Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 19: Người dĩ hòa vi quý




Tôi có cảm giác không khí xung quanh mình đang ngưng đọng. Câu nói của Nhật Minh thành công làm tôi bất ngờ đến mức chỉ thốt lên được một từ:
- Hả?
- Bạn gái mà mày nói là ai vậy? Tao cũng muốn biết lắm. - Nhật Minh khoanh tay nhìn tôi.
- Ơ, không phải là Thùy Linh à? - Tôi đần mặt.
- Thùy Linh? Cái gì vậy? Tao hẹn hò với Thùy Linh hồi nào?
- ... - Miệng tôi đông cứng.
- Sao mày lại nghĩ tao có người yêu rồi thế? Lại còn là Thùy Linh. - Giờ thì cậu ấy nhìn tôi như đang nhìn sinh vật huyền bí vậy.
- Tao... Hồi cấp ba tao nghe mọi người nói thế mà, bảo mày hẹn hò với Thùy Linh ấy.
- Hồi đó đúng là có mấy tin đồn kiểu đấy... Nhưng mà đến mức khiến mày nghĩ tao hẹn hò với cái Linh thật á? - Nhật Minh bất ngờ. Đọc‎ 𝘵hêm‎ nhiều‎ 𝘵𝐫u𝙮ện‎ ở‎ ~‎ T𝐑𝑼𝑀T𝐑𝑼Y‎ Ệ𝑁﹒𝚅n‎ ~
- Thùy Linh hay đăng story đi hẹn hò với mày mà... - Tôi có căn cứ cả nhé.
- Hồi nào vậy? Sao tao không thấy?
Phản ứng của Nhật Minh khiến tôi ngạc nhiên quá thể:
- Vậy là... mày không hẹn hò với Thùy Linh hả? - Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình thường.
- Đương nhiên rồi. - Nhật Minh trả lời như thể đây là chuyện đương nhiên.
- À... Ha ha, xin lỗi nhé, tao hiểu lầm... - Xấu hổ chết đi được, ước gì ở đây có cái lỗ để tôi chui xuống cho xong - Tao nghe người ta đồn nhiều quá nên tao tưởng thật...
- Thật tình... Mà sao hồi nãy trông mày gắt vậy? Mày để ý đến việc này lắm à? - Nhật Minh nhìn tôi, ánh mắt trông có vẻ nghi ngờ.
- Tao... Tao chỉ hóng chuyện thôi, tao tưởng mày hẹn hò với Thùy Linh thật nên mới hạn chế tiếp xúc. - Tôi vội nói ngay.
- Hà My kể mày hả?
- À... Ừ... - Tôi trả lời, trong lòng thầm xin lỗi vì đã bán đứng Hà My.
- Tao biết ngay mà. - Nhật Minh bất lực nói, như thể đã quen với mấy việc này - Vậy giờ để tao mang cái bàn này vào được chưa?
Tôi hắng giọng, có hơi ngại ngùng một chút:
- Ừ, cảm ơn nhé.
Cậu ấy dễ dàng nhấc cái bàn lên rồi mang vào trong phòng học giúp tôi. Tôi cũng đi theo cậu ấy, nếu có cái gương ở đây để soi thì chắc chắn là mặt tôi đang rất đỏ, nhưng kèm theo đó là cảm xúc vui mừng lâng lâng ở trong lòng, như trút được một gánh nặng vô hình mà tôi đã mang trên mình rất lâu.
Cơ mà...
Nhật Minh không hẹn hò với Thùy Linh. Vậy những gì tôi biết được trong quãng thời gian vừa qua là như thế nào?
...
Cuối buổi, thầy Hùng hẹn nhóm ban tổ chức đi ăn tối, tôi cảm thấy mình không phù hợp với việc này nên đã âm thầm về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy dì Thanh đang cặm cụi ở bếp với đống đồ ăn mà dì mang đến.
- Hôm nay dì qua ạ? - Tôi hỏi lấy lệ.
- Ừ, siêu thị đang giảm giá mấy vỉ trứng, dì mua cho con hai vỉ ăn dần này, với thêm mấy loại rau, xúc xích, thịt... dì để trong tủ lạnh cho con rồi nhé!
Hơn nửa năm trước, sau khi gây một trận với thím Lan vì thằng Bin, tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với thím. Bởi vậy mà những ngày tháng sau đó của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng ít nhất, tôi cảm thấy may mắn vì thím Lan xuất thân từ một gia đình gia giáo, vậy nên thím chưa bao giờ sử dụng bạo lực với tôi.
Tuy nhiên, điều đó không khiến tôi vui vẻ mà ở lại căn nhà đó, tôi quyết định xin ông bà cho mình ra ở riêng. Tôi bảo mình muốn học cách sống tự lập, chỉ xin một chỗ để ở vì tôi vẫn chưa tự chủ được kinh tế của mình, những vấn đề khác tôi sẽ tự mình lo liệu mà không cần đến sự hỗ trợ từ ông bà.
Ban đầu ông bà không đồng ý, phải mất tận một tháng trời kiên trì thuyết phục thì hai người bọn họ mới chấp nhận cho tôi ra ở riêng, đương nhiên là có cả sự "giúp đỡ" của thím Lan thì tôi mới được như vậy.
Bà tôi có một tòa chung cư tầm trung ở gần UJC, tôi có thể đến đó ở mà không cần phải trả tiền thuê nhà. Thi thoảng, bà sẽ gọi dì Thanh mua đồ đến và giữ luôn chìa khóa sơ cua để tiện bề quan sát tôi, tầm một tuần một lần, không có ngày cố định. Ngoài ra tất cả chi phí sinh hoạt đều phải tự mình chi trả như đã hứa.
Dù vậy thì tôi vẫn thấy ổn, rất ổn là đằng khác, ít nhất thì tôi không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống nữa. Tôi tự chi trả chi phí sinh hoạt của mình bằng số tiền kiếm được từ việc viết content cho một quán cafe. Vì vẫn là sinh viên năm nhất chưa có nhiều kinh nghiệm nên lương của tôi không được cao cho lắm, tôi đành phải chi tiêu tiết kiệm và giảm đi những khoản phí không cần thiết. Đợi một thời gian nữa khi tình hình dịch bệnh đã hết căng thẳng rồi, tôi sẽ thử đi làm gia sư để cải thiện vấn đề tài chính của mình.
Cất xong hết đồ đạc do mình đem đến, dì Thanh tạm biệt tôi rồi ra về, không quên dặn tôi ăn uống đầy đủ và hạn chế ăn đồ ăn đóng gói lại. Mặc dù dì Thanh chỉ mới đến làm giúp việc ba năm nay thôi, nhưng tôi vẫn thân với dì hơn rất nhiều so với những người còn lại trong nhà, vì dì ấy thật sự là người tốt.
Sau khi ăn cơm và tắm rửa xong xuôi, tôi nằm trên giường gọi điện cho Hà My.
- Trời mẹ, thằng Minh không hẹn hò với con Linh thật á? - Hà My ở đầu dây bên kia ngỡ ngàng thốt lên.
- Ừ, cậu ấy nói thế.
- Này nhé, con Linh thường rất hay đăng ảnh của thằng Minh chụp với nó lên story, thậm chí còn viết caption bảo thằng Minh là người yêu nó, Facebook còn để chế độ "đang hẹn hò", vậy mà lại không phải người yêu, cái quái gì đang diễn ra thế? - Hà My hít sâu một hơi.
- Mày xem story ở Instagram Thùy Linh hết phải không? - Tôi hỏi.
- Ừ, thi thoảng nó cũng có đăng story trên Facebook, nhưng đa số là xem ở Instagram, chả lẽ nó cố tình đăng cho tao thấy, rồi hạn chế thằng Minh hả? - Hà My đưa ra suy đoán.
- Tại sao phải tốn công vậy nhỉ? Tao đâu có tí uy hiếp nào đâu?
Tôi không hiểu thật, xung quanh Nhật Minh có rất nhiều người thích cậu ấy, có người thích thầm cũng có người công khai theo đuổi. Tôi không nghĩ mình đáng để Thùy Linh phải gai mắt chướng tai, bỏ công bỏ sức như vậy.
- Hoặc là... Thằng Nhật Minh mà mày đang thích chính là một thằng tồi, có khi nó chính là reg flag hoặc trap boy gì đấy. Nó chỉ đang sống dưới vỏ bọc của một good boy mà thôi. - Hà My đưa ra kết luận - Nó hẹn hò với Thùy Linh nhưng nói xạo mày để thả lưới mày đấy.
- Mày điên hả? - Tôi bác bỏ kết luận của con bé - Tao nghĩ Nhật Minh không biết vụ này, có thể là Thùy Linh làm vậy để cho người khác thấy chứ không phải bọn mình.
- Á a a a - Hà My la lên - Cái con bé mê trai này, một là con Linh rảnh rỗi đi làm chuyện không đâu, hai là thằng Minh chính là trai tồi, chẳng phải mày bảo hồi diễn văn nghệ nó tránh mày vì nghĩ mày thích nó à? Vậy mà cách đây mấy tiếng trước nó lại còn hỏi dò mày. Mày cứ coi chừng đấy, đừng có dấn sâu vào quá, không thì lại gọi cho tao rồi khóc hu hu. - Hà My bực mình nói, tức đến mức không xuyên qua được cái màn hình mà cốc đầu tôi một cái.
Hà My cúp máy vì bảo đang bận việc, nhưng tôi biết tỏng là nó đang cáu tôi. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn cây đàn guitar màu hồng nằm trên kệ đỡ đàn, đầu nghĩ đến những gì mà Hà My vừa nói.
Với những gì mà tôi biết về Nhật Minh, tôi không nghĩ cậu ấy tồi tệ đến thế như thế. Lần diễn văn nghệ đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, còn suy nghĩ thật sự của Nhật Minh thì chỉ có cậu ấy mới rõ được. Tôi không nghĩ mình hấp dẫn đến mức khiến Nhật Minh phải tốn thời gian "thả lưới" đâu.
...
Đầu tháng 11 năm 2021, tiết trời vẫn chưa lạnh lắm, việc giảng dạy tại trường lớp vẫn là điều gì đó xa xỉ trong thời buổi dịch bệnh này. Chúng tôi có bài tập nhóm đầu tiên của môn cô Dung, toàn bộ quá trình làm bài tập cho đến khi thuyết trình đều sẽ diễn ra ở trên mạng hết.
Lớp chúng tôi có 100 người, tổng cộng 12 nhóm, 9 nhóm có tám thành viên và 3 nhóm có bảy thành viên. Bài tập lần này là hình thức debate, 12 nhóm sẽ bắt cặp debate với nhau thông qua hai vòng là vòng một và vòng hai. Tại vòng một gồm có sáu chủ đề, các nhóm sẽ chuẩn bị bài thuyết trình theo chủ đề và tranh luận với nhau, ai thắng sẽ được tiến vào vòng trong, còn nhóm thua tại vòng một sẽ phải chịu số điểm từ 5 - 6 điểm cho toàn bộ thành viên và không có quyền đi tiếp nữa.
Điều quan trọng chính là: Số điểm này sẽ được tính cho bài kiểm tra này và cả bài thi cuối kỳ, tức là nếu thua, cả bài thi cuối kỳ của bạn cũng chỉ được 5, 6 điểm mà thôi. Thời gian thuyết trình giữa bốn chủ đề sẽ cách xa nhau một tuần, thắng thua sẽ dựa trên 100% bình chọn từ các nhóm còn lại.
*Debate: Tranh luận hay tranh biện là một quá trình bao gồm thảo luận chính thức về một chủ đề cụ thể. Trong một cuộc tranh biện, các lập luận đối lập được đưa ra để tranh luận cho các quan điểm đối lập.
Tôi hít sâu một hơi, thắng thua dựa vào 100% bình chọn của các nhóm khác ư?
[Phan Thư: Mới bước chân vào cánh cửa đại học mà cô đã cho bọn mình đấm nhau như này rồi à?]
[Thục Quyên: 100% bình chọn, vậy mấy đứa fame to thắng chắc à?]
[Trần Vũ Nhật Minh: Ôi...]
[Đức Huỳnh: Không sao đâu anh em, hãy tin vào bản thân nào.]
Sau khi bốc thăm thứ tự thuyết trình, nhóm chúng tôi nằm ở kế cuối danh sách, vì các chủ đề cách nhau một tuần nên phải chờ đến tận tuần thứ năm chúng tôi mới có thể chính thức làm bài. Trong suốt bốn tuần đầu, chúng tôi chỉ ngồi quan sát các nhóm khác, ghi nhớ những việc cần lưu ý để bài tập thuyết trình của mình được hoàn hảo nhất có thể.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái nhóm làm tốt nhất bị thua cuộc chỉ vì có lượng bình chọn thấp hơn thì tôi lại thấy hơi run tay.
Đến tuần thứ năm thì cũng đã sang tháng 12, tiết trời dần trở nên lạnh hơn, chúng tôi bắt đầu nhận đề rồi làm bài tập thông qua Google Meet và Messenger. Trong quá trình hội họp để làm bài, tôi nhận ra Thục Quyên là một người rất thông minh, cô nàng phân tích vấn đề và đưa ra hướng đi cho mọi người khá nhanh chóng, những ý tưởng mà Thục Quyên trình bày cũng sáng tạo vô cùng.
Mặc dù chẳng ai nói ra, nhưng tất cả chúng tôi đều ngầm hiểu rằng Thục Quyên và Nhật Minh chính là nhóm trưởng và nhóm phó. Trong các cuộc họp online, bọn họ luôn là người mở đường đưa ra những ý tưởng đột phá và định hướng chủ đề.
Một người là chuyên Trần Dũ, một người là Chuyên Văn Đình, giá trị nhan sắc còn phù hợp với nhau nữa chứ. Khiến một đứa cũng học Chuyên Văn Đình như tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường, đúng là không so sánh thì không có đau thương.
Gần một tuần trôi qua, chúng tôi thuyết trình thử trước giờ G sau khi hoàn thành bài tập.
Phan Thư: [Má, xuất sắc vãi, nhóm mình ăn chắc rồi!]
Dio: [Ý tưởng nhức cái nách luôn, tiến vào vòng hai thôi!!!]
Cả nhóm mang 100% tự tin rằng mình sẽ chiến thắng - Trừ tôi, vì tôi cảm thấy có gì đó không chắc chắn, sợ sẽ không thể tiến vào vòng hai một cách suôn sẻ được.
Cuối cùng cũng đến lúc thuyết trình, người đảm nhận việc thuyết trình là tôi và Nhật Minh, việc tôi thuyết trình là do Nhật Minh đề cử, cậu ấy bảo giọng tôi hay nên sẽ phù hợp với nhiệm vụ này.
Chúng tôi sẽ thuyết trình theo hình thức bản tin thời sự của VTV, tận dụng việc học online để sử dụng background thời sự rồi vào vai biên tập viên, sau đó trình chiếu video do Dio đóng vai nhân vật trải nghiệm lên màn hình, kết nối với phía màn hình của Huy Đức – Phóng viên tại hiện trường. Huy Đức sẽ phụ trách tái hiện lại sự kiện phóng viên Lê Hồng Quang bị mất điện thoại trên sóng VTV gây xôn xao một thời. Ngoài ra chúng tôi còn còn sử dụng các introoutro đặc sắc, vì thuyết trình bằng Google Meet nên đường truyền đôi lúc sẽ không ổn định, bởi thế nên Nhật Minh quyết định sử dụng OBS Studio để trình chiếu.
*OBS Studio: là một ứng dụng phát trực tuyến và ghi màn hình mã nguồn mở tự do và đa nền tảng.
Trộm vía là bài làm rất được cô Dung yêu thích, suốt quá trình thuyết trình, cô cứ gật đầu cười suốt và khen sự sáng tạo của chúng tôi, những bạn học khác cũng bụm miệng cười vì màn trình diễn hài hước của Huy Đức và Dio.
So với bài của nhóm 10, bài của chúng tôi không có bất kì một lỗi nào cả. Nhóm chúng tôi trong trận debate này cũng vì thế mà trên cơ hơn hẳn.
Tôi bó gối nhìn chằm chằm vào biểu đồ bình chọn trên màn hình laptop, hai cái cột đỏ cứ từ từ nhích lên theo số bình chọn của cả lớp.
Kết quả...
...Chúng tôi thua.
Chúng tôi thua nhóm 10 với 5 lượt bình chọn.
[Minh Quân: Holy shit!]
[Phan Thư: Vãi thật, với cái fame to như bánh xe bò của Nhật Minh và Thục Quyên cũng không ăn lại được bọn kia sao?!]
[Trần Vũ Nhật Minh:...]
[Đức Huỳnh: Bọn nhóm 10 toàn KOL, KOC với TikToker, cả tám đứa bọn nó cộng lại không có đứa nào là người bình thường hết, Nhật Minh với Thục Quyên không gánh nổi mấy đứa vô danh như bọn mình đâu.]
Đọc xong tin nhắn của Huy Đức mà tôi thấy tự ái thế nào ấy nhỉ?
[Thục Quyên: Fame to với KOL gì ở đây? Bài làm của bọn mình dư sức ăn đứt được bọn nó cơ mà.]
[Minh Quân: Sự thật thôi mày ơi, nhìn vào kết quả đi là biết, bài bọn nó lỗi nhiều vãi cả ra, chọn bừa thôi cũng ra được một lỗi vậy mà vẫn thắng được bọn mình.]
[Phan Thư: Ôi, điểm này tính cho cả bài cuối kỳ đấy, tao không muốn nhận 6 điểm đâu!]
Mọi người bắt đầu trở nên căng thẳng, nhưng ngoài việc đọc tin nhắn và thả cảm xúc ra thì tôi không biết nên làm gì nữa.
Kết quả bình chọn đã có, cô Dung công bố nhóm 10 chiến thắng trong sự bàng hoàng của mấy đứa còn lại.
[Thục Quyên: Bọn mày muốn đóng cửa thả Thục Quyên không?]
[Minh Quân: Hả?]
[Thục Quyên: Bọn mày muốn đóng cửa thả Thục Quyên không?!]
Câu nói của Thục Quyên làm tôi chấn động, con bé định gây chiến thật sao? Dù cảm thấy bất công thế nào thì kết quả đã như thế rồi.
[Phan Thư: Ok, đóng cửa thả Thục Quyên đi, ra cắn chết bọn nó cho tao!]
[Minh Quân: Xử bọn nó đi Quyên, tao không chấp nhận kết quả này đâu!]
Ê ê, khoan đã mấy đứa ơi, có gì bình tĩnh đã chứ...
[Đức Huỳnh: Làm đi, phải đòi lại công bằng chứ!]
Tôi không thấy Nhật Minh nói gì cả, từ đầu buổi tới giờ cậu ấy chỉ im lặng xem tin nhắn. Cũng phải thôi, chàng trai hòa nhã như Nhật Minh chắc hẳn là đang bất ngờ lắm, bởi vì từ khi quen biết cậu ấy tới tận bây giờ, tôi chưa thấy cậu ấy có xích mích hay gây chiến với ai bao giờ.
- Thưa cô, nhóm 7 có ý kiến! - Thục Quyên bật mic - Bọn em không đồng ý với kết quả này ạ.
A a a a, đừng mà...
- Sao thế? Em còn có vấn đề gì nữa? - Cô Dung hỏi lại.
Tôi ngồi bó gối, hai tay ôm đầu với trạng lo lắng tột độ vì những gì sắp xảy ra tiếp theo. Mấy người có bật camera trên Google Meet thì trông có vẻ hào hứng vì sắp sửa được hóng chuyện.
- Bài làm của nhóm bọn em hoàn toàn tốt, từ nội dung, hình thức trình bày, cách trả lời câu hỏi đều hơn hẳn nhóm 10! - Thục Quyên dõng dạc nói không vấp một từ.
- Ủa bạn? Kết quả thắng thua đã rõ ràng rồi mà? - Trần Vĩnh Nguyên thuộc nhóm 10 cất tiếng.
- Này! Vậy cậu nói coi bọn tớ sai ở đâu? Thua gì bài của mấy cậu? - Đến lượt Hồ Khánh Toàn nhóm 10 bật mic.
- Bài của các cậu gặp lỗi sai trong việc đưa ra ví dụ dẫn chứng, phần khái niệm bị thiếu, hai lỗi này thôi cũng đủ thua bài thuyết trình của nhóm 7 rồi. Huống hồ lúc debate bên các cậu không thể trả lời được các câu hỏi của cô Dung, màn debate của các cậu còn bị lấn át hơn hẳn so với nhóm bọn tớ. - Thục Quyên đáp lại.
- Thưa cô, nếu phụ thuộc toàn bộ vào bình chọn của lớp thì không công bằng đâu ạ, em nghĩ lớp mình sẽ bình chọn công tâm nhưng thật ra lại không hề như vậy. - Phan Thư cũng nhập cuộc.
- Này hai con điên kia! - Hồ Khánh Toàn gào lên.
- Nhóm 10 vui lòng giữ thái độ lịch sự! - Nhật Minh lên tiếng nhắc nhở, Hồ Khánh Toàn cũng vì thế mà im lặng.
- Nhưng nhóm 10 đã nhận được lượt vote cao hơn hẳn các em 5 phiếu rồi, như thế này thì hơi khó đấy các bạn nhóm 7 ạ. - Cô Dung khó xử nói.
- Đấy, bạn Nguyễn Phúc Thục Quyên và bạn Phan Kỳ Thư nghe rõ chưa? Con người chứ phải con heo đâu mà nghe không hiểu? - Đinh Thảo Hạnh nhóm 10 tức giận, cộc cằn nói.
Hình như tôi biết người này, là một Beauty Tiktoker khá có tiếng.
- Bạn Đinh Thảo Hạnh vui lòng không công kích cá nhân! - Thục Quyên đanh thép đáp lại.
- Ê ê con nhỏ kia! - Đinh Thảo Hạnh hằn học.
- Bạn Đinh Thảo Hạnh vui lòng không công kích cá nhân! - Thục Quyên nhắc lại lần hai.
- Ơ!
- Chúng em tự tin bài của nhóm 7 tốt hơn hẳn nhóm 10 so với lượt vote kia, vì vậy nên tụi em đề nghị được đấu lại thêm một lần nữa. - Thục Quyên mặc kệ Đinh Thảo Hạnh, nói với cô Dung.
- Đấu lại là sao má? - Hồ Khánh Toàn ngỡ ngàng.
- Chuyện này... - Cô Dung có vẻ hơi khó xử - Ngay từ đầu cô đã quyết định dựa vào 100% lượt bình chọn từ các bạn rồi, vậy nên các em chỉ có thể nhận 6 điểm cho vòng này mà thôi.
- Mình thấy... - Trần Vĩnh Nguyên định nói gì đó.
- Nếu kết quả đã như vậy thì em cũng không còn gì để nói. Em xin phép out lớp! - Thục Quyên nói rồi out khỏi Google Meet.
- Ơ kìa bạn...Ê! - Trần Vĩnh Nguyên còn chưa kịp nói thì Thục Quyên đã rời lớp, Phan Thư thấy vậy cũng rời phiên họp theo.
Cả lớp lặng thinh, không ai nói câu gì nữa, bọn tôi cũng nín theo luôn.
Trời ơi... Mới vào đại học đã làm một vụ như này, người hèn như tôi biết sống sao đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.