Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 2: Thư tình không trao




Yêu thầm giống như cơn mưa đầu mùa vậy, bất chợt đổ xuống khiến bạn không kịp trở tay. Dẫu cho từng hạt mưa rơi xuống làm đau cả đôi vai này, bạn vẫn không thể nào nhấc chân chạy ra khỏi đó để đi tìm chỗ trú...
"Ngày 23 tháng 9 năm 2020, trời nắng.
Đây là bức thư tình thứ 79.
Hôm qua tớ bảo sẽ mách thầy chuyện các cậu phóng tên lửa nước trong trường, cậu đã vội vã chạy đến và bảo tớ đừng mách thầy, khoảnh khắc cậu cầm lấy tay tớ, cậu không biết rằng tớ đã cảm thấy rung động đến thế nào đâu.
À, chúc mừng tên lửa nước của cậu đã phóng xa hơn cả lần trước!
Dù tình hình dịch bệnh đã đỡ hơn rồi nhưng hãy cứ đeo khẩu trang để an toàn nhé!
Mong ngày hôm nay của cậu sẽ thật vui vẻ!"
Tôi gấp gọn lá thư màu hồng phấn được trang trí bởi những miếng sticker đáng yêu, sau đó lại bỏ vào một phong thư chi chít hoa nhí.
- Lại viết thư tình hả? - Hà My chống hông, hỏi tôi.
- Nói nhỏ thôi...
- Bức thứ mấy rồi?
- Thứ 79. - Tôi kẹp thư vào trang sách, định bụng sau khi về sẽ cho nó vào trong rương giấy.
- Gớm, viết cũng nhiều phết, vậy còn 22 bức nữa là mày tỏ tình nó hả?
- Không, chắc là tao không tỏ tình đâu... - Tôi rũ mắt, nói khẽ.
- Mày chắc không? Thằng Đức kể có con bé học lớp 11 vừa tỏ tình với thằng Minh ở nhà giữ xe kìa.
Hà My vừa dứt lời, nhịp tim của tôi ngay tức khắc đập nhanh hơn hẳn, đáy lòng liền dâng lên cảm giác lo lắng, sợ hãi. Dường như Hà My nhận ra được những gì tôi đang nghĩ, nó vội nói ngay:
- Nhưng mà thằng Minh từ chối rồi, mà buồn cười là cái lý do của nó cơ, nó bảo mẹ không cho yêu sớm. - Hà My khinh khỉnh nói.
- Vậy sau đó thì sao?
- Con bé đấy nghe xong nhìn thằng Minh hệt như nhìn người ngoài hành tinh, nó nói thằng Minh như thế này nè... - Hà My dừng lại, ho một tiếng rồi giả giọng sao cho giống - Anh không thích em thì nói mẹ đi, mẹ không cho là không cho thế nào? Đẹp trai mà bị dở người!
Tôi cười khúc khích vì khả năng nhái giọng siêu "đỉnh" của Hà My.
- Mày cười cái gì? Tạm bỏ qua cái câu từ chối sặc mùi EQ thấp của nó, thì mày không định tỏ tình à?
Tôi miết đầu ngón tay, ngẫm nghĩ, muốn thì muốn chứ, nhưng tỏ tình thất bại thì chẳng phải mọi thứ sẽ chấm hết sao? Tôi sợ cái ngày mà tâm tư này bị Nhật Minh phát hiện ra, tôi sẽ không còn cách nào để đến gần cậu ấy nữa.
- Tao sợ bị từ chối.
- Vãi, mày bỏ qua ngành mày thích để được cùng một trường với nó, nhưng lại không dám tỏ tình à? Yêu là phải nói, đói thì phải ăn chứ!
- Tao xuống căn-tin đây, mày có muốn mua gì không? - Tôi đánh trống lảng, lấy ví từ trong balo ra.
- Đấy, nói tới thì trốn, đúng là chẳng có tiền đồ gì hết. - Hà My khoanh tay, lắc đầu ngán ngẩm nhìn tôi.
- Mày cứ yên tâm đi, tao biết phải làm gì mà.
Tôi nói một câu trấn an Hà My, để nó thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Việc tỏ tình đối với tôi giống như một tảng đá đè nặng trong tim vậy, đẩy ra thì không đủ sức, mà để đấy thì khó chịu trong lòng.
- Tao thà tin hai chữ yên tâm của Elsu*.
Tôi dứt khoát bỏ ra khỏi lớp luôn, nếu tiếp tục nói chuyện với Hà My, tôi sẽ bị nó chọc cho tức hộc máu.
*Elsu: Là một vị tướng trong tựa game Liên Quân Mobile, câu nói của Hà My ý chỉ những người chơi sử dụng vị tướng này trong trận đấu.
...
Tôi học chuyên Văn, trường của tôi là trường chuyên top 1 thành phố nên trường khá rộng với nhiều tòa nhà, mỗi tòa như vậy gồm 3 tầng lầu. Trường có hình chữ U, khối 12 xã hội nằm trên tầng hai còn khối tự nhiên nằm ở dưới tầng một. Nếu muốn xuống căn-tin thì phải đi cầu thang ở hướng Bắc cho gần, nhưng vì lớp Toán nằm ở phòng đầu tiên của tầng một, nên lúc nào tôi cũng chạy ngược về cầu thang hướng Nam để có thể đi ngang qua lớp cậu ấy.
Tôi đã duy trì thói quen này suốt ba năm rồi, kể từ khi học lớp 10.
Hôm nay, tôi lại theo thói quen vừa đi vừa trộm nhìn chỗ ngồi của Nhật Minh, tìm kiếm hình bóng của cậu ấy, tiếc rằng Minh lại không có ở trong lớp.
Tôi buồn rầu, tâm trạng háo hức mong chờ cũng theo đó mà bay mất. Nhật Minh như liều thuốc tăng lực đối với tôi vậy, cả ngày không được ngắm nhìn cậu ấy thì tâm trạng sẽ ủ rũ vô cùng.
- Cho con một chai hồng trà và một kem cá ạ. - Tôi nói với chú Sơn căn-tin, giọng không nén được mà nghe hơi buồn.
Đang định xoay người về lớp thì tôi lại thấy Nhật Minh đi vào, bên cạnh là Huy Đức và một cô bé lạ mặt nào đó.
- Anh thích ăn gì vậy? Em mua cho anh nhé? – Con bé cầm lấy cánh tay của Nhật Minh, lắc lư qua về.
- Không cần đâu, anh tự mua được. – Nhật Minh gỡ tay con bé ra, nói chuyện bằng gương mặt không thể nào sượng hơn được.
- Ứ ừ, em muốn mua cho anh cơ.
Con bé vẫn không chịu buông tha, dùng hai ngón trỏ chạm vào nhau. Còn Huy Đức ở bên thì nhịn cười đến mức hai tai đỏ cả lên.
- Nhật Minh có người bao ăn sáng rồi em ạ. – Huy Đức tự chỉ tay vào mình rồi quay sang gọi lớn – Cô ơi! Con xin hai bát bún bò.
- Hừ, vậy thôi. – Con bé nói rồi chạy đến quầy bán nước, theo hướng đó mà Nhật Minh và Huy Đức cũng phát hiện ra tôi đang đứng đực ở đấy.
- A! Vy đi ăn sáng hả? – Huy Đức đột nhiên gọi tên tôi, làm tôi né tránh ánh mắt còn không kịp – Ăn sáng thì qua đây ăn chung nè.
- Nhưng mà Vy ăn sáng chưa thế? – Nhật Minh hỏi, kéo cả Huy Đức đến gần.
- À ừ... Chưa... – Tôi ngại ngùng đáp.
Thật ra sáng nay tôi đã ăn một ổ bánh mì thập cẩm rồi, thật sự không thể ăn thêm được nữa. Nhưng mà tôi không thể nào mặc kệ con bé đấy rồi đi về lớp được, vì chắc chắn tôi sẽ bị overthinking* mất, huống hồ, tôi không thể nào từ chối được.
*Overthinking: Hay hành động overthink, được hiểu là tình trạng suy nghĩ và nghiền ngẫm quá nhiều, quá mức cần thiết.
Thế là chúng tôi, một tổ hợp kỳ cục cứ thế mà ngồi cùng bàn với nhau, Huy Đức ngồi ngoài, Nhật Minh ngồi giữa, cô bé kia ngồi bên cạnh cậu ấy và tôi thì ngồi ở phía đối diện một mình. Mặc dù tỏ ra mình đang tập trung ăn uống nhưng thính giác thì lại hoạt động hết công suất.
Cô bé lạ mặt kia sau khi mua nước về thì chia cho Nhật Minh và Huy Đức mỗi người một chai, Huy Đức nhận nước còn Nhật Minh thì không, cậu ấy bảo bị ê răng nên không uống được đồ lạnh. Dẫu cho cảnh sắc có phong phú đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn yên tĩnh ngồi ăn mà không hề có ý định tham gia. Người duy nhất mà tôi quan tâm chỉ có Nhật Minh, nhưng vồ vập nói chuyện ngay lúc này thì không được ổn cho lắm...
- Dạo này Toán 11 khó quá trời, anh giảng bài giúp em được không?
Con bé chống cằm, làm ra bộ dạng đáng yêu, đến tôi là con gái còn suýt rơi vào đôi mắt nai tuyệt đẹp đó. Chỉ có điều là con bé bơ đẹp tôi và Huy Đức, trông chúng tôi chẳng khác gì hai cái "bóng đèn sáng trưng".
- Sắp tới anh bận luyện đề nên sợ không có thời gian. – Nhật Minh làm ra bộ mặt đăm chiêu, sau đó nói với con bé – Em thử tìm người khác đi nhé!
- Ứ ừ, hông chịu đâu, muốn anh cơ...
- Ặc, ọe, khụ khụ... - Huy Đức đang uống nước thì bị sặc, cậu ta cũng vì thế mà ho không ngừng.
- Bạn tôi bị làm sao thế này? Cần vào phòng y tế không? Tao đưa mày đi nhé! – Nhật Minh vỗ vỗ lưng Huy Đức, xoay mặt sang hướng mà con bé kia không thể thấy được, phát tín hiệu cầu cứu.
- Khụ... À ờm, em gái à, nếu em cần thì để anh giảng bài cho, anh dân khối D, cân được cả Toán, Anh, Văn luôn đó. Chứ thằng này thì bận dữ lắm, còn phải thi học sinh giỏi Toán cấp thành phố kia mà. – Huy Đức làm ra vẻ mặt đáng tin, cố hết sức hy sinh giải cứu Nhật Minh.
- Em không...
- Không gì em? Cần chị giảng cho không?
Con bé chưa kịp nói xong câu đã bị một giọng nói khác cắt ngang, chúng tôi đồng loạt đưa mắt nhìn cái người vừa xuất hiện đó.
Tôi biết người này, Lê Ngọc Thùy Linh - Bạn cùng lớp với Nhật Minh từ cấp hai đến bây giờ. Mỗi lần tôi tìm kiếm hình bóng Nhật Minh sẽ thường thấy Huy Đức và một vài gương mặt thân quen ở bên cạnh, trong số đó còn có cả Thùy Linh nữa.
Tôi nghe Hà My kể rằng Thùy Linh có bố là chủ xưởng gỗ, còn mẹ là chủ của một chuỗi cửa hàng nội thất. Thùy Linh là hot face có tiếng vì ảnh con bé này đăng chưa bao giờ dưới 1000 lượt thích cả, tính cách tự tin năng động, giải thưởng thì nhiều vô số kể. Lý do mà tôi luôn tự ti trước Nhật Minh, một phần cũng là do bên cạnh cậu ấy không thiếu những kiểu con gái ưu tú thế này. Còn tôi thì nhút nhát, tự ti, tính cách nhạt nhẽo, không được xinh đẹp ngất trời như vậy.
Cứ thế, tôi âm thầm chết chìm trong đống suy nghĩ tự ti của mình. Vô thức cầm chai hồng trà lên uống một ngụm, cái lạnh của nước vẫn còn đó khiến răng tôi ập đến một trận tê rần, lông mày cũng vô thức nhíu lại.
- Sao thế? – Nhật Minh phát hiện ra thì hỏi han tôi.
- Không... Không sao. – Tôi xấu hổ xua tay, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
- Chị là ai vậy? – Con bé khó hiểu, bày ra gương mặt phòng vệ nhìn Thùy Linh.
- Chị là bạn của Minh á, em muốn được giảng bài thì tìm chị này, người thi học sinh giỏi Toán không có thời gian cho em đâu. – Thùy Linh nở một cười hiền lành, nhưng phái nữ nhìn vào lại thấy sặc mùi uy hiếp.
- Hứ, ai mà cần! – Con bé nói rồi hung hăng đứng dậy bỏ đi, không quên vứt lại một câu chanh chua – Nghĩ mình là ai chứ? Bám đuôi dai như đỉa mà tưởng mình hay lắm.
- Uầy, 10 điểm! – Đến khi con bé đã mất dạng khỏi căn-tin, Huy Đức liền vô tri nhìn Thùy Linh rồi bật hai ngón tay cái.
Tôi thì không thấy 10 điểm chỗ nào cả. Ừ thì, tôi cũng không thích Thuỳ Linh lắm.
- Phù... – Nhật Minh thở phào một cái, sau đó lại nhìn sang tôi - Ấy, kem chảy kìa Vy.
Tôi hốt hoảng nhìn xuống, bánh kem cá vừa mua đã tan dần ra và làm đọng lại một vũng nước ở trên bàn, tràn ra dính cả vào chiếc điện thoại nằm cạnh đó... Tôi khó xử nhấc túi kem cá cùng với điện thoại lên, Nhật Minh và Huy Đức cũng lấy giấy rồi lau bàn giúp tôi. Trong lúc bối rối, tôi vô tình nhìn thấy Thùy Linh đang bày ra ánh mắt đánh giá nhìn mình, cái ánh mắt đấy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Phát hiện ra tôi cũng đang nhìn lại, Thùy Linh ngay lập tức kéo tay áo Nhật Minh rồi nói bằng giọng thân thiết:
- Ê Minh, thầy Phương tìm mày kìa, mày xuống dưới này làm tao tìm nãy giờ luôn đó, mau qua văn phòng nhanh đi! – Thùy Linh nói rồi vỗ vào vai Nhật Minh mấy cái.
- Ơ? Thầy Phương tìm tao làm gì? – Nhật Minh trưng ra bộ mặt khó hiểu nhưng tay thì tranh thủ gắp bún để ăn.
- Vụ mày đầu têu đem tên lửa nước lên sân bóng bắn, còn rút hết nước trong cái chum nuôi cá của thầy hiệu trưởng chứ còn gì. – Thùy Linh khoanh tay, hất cằm nhìn Nhật Minh.
- Vãi, sao có mỗi tao vậy, còn mang danh đầu têu nữa? – Nhật Minh hoang mang đến mức làm rơi miếng thịt bò xuống bát nước.
- Hỏi bạn mày ấy...
Tôi và Nhật Minh đồng loạt nhìn sang Huy Đức, biểu cảm của cậu ta bây giờ trông phong phú cực kỳ. Cứ nhìn trời lại nhìn đất, liếm môi rồi lại cắn môi, nhìn từ trong ra ngoài đều thấy chột dạ.
- Ừm, tao xin lỗi, người anh em ạ. Nhưng tao còn bố mẹ già và đàn em thơ, đành để mày hy sinh anh dũng mà một mình chịu đựng vậy. – Huy Đức tỏ ra chính trực, vỗ vai Nhật Minh vài cái rồi nói tiếp – Cái video phóng tên lửa nước đấy tao đã đăng lên Youtube giúp mày rồi, người ta vào khen rồi hỏi công thức nhiều lắm, tao sẽ trả lời hết bình luận giúp mày, khỏi cần cảm ơn.
- Thằng chó! – Nhật Minh đứng bật dậy, Huy Đức thấy thế liền chạy té khói, tiếng la oai oái của cậu ta tốn chừng 10 giây mới dứt hẳn, chắc là bị Nhật Minh tóm được rồi.
Lúc tôi chuẩn bị thu dọn để về lớp thì Thùy Linh bỗng nhiên gọi tôi lại.
- Dạo này thấy Vy thân với bọn Minh, Đức nhỉ. Từ hồi cấp hai không thấy thân như vậy? – Câu hỏi của Thuỳ Linh sặc mùi thăm dò.
- Vậy ư? Tớ cũng bình thường như mọi khi thôi. – Thùy Linh bỗng dưng nhắc đến hai từ "cấp hai", làm lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an.
- Ồ? Thôi bye nhé, tớ phải lên lớp rồi, hai đứa nó cứ ở với nhau là vậy đấy, cậu thông cảm nha. – Thùy Linh tặc lưỡi, như thể cậu ta thân thiết với Nhật Minh và Huy Đức đến mức phải ra mặt nói thay vậy.
- À ừ, tạm biệt...
Nói rồi, Thùy Linh liền phủi gót đi mất, tôi nhìn theo bóng dáng tự tin của Thuỳ Linh mà bất giác thở dài một hơi.
Sau khi về lớp, tôi liền kể lại mọi chuyện cho Hà My nghe, con bé nghe xong thì phản ứng dữ dội.
- Vãi, đi căn-tin có một tí mà drama ngập trời thế? Biết vậy tao đi theo cho rồi, tao muốn hòa vào bầu không khí đó. – Hà My tiếc nuối than thở, tay cầm túi kem cá đã tan gần hết.
- ... - Tôi chán chẳng buồn nói, chỉ nằm ra bàn, thẫn thờ nhìn những tán cây phượng đan vào nhau xào xạc trong gió.
- Chậc, con Thùy Linh là cái đếch gì mà làm bộ oai thế? Tao mà ở đấy thì tao múc nó luôn rồi. Bực cả mình.
- Ừ...
Tôi thở dài, thả tâm trí của mình trôi theo những ngọn gió dạo chơi trên bầu trời, nằm vắt vẻo bên những áng mây xanh, hai mắt cũng bất giác đỏ lên từ lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.