Thâm Tình Đến Muộn, Không Bằng Cả Cỏ Rác

Chương 2:




3.
Khi tiếng máy móc lạnh lẽo của bệnh viện không còn nữa, tôi lơ lửng giữa không trung, ý thức rõ ràng rằng mình đã chết.
Đúng vậy, đây chính là diễn biến tiếp theo của câu chuyện, lúc hắn và nữ chính kết hôn, tôi cũng bởi vì mắc bệnh nan y mà qua đời.
Tôi bay tới khách sạn nơi Tần Trạch tổ chức hôn lễ, muốn nhìn bộ dạng mặc âu phục của hắn lần cuối.
Nhìn Tần Trạch mặc âu phục cũng thật đẹp mắt.
Còn nhớ rất lâu trước đây, tôi rủ hắn trốn học đi dạo phố, tôi ghé vào tủ kính của cửa hàng áo cưới, ánh mắt khi nhìn vào chiếc váy cưới màu đen xinh đẹp nhất ở bên trong lộ rõ sự yêu thích.
Từ hình ảnh phản chiếu trên kính thuỷ tinh, tôi thấy ánh mắt Tần Trạch lúc đó vẫn luôn nhìn vào người tôi, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi nói:
“Bộ váy cưới này sau này nhất định sẽ thuộc về em, Nhiễm Nhiễm."
Nhưng bây giờ, bộ váy cưới giống như thiên nga đen kia, lại đang ở trên người Mạnh Khê.
Bởi vì, bộ váy cưới này cũng là thứ Mạnh Khê thích.
“Tần tổng, có cần chờ Lục tiểu thư không? "
Trợ lý nhỏ giọng hỏi hắn.
“Chờ cô ta làm cái gì? Chỉ biết phá đám!”
Sắc mặt Tần Trạch trầm xuống.
“Hôm nay tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần, tuyệt đối không thể để cô ta phá hỏng hôn lễ của tôi. “
“Tính tình của cô ta nổi loạn như thế này, đều do các người dung túng đấy.”
Hắn vừa nói vừa cau mày đánh giá xung quanh, sau khi xác nhận không có bóng dáng của tôi, hắn cụp mắt xuống, thấy không rõ suy nghĩ nơi đáy mắt.
Quả nhiên yêu và không yêu thật sự rất rõ ràng, trước đây tôi cũng kiêu ngạo tùy hứng như vậy, nhưng hắn đều dung túng, còn nói tôi như vậy là thẳng thắn, thật sự đáng yêu.
"Quản gia nói Lục tiểu thư không về biệt thự, cũng không liên lạc được với cô ấy, Tần tổng có muốn gọi người đi tìm xem không?"
Trợ lý lại hỏi.
Tần Trạch đã không còn kiên nhẫn, đi lên sân khấu.
“Mặc kệ cô ta.”
Rất nhanh, hôn lễ chính thức bắt đầu. Tôi cười khổ bay bên cạnh Tần Trạch.
Tần Trạch à, anh bỏ qua hồ sơ học tập của tôi, chặn tất cả tài khoản mạng xã hội của tôi, dừng tất cả thẻ của tôi, chỉ để lại cho tôi một khoản phí sinh hoạt vô cùng nhỏ nhoi.Anh ghét tôi đến thế sao?
Tôi hẳn là nên chúc mừng anh đạt được mong muốn, một đại tiểu thư Lục gia đã từng vinh quang xinh đẹp nhất ở Bắc Kinh, bây giờ lại lưu lạc đến mức tiền chữa bệnh mua thuốc cũng không có.
Mặc dù cái chết là định mệnh mà tôi không thể thoát khỏi, nhưng anh biết không?
Khi ung thư phát tác, xương cốt của tôi đều rất đau!
4.
"Tần tiên sinh, ngài có nguyện sau nãy sẽ vĩnh viễn yêu Mạnh tiểu thư, cùng cô ấy yêu thương tôn trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau, cho dù giàu sang hay nghèo khổ không?"
Khi người dẫn chương trình hỏi câu này, Tần Trạch cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn về phía Mạnh Khê.
“Tôi sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, Lục Nhiễm là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi sẽ không phụ lòng cô ấy dù chỉ một chút.”
Lời nói vừa dứt, cả hội trường đều kinh ngạc.
Không chỉ có Mạnh Khê ngây ngẩn cả người, tôi cũng vô cùng khiếp sợ.
Tôi có nghe nhầm không?
Tần Trạch vừa gọi tên của tôi sao………
Mọi người ở phía dưới đều biết chuyện của hai chúng tôi, bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào.
Trong mắt Tần Trạch lướt qua một tia kinh ngạc, bả vai hắn run lên, mi mắt cụp xuống.
Hắn cẩn thận nhìn lướt qua những vị khách ngồi ở đây một vòng, mọi người lập tức im lặng.
Nhưng không biết tại sao, hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên nặng nề.
"Ha ha ha, tổng giám đốc Tần ngày nào cũng bận rộn, hôm nay có thể là quá vui mừng, nên mới gọi sai tên....."
MC lên tiếng hòa giải trước, thúc giục bọn họ nhanh chóng trao nhẫn.
Mạnh Khê miễn cưỡng nở nụ cười vươn ngón tay ra.
Sắc mặt Tần Trạch cũng rất khó coi, hắn đờ đẫn giơ tay lên.
Nhưng một giây sau, hắn đột nhiên thu tay lại.
"Xin lỗi Mạnh Khê, anh đột nhiên nhớ ra anh để quên một thứ ở biệt thự, chờ anh một chút!"
Khách khứa toàn trường đều kinh ngạc.
“A Trạch! Anh đi đâu? Quay lại đi! Hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà!"
Nhưng mặc kệ Mạnh Khê gọi thế nào, Tần Trạch vẫn run rẩy chạy ra ngoài.
Người đàn ông mặc âu phục vội vã chạy trên đường, không để ý lời khuyên can của người phụ nữ phía sau.
Mạnh Khê mặc váy cưới đi lại không tiện, trơ mắt nhìn Tần Trạch chạy về phía biệt thự.
Hắn chạy vào biệt thự trống trải, hét lên như phát điên.
"Tôi sắp kết hôn rồi, Lục Nhiễm, cô ở đâu?”
Nhưng mà ngồi trong phòng chỉ có bác sĩ chữa trị của tôi- Trần Mạc.
Trần Mạc cười lạnh cầm một bức di thư ném tới trước mặt hắn.
"Lục Nhiễm đã ch.ết từ sáu giờ trước, anh không biết sao?"
Hắn run lên nhưng lập tức lại nở nụ cười:
“ Lại muốn diễn vở tự sát? Lúc trước không phải diễn rất nhiều lần rồi sao, lần này ngay cả di thư cũng viết rồi à?”
Ánh mắt Trần Mạc đỏ lên, anh đi tới trước mặt Tần Trạch, hung hăng cho hắn một quyền.
Anh khàn cả giọng quát:
“Lục Nhiễm nửa năm trước đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, cô ấy không có tiền chữa bệnh, vì muốn tiết kiệm tiền điều trị mà ngay cả thuốc cũng không nỡ mua!”
Mà nửa năm trước Tần Trạch vì muốn làm Mạnh Khê vui lòng, cố ý chuẩn bị một bàn toàn đồ ăn cay còn bắt tôi cũng phải ăn.
Đêm đó tôi nằm ở trên giường tuy đau đến ngủ cũng không nổi nhưng cũng không đau bằng vết thương trong lòng.
Tần Trạch bị đánh bất ngờ, không kịp đề phòng ngã sang một bên.
Hắn lau sạch vết máu trên khóe miệng, giận dữ quát:
“Cô ta làm nhiều chuyện ác như vậy, làm sao có thể ……"
Trần Mạc lại đấm cho hắn thêm một cái:
"Tần Trạch, ai nói với anh cô ấy làm nhiều chuyện ác?”
"Không phải anh sẽ thật sự cho rằng cô ấy là một người không coi ai ra gì, luôn luôn tùy hứng kiêu căng mà có thể đứng vững ở trên thương trường sao?"
“Thậm chí trước khi chết, cô ấy đã ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần, đem toàn bộ số tài sản còn lại giao cho anh!”
Trần Mạc trước nay luôn luôn ôn hoà, bây giờ lại dùng một loại ngữ khí khiến người ta run sợ nói:
“Tần Trạch, Lục Nhiễm bây giờ đã ch.ết, ngày tàn của anh cũng đã đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.