Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 11: You cut me open




Chú thích: Chương này có nhạc.
- Nếu mày không lên trình diễn văn nghệ, tao sẽ nói cho tất cả mọi người biết mày là Uri.
Nghe thấy câu này của Nhật Hạ, tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Mặc dù tôi luôn cảm thấy ở Hạ có gì đó không ổn, nhưng việc đem bí mật của người khác ra để uy hiếp như thế này thì vượt quá khỏi sức tưởng tượng của tôi thật.
- Tao tưởng mình là bạn? – Tông giọng của tôi ngay lập tức thay đổi.
- Vì thế nên mày phải giúp tao ải này mới đúng. - Nhật Hạ cũng không ngại, bình thản nói.
- Bạn bè chẳng ai lấy bí mật của người khác ra để uy hiếp cả.
- Tại tao hết cách rồi, giải nhất kỷ niệm 120 năm thành lập trường lần này nhất định phải thuộc về lớp mình. Mày là một thành viên của 12 Văn thì phải giúp đỡ lớp chứ? Mày hát hay thế mà chối bỏ trách nhiệm, vậy người sai ở đây là ai?
- Tao có quyền từ chối vụ này.
Tôi mặc kệ Nhật Hạ, gỡ tay mình ra khỏi tay nó rồi xoay người rời đi. Chẳng có chứng cứ gì chứng minh tôi là Uri cả, tất cả mọi người sẽ chẳng ai tin một đứa dễ dàng chìm nghỉm trong đám đông như tôi lại là ca sĩ cover đang rầm rộ trên mạng đâu.
Nhật Hạ cười một tiếng, sau đó nói to:
- Tao biết mày thích Nhật Minh lớp 12 Toán.
Bước chân của tôi khựng lại, kinh ngạc nhìn Nhật Hạ. Trên gương mặt con bé không có vẻ gì là nao núng cả. Tôi bày ra tư thế phòng bị, cất giọng hỏi nó:
- Mày có ý gì?
- Mày giúp lớp đoạt giải nhất thì tao sẽ giữ bí mật cả hai chuyện này cho mày. – Nhật Hạ đi đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
- Sao mày biết...
- Chuyện mày thích Nhật Minh không khó phát hiện đâu, có khi thằng Minh cũng biết điều này từ bảy đời rồi ấy chứ.
- Lớp đạt giải nhất thì mày có được lợi lộc gì đâu, sao phải làm đến mức này chứ? – Tôi khó hiểu nhìn con bé.
- Mày không hiểu được đâu. – Nhật Hạ nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói – Mày có thể về nhà suy nghĩ một đêm rồi nói cho tao biết đáp án của mày, bên nào nặng bên nào nhẹ chắc mày cũng hiểu được. Tao biết, tao làm như thế này sẽ trực tiếp vứt bỏ tình bạn với mày, nhưng mày phải hiểu, tao cũng có cái khó của tao.
...
Trở về nhà, tôi vùi cả người mình vào đống chăn gối để suy nghĩ.
"Chuyện mày thích Nhật Minh không khó phát hiện đâu, có khi thằng Minh cũng biết điều này từ bảy đời rồi ấy chứ".
Dễ dàng nhận ra vậy ư... Nhật Minh cũng biết chứ? Vậy tại sao cậu ấy không tránh thật xa và đối xử lạnh lùng với tôi, như cách cậu ấy đã từng làm với những người khác?
Hoặc... Cậu ấy cũng thích tôi?
Không! Cái này càng khó tin hơn, Nhật Minh không có vẻ gì là đang thích tôi cả.
Những lời mà Nhật Hạ nói chỉ là phỏng đoán mà thôi, tốt nhất là đừng nghĩ đến nữa.
Tôi đưa mắt nhìn cây guitar màu hồng đang nằm ở trên kệ đỡ đàn, nhớ tới những lời Nhật Hạ nói mà lòng lại càng sầu muộn. Tôi không muốn hát không phải chỉ vì ngại, mà còn nhiều vấn đề phía sau mà tôi không muốn đối diện một chút nào cả.
Tôi chỉ nên sống một cuộc đời tầm thường mà thôi.
...
- Bài hát do mày chọn hay tao chọn? – Tôi đứng trước bàn Nhật Hạ, nhẹ giọng hỏi.
Nhật Hạ có hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, sững sờ được vài giây thì con bé chớp chớp mắt, hắng giọng nói.
- Bài gì cũng được, tùy mày chọn.
- Hả bài gì? Bọn mày làm gì? Hát Karaoke hả, đi với! – Hà My đang bôi son dưỡng nãy giờ lại quay sang phát mạng 2G.
- Lo son dưỡng của mày đi, màu đỏ quá lát nữa cô Huyền ghi mày vào sổ đấy. – Nhật Hạ hất cằm về phía Hà My.
- Gì chứ? Tao thấy nhạt mà. – Hà My không tin, vừa chu môi vừa soi gương.
Tối hôm qua tôi đã nằm suy nghĩ đến tận 1 giờ sáng về vấn đề này. Thế là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi quyết tâm đứng trên sân khấu để hát. Một phần là vì lời "nhờ vả" của Nhật Hạ, một phần là vì tôi muốn thử, thử xem nếu như tôi bước lên sân khấu này thì chuyện gì sẽ xảy ra.
...
Bởi vì tiết mục đơn ca nên tôi không cần mất thời gian luyện tập với ai cả, chỉ ở nhà đàn hát vài lần là xong. Ngày tổng duyệt, tôi mang cây đàn guitar của mình đến trường, nhiều lớp đã tụ tập ở các phòng học dưới tầng một để chuẩn bị cho buổi diễn tập.
Tôi đi dọc hành lang để tìm Nhật Hạ thì thấy con bé đang ở trong phòng âm thanh bên cạnh cánh gà. Tình cờ Thùy Linh cũng có ở đấy, mặc đồng phục trường với mái tóc xoăn nhẹ được buộc đuôi ngựa, trông rất năng động và xinh đẹp.
- Uầy, Vy có tham gia văn nghệ hả?
Thùy Linh nhìn cây đàn guitar đằng sau lưng tôi, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc khó thấy. Cũng phải thôi, nhìn tôi không giống người có thể làm được chuyện này.
- Ừm. - Tôi đáp, thấy câu trả lời có vẻ ngắn, tôi lại bổ sung thêm - Tiết mục đơn ca.
- Ồ.
Gương mặt của Thùy Linh bây giờ trông rất vi diệu, thứ lỗi cho tôi, tôi không biết nên dùng từ gì để miêu tả nữa, vì tôi còn không rõ là con bé đang có ý gì.
Nhật Hạ không để ý đến, vừa cầm sổ liệt kê trang phục diễn vừa nói với tôi:
- Lát nữa mày lên tổng duyệt chỉ cần chờ hết nhạc dạo là xuống được rồi, chủ yếu kiểm tra các lớp có tham gia đủ hạng mục hay không thôi.
- Ừ, tao biết rồi. - Tôi đeo cây đàn guitar lên người, dù không dùng đến thì tôi vẫn phải đem theo cho an toàn.
Các lớp đều lần lượt lên sân khấu tổng duyệt, lớp chúng tôi đăng ký trễ nên đợi mãi vẫn chưa tới lượt. Tôi ngồi trên ghế, uể oải nhìn từng người đi ra đi vào, cảm giác buồn chán khiến tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
- Ê mày ơi, Nhật Minh, Nhật Minh! - Một cô bé trong phòng đang nói chuyện với bạn thì đột nhiên cao giọng.
- Đâu? Ù ôi, đẹp trai vãi. - Những người xung quanh cũng nhìn theo hai cô bé, trong đó có tôi.
Nhật Minh cũng mang một túi guitar giống tôi, cậu ấy đang đứng ngoài hành lang nói chuyện với thầy Công giám thị. Từ khoảnh khắc cậu ấy xuất hiện đã thu hút vô vàn ánh nhìn của mọi người, làm rung rinh biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ rồi. Chỉ cần cậu ấy cười một cái thôi cũng đủ làm tôi thơ thẩn vì rung động. Tại sao lại có người tuyệt vời đến như thế nhỉ?
- Nhật Minh! Lại đây! - Thùy Linh đợi Nhật Minh nói chuyện với thầy Công xong, ngay lập tức vẫy tay gọi cậu ấy lại gần.
- Con nhỏ kia lại thế rồi. - Nhật Hạ không biết từ đâu đi đến, phóng tầm mắt đánh giá.
Tôi im lặng, cầm điện thoại lướt Facebook để vờ như mình không quan tâm.
- Mày đừng giả vờ nữa, gặp tao là đã chạy đến giật thằng Minh lại rồi.
Tôi vẫn không nói gì, tiếp tục làm chuyện của mình. Nhật Hạ cũng thôi không tám nhảm với tôi nữa mà tặc lưỡi rời đi. Tôi không cạch mặt Nhật Hạ không phải vì tôi đã tha thứ, những hành động của con bé khiến tôi không thể tiếp tục nói chuyện thân thiết như trước đây được nữa. Tôi nghĩ con bé cũng nhận ra được điều này rồi.
Sau khi Nhật Hạ rời đi, tôi mới len lén nhìn Nhật Minh, trong lòng âm thầm niệm một câu thần chú do mình tự nghĩ ra:
"Úm ba la Nhật Minh hãy đến đây! Đến đây, đến đây! Đi mà, đi mà..."
Thế nhưng câu thần chú dỏm không hề phát huy tác dụng, Nhật Minh sau khi nói chuyện với Thùy Linh xong thì đi mất, khiến tôi thở dài một hơi não nề. Tôi vòng tay ôm lấy cây đàn guitar của mình, tì cằm lên đó với ánh mắt thẫn thờ. Thùy Linh nhiều lúc hơi đáng ghét, dù vậy, tôi vẫn ước mình được trở thành một người như cậu ta, thật ghen tị làm sao.
...
Hà My sau khi biết tin tôi sẽ lên sân khấu thì bắt đầu rục rịch trổ tài làm stylist. Dưới sự nhiệt tình và hăng hái của con bé, tôi từ vịt lại một lần nữa hóa thành thiên nga. Ngày diễn ra văn nghệ, Hà My cho tôi ăn mặc theo kiểu nàng thơ - Một chiếc váy voan trắng với lớp makeup ngây thơ trong sáng, đeo bên mình cây đàn guitar màu hồng dán đầy những miếng sticker hoạt hình.
Đội múa lớp tôi đang tập hợp lại để tổng duyệt lần cuối, chỉ còn hai lớp nữa thôi là đến lớp tôi rồi, đã vậy tiết mục hát còn nằm trước tiết mục múa nữa chứ.
- Nhật Minh!!! Mày cũng lên diễn văn nghệ hả? - Hà My ở bên cạnh đột nhiên gọi lớn lên, khiến tôi giật mình nhìn sang.
- Không, chỉ có thằng Đức và thằng Huy. Bọn nó tính hoá thân thành ban nhạc rock. - Nhật Minh nghe Hà My gọi thì ôm cây đàn guitar đi đến - Tao đem đàn theo cho thằng Đức mượn thôi.
- À thế à. - Hà My nhìn cây đàn guitar mà Nhật Minh đang đeo, cảm thán một tiếng rồi quay sang nhìn tôi - Trông hai mày có tướng phu thê ghê.
Tôi nóng mặt vì câu nói của Hà My, liền vội nói ngay:
- Ê!!!
- Vy diễn văn nghệ hả? - Nhật Minh không tiếp lời Hà My mà chỉ ngạc nhiên nhìn tôi, hẳn là cậu ấy cũng bất ngờ như Thùy Linh vậy.
- Ừ ừm, tiết mục đơn ca á.
- Ồ, mày tự đàn tự hát luôn hả? Giờ tao mới biết mày đàn được đấy, mày học bao nhiêu năm rồi? - Nhật Minh có vẻ hứng thú với cây đàn guitar có phần trẻ con của tôi.
- Tao học được bốn năm rồi. - Tôi thành thật đáp, nhìn cây đàn guitar mà cậu ấy đang đeo - Còn mày thì sao? Chắc học lâu rồi nhỉ?
Thật ra tôi biết câu trả lời là gì, nhưng tôi vẫn hỏi.
- Tao học được mười tám năm rồi á.
- Mười... mười tám... - Tôi ồ lên, nhưng sau đó lại ngớ ra ngay, Nhật Minh học đàn bốn năm như tôi mà nhỉ?
- Tao đùa thôi. - Nhật Minh phì cười, khiến cả gương mặt tôi nóng bừng lên vì ngại ngùng - Còn mày không lên hát hả? - Nhật Minh không để ý đến vẻ mặt ngại ngùng của tôi mà chuyển sang nói chuyện với Hà My.
- Mày nhìn tao có miếng khiếu văn nghệ nào không? - Hà My nhăn mặt nói, như thể Nhật Minh vừa nói ra điều gì kỳ lạ lắm.
- Ừ... Cũng phải. - Nhật Minh gật gù, bày ra thái độ đánh giá Hà My.
- Minh! Đi đâu vậy? Lại đây tổng duyệt lần cuối cái coi. - Huy Đức đứng từ xa gọi to khiến Nhật Minh ngừng lại, sau đó đáp lại cậu ta một tiếng rồi tạm biệt chúng tôi.
Quả tim đỏ ấy như có gió thổi qua, vì nó cứ rung rinh mãi không chịu ngừng.
...
Tiết mục của lớp 11 Tin sắp kết thúc, cả đội múa và hát của 12 Văn tập hợp bên cánh gà để chuẩn bị lên sân khấu. Tôi gãy dây đàn để kiểm tra lại một lần nữa, tim vẫn cứ đập thình thịch liên tục như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng là đã lâu rồi tôi không lên sân khấu, nhưng tim đập nhanh như thế này vì phải lên hát thì lần đầu tiên tôi trải nghiệm, liệu mình hồi hộp như thế này là do sắp phải đối diện với hàng trăm người dưới kia hay vì điều gì khác...
- Tiếp theo đây là tiết mục hát đơn ca của lớp 12 Văn, bài hát "Bleeding Love" của ca sĩ Leona Lewis. - Tiếng thầy tổng phụ trách vang lên, kéo theo đó là một tràng pháo tay của khán giả.
Tôi hít sâu một hơi rồi bước ra sân khấu, tự nhủ: "Dù cho tim có đập nhanh vì điều gì đi nữa, thì cứ kệ nó đi".
Khoảnh khắc tôi bước ra sân khấu, mấy đứa lớp 12 Văn ngay lập tức vỗ tay và hú hét ầm ầm, thầy cô ngồi phía dưới vừa nhìn tôi vừa lật lật mấy tờ giấy. Trong lúc phần nhạc đệm nhè nhẹ được phát, tôi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm cậu ấy nhưng lại không thấy đâu.
Âm thanh từ cây đàn guitar của tôi cũng bắt đầu vang lên, hòa vào cùng giọng hát của tôi.
- They try to pull me away
(Họ cố gắng kéo em ra khỏi cuộc tình này)
But they don't know the truth
(Nhưng họ không biết được sự thật ở anh)
My heart's crippled by the vein that I keep on closing
(Trái tim em không thể yêu ai được nữa vì em cứ giữ mãi vết thương lòng)
Câu hát đầu tiên vừa cất lên, những người ngồi ở phía dưới phòng khán giả bỗng "ồ" lên một tiếng ngân dài. Tôi vờ như mình không để ý, tưởng tượng khán giả là những quả bí ngô màu cam nằm im lìm ở đó, đôi mắt chỉ tập trung tìm kiếm một bóng hình duy nhất.
"Cậu ấy kia rồi!"
Nhật Minh đang khoanh tay nhìn về phía sân khấu, bên cạnh cậu ấy là mấy người của lớp Toán. Nhận thấy Nhật Minh đang nhìn mình, tôi không hề né tránh đi ánh mắt của cậu ấy mà trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đó.
- You cut me open and I
(Nhưng anh đã đến trao cho em tình yêu, và em...)
Keep bleeding, keep, keep bleeding love
(Không thể dừng lại được, cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt)
I keep bleeding, I keep, keep bleeding love
(Em không thể dừng lại được, cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt)
Keep bleeding, keep, keep bleeding love
(Không thể dừng lại được, cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt)
You cut me open
(Anh trao cho em tình yêu)
Tôi biết, ngay khoảnh khắc ấy Nhật Minh đã nhận ra được điều gì đó. Cậu ấy cụp mắt, bối rối lờ đi ánh mắt của tôi.
Sau khi bước xuống khỏi sân khấu này, chúng tôi sẽ ra sao? Tôi không thể biết được, và cũng không thể chắc chắn rằng mọi thứ sẽ bình thường như trước đây.
- And it's draining out of m...
Tiếng nhạc đệm vẫn phát đều đều, chỉ có tôi là đột nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn tôi, dường như tôi có thể nghe thấy âm thanh lo lắng, hoang mang của Nhật Hạ và Hà My ở cánh gà.
- Này! Mày bị làm sao vậy Vy? - Nhật Hạ sợ hãi, nói nhỏ chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
Nghe thấy tiếng của Hạ, tôi khó khăn cất tiếng hát, chỉ là giọng có hơi run rẩy so với sự tự tin lúc ban đầu. Tiếng xì xào bàn tán của mọi người cũng dần vơi đi, hẳn là mọi người nghĩ tôi quên lời nên mới như vậy.
Nhưng chỉ có tôi và cậu ta mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nguyễn Ngân Nhi đứng ở phía dưới khán giả, tay cầm chiếc máy quay mini che đi nửa gương mặt. Cậu ta nhìn tôi với gương mặt tràn trề sự hào hứng và thích thú, như gã thợ săn vô tình bắt được cả tổ thỏ ở trong rừng.
"Đúng rồi, tại sao mình lại liều lĩnh nhìn Nhật Minh như vậy chứ, cậu ấy biết rồi thì sẽ tránh mình thật xa thôi".
Quá khứ của tôi còn ở đấy, nguyên nhân cho sự tự ti của tôi vẫn chưa bao giờ biến mất...
Nguyễn Ngân Nhi đã đến và nhắc cho tôi nhớ về sự thảm hại của bản thân. Thêm một lần nữa...
Bởi vì nỗi sợ hãi và ám ảnh của tôi lại lần nữa quay trở về.
- ---
Au: Cám ơn các bạn đã ủng hộ tác phẩm này của mình trong suốt ba tháng qua T_T Mình sẽ cố gắng luyện viết và phát triển cốt truyện tốt hơn nữa để không phụ sự ủng hộ của các bạn. Love all <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.