"Cô.. Cô cho rằng cô là ai!"
"Đúng vậy, cô cho mình là chim sẻ biến thành phượng hoàng à! Sao thế, cô định tạo mối quan hệ với Quan Xán Xán à! Đáng tiếc người ta là phu nhân của Tư thị, không phải là thường dân như cô! Nhưng mà, Quan Xán Xán đó, ban đầu chắc cũng dùng không ít thủ đoạn mới leo lên giường của Tư Kiến Ngự, chi bằng cô hỏi cô ta, nhờ cô ta chỉ dẫn cô vài chiêu đi."
Bốp.
Giọng nói của người người đột nhiên dừng lại vì cái tát của Tô Viên.
Hai thư ký tựa hồ không ngờ Tô Viên lại đột nhiên ra tay, người bị đánh che mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Viên nói: "Cô dám đánh tôi?" Một người phụ nữ bình thường như Tô Viên lại dám ra tay đánh cô ta, làm sao cô ta có thể chịu được sự tức giận này!
Ngay lập tức, thư ký lao về phía Tô Viên, muốn trả thù cho cái tát vừa rồi. Tô Viên né tránh, sử dụng các chiêu thức tấn công mà Mục Ngạn đã dạy cô. Không thể phủ nhận rằng những mánh khóe mà Mục Ngạn dạy khá hữu ích, giúp cô dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Cuộc đấu khẩu giữa ba người họ thật kinh thiên động địa, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Cuối cùng, một vài người từ bộ phận an ninh đã tách ba người họ ra.
Hai thư ký còn đang huyên thuyên chửi bới, cho đến khi một bóng người cao lớn đi tới, lạnh lùng quát: "Đủ rồi!" Tiếng chửi bới của hai thư ký lập tức dừng lại.
Nhất thời, tất cả mọi người đều run lên, đương nhiên bọn họ cũng có chút tò mò không biết chủ tịch sẽ xử lý như thế nào, dù sao ở đây rất nhiều người đều đã nhìn thấy tin tức hôm nay.
Mục Ngạn lạnh lùng quét qua đám người, chân mày nhíu chặt lại. Bọn họ đều biết rằng điều đó có nghĩa là anh ấy đang tức giận.
"Chủ tịch, vừa rồi là cô Tô xông lên tát tôi, cho nên tôi mới cùng cô ấy đánh nhau, nếu như ngài không tin, chủ tịch có thể xem camera.." Hai thư ký muốn ra đòn tấn công phủ đầu, nhưng dưới ánh nhìn của Mục Ngạn, tất cả đều im bật.
Cách nhà việ sinh không xa có camera giám sát, cảnh tượng vừa rồi có thể nhìn thấy từ camera giám sát, đến lúc đó sẽ rõ ai đúng ai sai.
Mà hai thư ký đương nhiên cũng có ý nghĩ này, muốn đổ hết tội cho Tô Viên. Màn hình giám sát, chỉ có màn hình mà không có âm thanh, vừa rồi Tô Viên đã ra tay trước, nên chắc chắn sẽ không ai nói gì họ.
"Camera?" Mục Ngạn ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Không để ý đến hai thư ký, anh đi tới chỗ Tô Viên, cúi đầu nhìn cô.
Tô Viên không nói lời nào, bởi vì cô không biết nên nói gì bây giờ.
Cuối cùng vẫn là Mục Ngạn mở miệng trước, "May mắn lần này em không đứng yên để cho người khác đánh nữa."
Mục Ngạn nắm tay Tô Viên quay trở về văn phòng.
Thấy không có gì hay ho, những người khác tự nhiên tản ra, chỉ có hai thư ký lúc này trên mặt mang theo sợ hãi cùng xấu hổ.
Khi đến văn phòng chủ tịch, anh hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Tô Viên nói: "Chỉ là một số chuyện nhỏ thôi."
Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm, "Em không phải là người vô cớ ra tay." Về phần hai thư ký, anh cho rằng bọn họ chắc chắn không có gan đánh Tô Viên trước, cho nên.. người đầu tiên tấn công, có lẽ nên là cô ấy..
"Vậy thì anh cứ coi như em thất thường và vô cớ đánh người vậy." Cô nói.
"Em.. Em đột nhiên nhớ tới anh Quảng nói còn có một ca khúc cần sửa, em phải về nhà sửa lại ca khúc, hôm nay có thể không cùng anh ăn cơm được rồi.." Tô Viên nghĩ ra một lý do sau đó cô thu dọn vật dụng của mình và những bức hình đó để vào trong túi xách.
Tay anh đột nhiên nắm lấy tay cô, "Tô Viên, hôm nay em định chạy trốn lần thứ hai sao?"
Cô lắp bắp, "Làm gì có.. em không có chạy trốn."
Anh không trả lời, luồn những ngón tay vào tóc cô, nhìn những vết xước mờ trên mặt cô. Ánh mắt anh lại rơi xuống cánh tay cô, anh giơ tay lên, dùng sức vừa phải siết chặt cánh tay cô.
"A.. đừng.."
"Đau không?" Anh lại cau mày, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của cô lên, nhìn thấy trên cánh tay cô có vết bầm tím rõ ràng, tuy không bị rách da nhưng lại sưng lên.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sưng đỏ của cô, "Lát nữa anh sẽ kêu người đi lấy thuốc cho em bôi, tuy rằng em không còn đứng yên cho người khác đánh nữa, nhưng nếu lần sau có người muốn đánh em, em có thể nói với anh."
"Sao lại nói với anh?"
"Anh có thể thay em đánh, em sẽ không bị thương như thế này."
Lời nói của anh khiến mũi cô cay xè. Những giọt nước mắt vốn rất khó ngăn lại trước đó dường như lại tuôn ra.
"Mục Ngạn." Cô cúi đầu xuống, dòng giọng nói nghẹn ngào nói với anh: "Trước khi anh cảm thấy chưa thể nào yêu em, xin anh đừng đối xử với em quá dịu dàng, em sợ.. em sẽ tự ngộ nhận đó là điều đương nhiên.." Nếu như sau này anh thật sự không thể yêu cô, thì cô khó có thể nào mà thoát khỏi.
Nói xong, cô đột nhiên rút tay về, nhặt chiếc túi bên cạnh rồi lao thẳng ra khỏi phòng làm việc của anh, không thèm chào một tiếng.
Trên đường về nhà, nước mắt của cô vẫn không ngừng tuôn rơi, những người xung quanh thỉnh thoảng nhìn cô, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không thể nào ngăn nước mắt được.
Cô đang khóc về điều gì? Khóc rằng người anh yêu nhất vẫn là Xán Xán, khóc vì sự xấu hổ của ngày hôm nay, hay khóc vì sự dịu dàng của anh, sẽ khiến cô ngày càng tham lam hơn?
* * *
Mục Ngạn nhìn cánh cửa văn phòng khép hờ, như thể những lời cuối cùng của cô vẫn còn vang vọng bên tai.
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô. Cô ấy.. sắp khóc sao? Và vừa rồi, hốc mắt của cô đã đỏ hoe.
"Đừng quá dịu dàng với em sao? Tô Viên? Cho dù anh không thể yêu em, nếu em ngộ nhận là điều đương nhiên, thì có gì không tốt?"
Đi tới bàn làm việc, Mục Ngạn bấm số nội bộ, "Tôi muốn đoạn camera quay cảnh vừa rồi, ngay lập tức!"
Không lâu sau, đoạn video đã được đưa đến, nhìn những cảnh ấy, sắc mặt anh dần tái nhợt.
Trong mắt người khác, đoạn video chỉ có hình không có tiếng thì giống như một bức tranh tĩnh lặng, nhưng với Mục Ngạn thì không.
Anh là người có thể hiểu người khác nói gì qua khẩu hình, mặc dù ở góc nhìn chỗ Tô Viên, anh không thể nhìn rõ những gì cô nói, nhưng anh lại nhìn rõ những gì hai thư ký nói.
Chính là bởi vì có thể nhìn rõ ràng, sắc mặt của anh càng ngày càng tái nhợt.
Về tin tức.. Cô ấy đã xem qua rồi? Vì vậy, sự bất thường của cô ngày hôm nay.. không phải chỉ vì bức ảnh? Nó còn liên quan đến tin tức?
Cô sẽ nghĩ chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Xán Xán? Mục Ngạn nhất thời bối rối, sợ cô hiểu lầm.
Trong đầu anh hiện lên đôi mắt đỏ bừng vừa rồi của cô, như sắp khóc.
Cảm thấy như có gì đó nghẹn lại ở lồng ngực, anh nhấc điện thoại bấm số điện thoại của cô, nhưng không có ai bắt máy.
Không phải Tô Viên không muốn nghe máy, chỉ là cô không biết nên nói gì.
Khi về đến nhà, cô cảm thấy may mắn vì bố mẹ cô không có ở nhà.
Khi trở lại phòng, cô ném chiếc túi lên giường, những bức ảnh tùy tiện nhét vào túi lần lượt rơi ra, rơi vãi từ trên giường xuống đất.
Tô Viên cúi xuống nhặt từng bức ảnh lên, mặc dù cô biết rằng anh không muốn chụp những bức ảnh như vậy, nhưng anh vẫn đồng ý phối hợp với cô để cô chụp. Anh có thể trông lạnh lùng, nhưng chính sự dịu dàng của anh lại khiến cô ngày càng tham lam hơn..
Nước mắt lại trào ra rơi trên bức ảnh.
Hai tay cô luống cuống lau đi nước mắt trên bức ảnh, cô rõ ràng không phải là người hay khóc như vậy.
Điện thoại lại vang lên, Tô Viên đứng dậy, người gọi đến vẫn là Mục Ngạn.
Bản nhạc chuông cứ vang lên lặp đi lặp lại, vừa dứt lại vang lên, như thể sẽ gọi mãi cho đến khi cô bắt máy.
Tô Viên cuối cùng cũng nhấn nút trả lời, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có chuyện gì sao?" Cô cố ý làm giọng giống như thường ngày, không muốn anh nghe thấy cô đã khóc.
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà." Cô đáp, nhưng câu tiếp theo của anh khiến cô giật nảy mình.
"Anh đang ở dưới lầu nhà em."
Cô hé mở mấy tấm rèm, từ phía cô có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà mình. Quả nhiên, dưới ánh đèn, cô có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng dưới lầu nhà mình. Cho dù cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, tnhưng cô vẫn có thể chắc chắn rằng đó là Mục Ngạn.
"Em.. em phải đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta hãy nói."
"Vậy anh ở dưới lầu chờ em cho đến ngày mai, đến lúc đó chắc chẳn có thể gặp em." Anh nói, ngữ khí bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện rất bình thường.
Định đứng dưới lầu cả đêm sao?
Nếu là người đàn ông khác, có lẽ cô đã không tin. Nhưng nếu đó là Mục Ngạn, thì cô chắc chắn anh sẽ làm theo những gì mình đã nói.
Nói xong, Mục Ngạn không nói gì nữa.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Viên ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, rồi nhìn bóng người đang đứng thẳng dưới lầu, cuối cùng lau nước mắt trên mặt, xoay người bước ra khỏi phòng.
Chạy trốn.. có lẽ cũng chẳng nghĩa lý gì, nếu vậy thì hãy đối mặt với nó!
Khi cô đi xuống lầu, thấy anh khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, không hiểu sao lại khiến lòng cô đau nhói.
Hít một hơi thật sâu, cô đến gần anh, giả vờ như không có chuyện gì: "Làm sao vậy, anh đột nhiên đến nhà em, nếu lo lắng cho vết thương vừa rồi của em thì không có vấn đề gì đâu, đó chỉ là một vết thương nhỏ. Em rất khỏe mạnh, vết thương như thế này đối với em chẳng là gì cả. Hai cô thư ký của anh còn bị nặng hơn em."
Cô không khỏi dừng lại, cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
"Em cũng xem tin tức rồi đúng không?" Không biết qua bao lâu, Mục Ngạn mới bắt đầu lên tiếng.
"Ừm." Cô thấp giọng đáp lại.
"Nếu em có bất kỳ hiểu lầm nào, anh có thể giải thích." Anh ấy chưa bao giờ quen với việc giải thích mọi thứ cho người khác, anh chẳng quan tâm đến điều người khác sẽ hiểu lầm anh như thế nào. Nhưng bây giờ, anh không muốn cô hiểu lầm, càng không muốn cô lộ ra vẻ mặt mà anh nhìn thấy trên camera.
Tô Viên kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiển nhiên, cô cũng không ngờ anh lại nói ra lời như vậy. Cô biết anh chưa bao giờ là người đi giải thích mọi chuyện với người khác, khi còn đi học, vì chưa từng nhận lời tỏ tình của bất kỳ cô gái nào nên anh từng bị đồn là gay, nhưng anh cũng không giải thích gì cả. Cứ để những tin đồn đó bay khắp nơi.
Cô ngơ ngác nhìn anh, thanh âm lạnh lùng lại nhàn nhạt vang lên: "Muốn anh giải thích không?"
Cô biết chỉ cần lúc này cô gật đầu, anh nhất định sẽ kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện ngày đó anh và Xán Xán gặp nhau như thế nào.
Nhưng cô lắc đầu đáp: "Không cần giải thích đâu, em vốn dĩ cũng không tin những lời đồn đoán trên mạng, nếu như anh và Xán Xán thật sự có quan hệ mập mờ với nhau, thì cũng không cần phải đợi đến hôm nay." Huống hồ người Xán Xán yêu là Tư Kiến Ngự, điều này cô biết rất rõ.
Quan trọng hơn là---- "Anh là người em yêu, em tin tưởng vào mối quan hệ của chúng ta."
Lúc này, anh hiểu rằng cô tin tưởng anh và Xán Xán, không hề mảy may nghi ngờ.
"Vậy, có phải em đánh nhau với hai thư ký đó chỉ vì họ nói xấu Xán Xán không?"
"Em biết hôm nay mình có chút bốc đồng, nhưng em không thích nghe người khác nói xấu bạn tốt của mình." Cô còn tưởng rằng anh sẽ trách mình đánh người.
Cô ấy không quan tâm đến bản thân mình chút nào, nhưng lại quan tâm đến Xán Xán. Mục Ngạn không thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh biết cô coi trọng bạn bè của mình như thế nào.
Từ khi còn đi học đến hiện tại, cô ấy là người ngoài cuộc chứng kiến mối quan hệ của anh và Xán Xán, khi Xán Xán rời khỏi Tư Kiến Ngự, cô ấy một mình lao đến tập đoàn GK, thẳng mặt khiển trách Tư Kiến Ngự, mà không nghĩ đến hậu quả mà mình sẽ gánh chịu.
Là cô ấy quá ngốc sao?
Trong xã hội ngày nay, còn bao nhiêu người được như cô ấy?
Nhưng có lẽ.. Điều khiến anh bị thu hút chính là sự ngây thơ và ngốc nghếch của cô, quá thuần khiết, thuần khiết đến mức khiến anh càng ngày càng không thể buông tay.
"Nếu em không quan tâm đến tin tức, thì tại sao em lại vội vàng chạy đi như vậy? Bởi vì em nhìn thấy tấm hình của Xán Xán trong ví anh sao?" Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Em bỏ chạy, không phải vì tấm hình ấy, nhưng mà em thật sự đau lòng, nhưng mà em biết, người anh yêu là Xán Xán, vì vậy trong ví của anh có hình của Xán Xán cũng là chuyện đương nhiên, em cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
Với sự chuẩn bị tâm lý cho một tình yêu gần như vô vọng. Nhưng cho dù khả năng là rất nhỏ, cho dù mọi người xung quanh không lạc quan về tình yêu của họ, nhưng cô vẫn dốc lòng vì nó mà không chút do dự. Chỉ vì cô thực sự muốn yêu người đàn ông này.
"Vậy lý do em chạy trốn là gì?"