Mới qua nguyên tiêu (15/1 âm lịch), Tu Thân Uyển liền ổn định
lại.
Đời đời mẹ con tương truyền,
trị gia luôn dùng một bộ binh pháp của thống soái. Gia quy lập tốt, trên dưới
có phần, thưởng phạt phân minh, không oan uổng không dung túng. Liền như vậy
muốn mười người mới đến phục tùng cũng rất dễ dàng.
Lễ nghi đoan chính, có thể
không bằng nô bộc nhiều thế hệ của quan gia, nhưng nàng không để ý những thứ hư
ảo này. Có thể trung tâm vì chủ hay không, không bị dễ dàng thu mua, so với quỳ
coi được không, có biết khi nào quỳ hay không còn quan trọng hơn nhiều.
Ít nhất hiện tại nàng vừa
lòng. Cát Tường Như Ý cũng có vài phần khí phái của quản gia nương tử, hợp tác
cũng rất tốt. Ngồi có thể nhóm lửa, đứng có thể quản gia nàng không nhìn lầm
người.
Chỉ là Huệ tẩu có vẻ yếu đuối
chút. Bất quá nàng cũng coi như người cũ, lại có Như Ý làm chỗ dựa, nha đầu bà
tử của phòng bếp không dám chọc, cũng khá tốt. Chủ yếu là nàng tay nghề không
tệ, người cũng cẩn thận, có thể an tâm ăn cơm là quan trọng nhất.
Hết tết, hoàng thượng không
đưa tiệc tới nữa, đổi lại cho cống thương cung cấp rau dưa cá thịt tới nghe dặn
dò, trong cung chi tiền. Ngay
cả cửa sau của Phùng gia cũng không vào, trực tiếp đưa đến cửa góc của Tu Thân
Uyển.
Phùng gia trên dưới đương
nhiên hận đến nghiến răng, lại mất một nơi có thể bắt chẹt Tam Lang... Hiện tại
ngay cả nô bộc cũng không dựa vào cơm ăn áo mặc của Phùng gia – phụ nhân cửa
nhỏ nhà nghèo Hứa gia kia không ngờ lại tự mình kêu tiệm may đến làm xiêm y bốn
mùa của trên dưới trong viện, không cần tới bọn họ.
Ngay cả Tam Lang ra vào cũng
không đi cửa hông, trực tiếp đi cửa góc của Tu Thân Uyển, khi nào đi, khi nào
về, đều hoàn toàn không biết. Đám nô bộc lạ mặt này căn bản là đối với Phùng
gia tràn ngập cảnh giác, muốn từ miệng bọn họ moi ra chút tin tức, hoàn toàn
không có khả năng.
Chờ Phùng gia kinh ngạc phát
hiện, đã tạo thành cục diện ở riêng trong một căn nhà, tay không với tới.
Lão gia phu nhân không biết
đánh nát bao nhiêu chén trà, lại chỉ có thể uổng phí sức lực. Từ sau khi được
làm tri huyện lang, Tam Lang liền khó nắm trong tay... Dù chỉ bị một cái tát,
ngày hôm sau liền có công công tới cửa cười hì hì hỏi chuyện. Chỉ có thể lạnh
nhạt, khiến hắn khó chịu. Nhưng hắn lại trưng ra bộ mặt người chết không gió
không mưa, tự mua quan tài các thứ, dáng vẻ cùng lắm thì chết.
Phu nhân lúc này mới thầm hối
hận, sớm biết vậy đã không cho tiểu tiện nhân (ở đây là chỉ Phùng di nương) kia giải thoát rồi, thủ sẵn
ít nhất còn có thể khiến hắn kiêng dè đúng không? Ngay cả cô dâu vào cửa, bà
cũng không nên xem thường tiểu xướng phụ (kỹ nữ) cửa nhỏ nhà nghèo kia, sớm thừa dịp còn chưa có
được tâm Tam Lang, nắm lấy trước. Kết quả bỏ lỡ, hiện tại Tam Lang bảo vệ gắt
gao, ngay cả hoàng thượng cũng lấy ra cản...
Bà làm thế nào nhúng tay vào?
Kỳ thật trong lòng phu nhân
thực mâu thuẫn. Là con bà sinh, sao bà có thể không thương? Lúc trước là bất
đắc dĩ... Tam Lang sao không thể hiểu lòng bà? Ngược lại coi bà như kẻ thù, có
thể xuống giường chuyện đầu tiên chính là đi gặp tiểu tiện nhân kia! Vừa chỉnh
liền cách tâm, còn mỗi ngày la hét đòi trong sạch... Lão gia không thể không
nhốt nó, nếu không cái nhà này làm sao bây giờ?
Nhị Lang sai, thật sự đã sai.
Nhưng Nhị Lang đã nhận lỗi, chôn trong lòng bà luôn miệng muốn đi lĩnh chết...
Sao bà nhẫn tâm được? Lão gia đã mất chức quan, cũng chỉ còn Nhị Lang có công
danh, tương lai của đích tôn phải trông vào nó. Bỏ Tam Lang chẳng lẽ trong lòng
bà dễ chịu sao? Cũng không biết chảy bao nhiêu nước mắt... Tam Lang chỉ biết
hận bà, làm căng với bà, chỉ biết hỏi thăm tiểu tiện nhân kia...
Ngay cả Đại Lang cũng biết
nhỏ nhẹ với bà, hiếu thuận bà. Nhị Lang lại cực kỳ tri kỷ. Sao con mình sinh
chỉ biết lạnh mặt, cả ngày mắng bà cùng cha ruột... Có chút tiền đồ, cũng chỉ
lấy hoàng thượng áp chế người trong nhà. Bà vẫn còn sống, cáo mệnh lại phong cho
con tiểu tiện nhân đoản mệnh đã chết kia trước, còn không phải là mẹ ruột của
nó? Sao bà lại sinh ra đứa con bất hiếu như vậy
Thật không nghĩ còn có chuyện
càng uất ức hơn. Mười tám tháng giêng, trong cung truyền chỉ, phong vợ của
Phùng tri huyện lang Hứa thị làm nhũ nhân (một tên hiệu để phong vợ các quan). Tuy rằng là thất phẩm cáo
mệnh, chung quy cũng là cáo mệnh phu nhân.
Phu nhân thiếu chút nữa ói
máu, lập tức ngất đi.
Ngày đó Tam Lang trở về, Chỉ
Hạnh nửa cười nửa thầm oán, "Sao lại làm thế? Nhị tẩu vừa tới mắng ta một
trận.”
Hắn thản nhiên cười, cảm xúc
rõ ràng tốt hơn rất nhiều, không âm phong ảm đạm như trước, "Không liên
quan đến ta, hoàng thượng tự tay viết, nàng không thấy thánh chỉ kia văn vẻ
chẳng ra gì sao? Ta chọc hắn, hắn liền chọc trở lại, chỉ sợ thiên hạ không
loạn.”
Tuy rằng biết nương tử của
mình lợi hại, nhưng vẫn không quá yên tâm nói, "Bọn họ nói cái gì... đều
đừng để trong lòng.”
Chỉ Hạnh cười, "Ta sao
có thể chịu thiệt? Ngược lại nhị tẩu trở về còn một bụng lửa. Nếu tức đến sinh
bệnh, đều là lỗi của ta.”
Nắm tay Chỉ Hạnh, theo thói
quen vuốt ve vết kim trên đó, "Hạnh Nhi, chúng ta tản bộ trước, trở về lại
ăn cơ
Chỉ Hạnh mặt đỏ lên. Cũng chỉ
có lúc cực thân mật, Tam Lang mới có thể động tình kêu như vậy. Hiện tại đột
nhiên gọi như vậy thật sự là...
Tam Lang dẫn nàng đi ra Tu
Thân Uyển, bước vào vườn hoa của Phùng gia, đi không bao lâu, đến một tiểu viện
hoang vắng. Tường rào, chỉ có một phòng ở nho nhỏ, hoang vu lạnh lùng, tường
cùng nóc nhà mọc đầy cỏ dại.
"Trước kia, cũng không
dám đến nơi này." Tam Lang mở miệng, "Hiện tại cảm thấy có thể.”
Hắn đẩy cửa, cúi ở then cửa,
sắt đã rỉ, vang leng keng.
Phòng đầy bụi, chỉ có một bàn
một ghế một giường, một cái thùng phân ở góc. Giường kia, cũng là kháng giường.
Chỉ là tấm ván đóng đinh qua loa, phía trên nơi để gối nằm, cũng là hai cục
gạch.
Hắn mở cửa sổ ra, không ngờ
là một song chắn bằng thanh sắt. Khe hở có thể vươn cánh tay, nhưng cũng chỉ
rộng như thế thôi.
Trăng mười tám, bắt đầu
khuyết, bị song sắt cắt thành những mảnh vụn.
"Ta bị nhốt trong này
một năm." Tam Lang giọng điệu rất bình thản, "Mùa đông lạnh ngủ không
được, liền đứng lên đánh quyền, nóng cơ thể, mới chui vào trong chăn, nghĩ cách
ngủ ấm. Kỳ thật thứ này... thật đúng là không nhốt được ta." Hắn nhẹ vặn
thanh sắt lỏng lẻo, liền hủy đi, "Cho nên ta mới có thể trèo tường ra ngoài thi.”
Chỉ Hạnh hốc mắt nóng lên,
chỉ có thể gắt gao cắn môi. Thật sự nhốt hắn... là một chút thuận theo cùng
khát vọng cuối cùng đối với thân tình.
"Là thúc phụ chi thứ hai
đứng ra bảo đảm giúp ta. Kỳ thật là di nương nhờ Trần ma ma nói với thúc phụ,
giỏ thi cũng là Trần ma ma đưa. Ta không thể không thi đậu... Khi đó ta còn
chưa muốn chết. Ta còn... còn một ít nguyện vọng ngây thơ.”
Chỉ là nguyện vọng ngây thơ
này, từng chút từng chút một từ từ bị hủy diệt, vỡ tan.
Chỉ Hạnh chậm rãi đi qua, ôm
thắt lưng hắn, đem mặt chôn sau lưng hắn.
"Đau lòng vì ta, đúng
không? Ta muốn nàng thật đau lòng, vô cùng đau lòng." Hắn xoay người, lau
nước mắt trên mặt Chỉ Hạnh, "Phải đặt ta ở trong lòng, mà không phải...
thêm một cái bên cạnh quan tài ta. Hạnh Nhi, để ta ở trong lòng, liền đem ta
đặt ở trong lòng.”
Bắt lấy tay hắn, Chỉ Hạnh
nước mắt rơi không ngừng, không ngừng lăn xuống, nhỏ giọng vỡ òa, "...
Không được. Làm thê tử phải hiền lương rộng lượng... đừng lừa ta... Chàng luôn
sẽ có...”
"Không có." Tam
Lang ánh mắt từ từ ảm đạm đi, "Ta biết nàng không tin. Không sao. Nữ nhân,
cũng là người. Không phải chó mèo, cũng không phải đồ chơi. Ta sẽ giữ chặt
nàng, giữ chặt nàng đến khi không thể. Hạnh Nhi, trong lòng nàng chỉ có thể có
ta. Chúng ta... cùng nhau sống.”
Lại chọc nàng khóc, thực
không tốt. Nhẹ vỗ lên lưng Chỉ Hạnh, Tam Lang yên lặng nghĩ. Nhưng khi hắn phát
hiện trong phòng quan tài, lại có thêm một cái quan tài, khổ sở trong lòng lại
vô cùng mãnh liệt.
Vốn, hắn sống chẳng qua là
sống, nhưng sống không có gì vui. Tất cả tình cảm đều đã chết, cái gì cũng
không có vị. Hắn vô cùng hy vọng có thể ngủ không tỉnh, để mọi người đều vui
vẻ.
Nhưng Hạnh Nhi của hắn, có
thể sẽ chết, không còn hơi thở nằm trong cỗ quan tài kia, lại khiến hắn vô cùng
kích động thống khổ. Nàng đã đến bên người hắn, đi vào lòng hắn, sao có thể như
vậy?
Người đều phải chết, hắn hiểu
rõ hơn bất cứ ai. Nhưng hắn không thể chấp nhận loại khả năng này. Hắn lập tức
kích động, chém cỗ quan tài mới kia thành gỗ vụn, đốt.
Hắn không phải không hiểu đây
là một loại biểu thị hàm súc của Hạnh Nhi. Cho hắn một lời hứa, chết cùng mồ.
Nhưng hắn càng muốn sống cùng nàng, cho dù chỉ là cùng nhìn ánh trăng bị song
sắt cắt vụn, hắn cũng cảm thấy trong lòng không còn trống rỗng bị gió lạnh thổi
qua nữa.
"Nhận mệnh đi." Gắt
gao ôm lấy Chỉ Hạnh, dung nhan của hắn dưới ánh trăng lộ ra một cỗ dịu dàng đau
thương, "Ai bảo nàng gả cho ta.”
Qua vai hắn, Chỉ Hạnh nhìn
thấy song sắt loang lổ rỉ sét, cùng ánh trăng bị cắt