô cảm thấy rất vui.
Anh quan tâm đến cô khiến cô cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc.
Mục Ngạn búng nhẹ vào trán Tô Viên, anh lo lắng cho cô nhưng giờ cô vẫn còn tươi cười được.
Cuối cùng, Phương Lê đã khôi phục tinh thần không nhịn được hỏi: "Mục Ngạn, anh và Tô Viên có quan hệ gì.." Đương nhiên, câu hỏi này không chỉ Phương Lê muốn biết mà người khác cũng muốn biết.
Lập tức, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mục Ngạn, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Mục Ngạn không có trả lời, mà nhìn sang Tô Viên nói: "Em nói xem?"
Đây là anh đang đặt quyền quyết định vào tay cô, để cô nói về mối quan hệ giữa họ.
Mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía Tô Viên.
Hít một hơi thật sâu, Tô Viên nói với Phương Lê, "Mục Ngạn là bạn trai của mình." Không chút do dự, cũng không có ngắt quãng, lời nói của cô rất rõ ràng.
Đương nhiên, những gì cô nói không chỉ dành cho Phương Lê, mà còn dành cho những người xung quanh. Tương đương với việc công khai mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn.
Mặc dù rất nhiều người đã sớm đoán được điều này, nhưng khi bọn họ được nghe từ Tô Viên thì mọi người đều biết rằng đây là sự thật.
Phương Ly lần nữa bày ra bộ dạng như sắp rớt quai hàm xuống đất, "Cậu thật sự hẹn hò với Mục thiếu?"
"Ừ." Tô Viên gật đầu, dù sao lúc này cô cũng đã chuẩn bị tinh thần bị nước bọt dìm chết. Hôm nay có không ít cựu học sinh đến tham gia lễ kỷ niệm của trường, trong số đó có không ít người từng theo đuổi Mục Ngạn, phỏng chừng chỉ trong thời gian ngắn sẽ lan truyền khắp trường.
Phương Lê liếc nhìn Tô Viên, rồi quay sang nhìn Mục Ngạn, phải thừa nhận rằng điều này còn khiến cô ấy bất ngờ hơn cả khi phát hiện Quan Xán Xán và Tư Kiến Ngự đang hẹn hò.
Nói cách khác, năm đó Mục Ngạn đối với Tô Viên không có tình cảm gì đặc biệt, làm sao bây giờ lại hẹn hò với Tô Viên rồi?
Chu Anh run rẩy đứng lên, nhìn Tô Viên cách đó không xa với vẻ oán hận.
Sao có thể như thế được! Làm sao một người phụ nữ như Tô Viên có thể hẹn hò với Mục Ngạn? Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, giàu có và tài năng hơn Tô Viên! Mục Ngạn có thể có nhiều sự lựa chọn khác, không cần thiết phải chọn Tô Viên!
"Mục Ngạn.. Anh.. Anh chỉ là đang thương hại cậu ta thôi đúng không!" Chu Anh nói.
Ánh mắt anh chuyển hướng sang Chu Anh, khóe môi lạnh lùng cong lên, "Tôi chưa bao giờ thương hại ai cả." Nói xong, anh cúi đầu hỏi Tô Viên, "Một lát nữa có dự tính đi đâu nữa không?"
"Em muốn đi tìm thầy cô khóa học, đã lâu không có tới thăm bọn họ, em rất muốn đi." Tô Viên nói.
"Vậy chúng ta đi thôi." Mục Ngạn nắm tay Tô Viên, bước ra khỏi đám đông.
Nhóm người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau, tiếng thảo luận rôm rả mới vang lên.
"Trời ạ! Không thể tin được hoàng tử dương cầm năm đó lại hẹn hò với một người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng bình thường."
"Người phụ nữ đó chắc hẳn có gia cảnh không tầm thường!"
"Này, cậu có thấy đôi khuyên tai của cả hai đeo không? Hình như cùng kiểu!"
"Chậc, người ta bây giờ mới hẹn hò thôi, còn phải xem cô ta có bản lĩnh gả vào hào môn được hay không. Có bao nhiêu phụ nữ từng hẹn hò với con nhà giàu, cuối cùng họ cũng bị đá thôi."
Chu Anh trên mặt tràn đầy sự tức giận, cô cảm thấy những lời này tựa hồ là đang châm chọc chính mình.
* * *
Dọc đường có rất nhiều người liếc nhìn họ, nhiều sinh viên thậm chí còn không nhận ra Mục Ngạn, dù sao thì họ cũng đã tốt nghiệp gần 6 năm rồi.
Nhưng dù vậy, vẻ ngoài nổi bật của anh cũng đủ để khiến mọi người phải ngước nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô được anh nắm tay đi trong khuôn trường như thế, nó khác nhiều so với khi đi ở bên ngoài.
"Sao thế?" Anh dừng bước chân, cảm thấy mặt cô có chút ửng đỏ.
"Không.. Không có gì." Cô lắc đầu đáp.
"Mặt em đỏ như thế, có phải đang xấu hổ không? Là do nắm tay sao?"
Cô lại gật đầu.
"Vậy buông tay ra nhé?" Giọng anh vang lên trên đầu cô.
"Không.. không được buông tay!"
Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn. Tuy nhiên, "Được.. không buông tay."
Được nắm tay anh, cho dù sẽ rất ngại ngùng, nhưng thật sự rất hạnh phúc.