Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 108: Giả ngầu xong còn muốn bỏ chạy (1)




La Hồng bình ổn lại dáng vẻ bay nhanh của mình, bước đi trong màn mưa, giẫm lên con phô’ dài nước ngập ba thước rưỡi, đạp một bước lên đó, sau một khắc, mượn lực vách tường bay lên như diều gặp gió.
“Là ai?!”
Nhóm quân lính canh cổng thành bị ướt đẫm nước mưa thi nhau gào to lên.
Bọn hắn thấy La Hồng tóc bạc trắng, trong lòng hơi hoảng sợ.
Quan trọng nhất chính là, quần áo trắng của La Hồng nhuốm máu, cho dù mưa to cũng không thế cọ rửa mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn.
“Là Lạc Hồng còng tử, không cần phải quá lo lắng.”
Tử Vi mặc quần áo của sứ giả Đại Lý Tự, che ô giấy dầu, thướt tha đi đến, nói.
Rất nhiều quân lính canh giữ cổng thành nghe vậy lập tức không do dự nữa bỏ vũ khí trong tay xuống.
Tên của La Hồng bây giờ ờ huyện An Bình như sấm ở bên tai, trận chiến khuấy động thiên tượng của hai vị cao thủ ngoài thành kia thật ra ở mức độ rất lớn cũng là vì La Hồng.
“Lạc Hồng công tử, đi theo ta.”
Tử Vi cười ngọt ngào với La Hồng, sau đó che ỏ giấy lên đỉnh đầu La Hồng, che mưa to cho hắn.
Trái lại La Hồng chẳng nói gì thêm.
Hai người bước trên thành lầu, ở nơi xa, Lạc Phong và Phương Chính đứng im trong mưa to.
Lạc Phong vắt đao ở bên hông, quay lại nhìn thấy La Hồng một thân áo trắng mang theo mặt nạ, lại phát hiện ra khí Chính Dương của La Hồng sáng óng ánh như mặt trời trên cao, càng mạnh mẽ hơn, không khỏi giật mình nhẹ.
“Lão Lạc, khu ổ chuột ở đường Địa Thử, Tà tu thành đàn… Ta mới qua bên đó về, có tàn cuộc phải đi thu dọn.”
La Hồng nói.
Lão Lạc? Da mặt Lạc Phong hơi co rúm lại, nhưng mà lời sau đó của La Hồng lại hấp dẫn sự chú ý của ông ta.
Ông ta vuốt cằm nhẹ, nghiêng mặt nhìn Phương Chính, ra hiệu ý bảo Phương chính đi một chuyến.
Cả gương mặt Phương Chính toàn là vẻ không tình nguyện.
Hắn ta muốn xem trận chiến của Nhị phẩm cơ!
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi chỉ là một tên Thất phẩm, biết cái gì?!”
Lạc Phong cười mắng một câu.
Mặc dù Phương Chính cảm thấy Lạc Phong nói rất có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy bị xúc phạm lắm.
Nhưng mà, thân mang trách nhiệm của sứ giả Đại Lý Tự vẫn khiến hắn ta lựa chọn đi về đường Địa Thử.
“Tử Vi, có muốn đi chung không?”
Phương Chính quay đầu nhìn về phía Tử Vi.
“Không muốn không muốn, ta đang che ô cho Lạc Hồng công tử, ngươi tự đi một mình đi.”
Tử Vi liếc mắt, lắc đầu, sau đó vẻ mặt đầy phấn khởi nhìn chằm chằm trận chiến trên bầu trời.
Mặt Phương Chính đen thùi, chắc đây là đồng đội giả rồi, hắn ta cảm giác như mình bị toàn thế giới vứt bỏ.
Xoay người, cô đơn nhảy xuống khỏi cổng thành.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, toàn thân toả ra một loại cảm giác vô cùng tà dị.
Trong lòng Lạc Phong như cảm giác được gì, nhìn chằm chằm La Hồng nhiều hơn một lát.
Nhưng mà ông ta chỉ cảm thấy khí Chính Dương của La Hồng càng ngày càng đậm hơn, bèn thu hồi ánh mắt, nhìn về trận chiến trên bầu trời kia.
Cho dù Lạc Phong là Võ tu Ngũ phẩm, nhưng mà… õng ta nhìn trận chiến đấu này cũng không hiểu nhiều cho lắm.
Ông ta chỉ có thể nhìn thấy trận chiến đấu đáng sợ, va chạm khuấy động cả thiên tượng.
Nhưng mà chi tiết sự va chạm giữa kiếm và thương của Trần quán gia và Thương Vương Viên Thành Cương õng ta không thể nhìn rõ một chút nào.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng hơi không theo kịp tốc độ của hai người.
Trên cổng thành mưa vẫn đổ như trút nước.
Bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Lạc Phong quay đầu nhìn La Hồng một cái, lại phát hiện đôi mắt của La Hồng nhanh chóng chuyến động theo hai đường chớp sáng không ngừng va chạm với nhau trên bầu trời.
“Ngươi xem hiểu sao?”
Lạc Phong tò mò hỏi.
La Hồng không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm trận chiến đấu kịch liệt trên bầu trời như cũ, trả lời lại một câu.
“Sao lại nhìn không hiểu?”
Lạc Phong:” ‘
Thằng nhóc này đang giả ngầu với ai vậy?
Ngược lại dáng vẻ còn rất đương nhiên, thế nhưng ngay cả ông ta là Võ tu Ngũ phẩm còn xem không hiểu, một tên Kiếm tu Bát phẩm như Lạc Hồng, sao có thể xem hiểu được?
Thật ra La Hồng xem hiểu hết, dưới lớp mặt nạ Tà Quân, ánh mắt của hắn cũng chuyển động theo động tác của Trần quản gia và Viên Thành Cương.
Mưa rào rào xối xả, không ngừng cọ rửa sạch bùn đất trong vùng núi.
So với mưa to rít gào giận dữ của ông trời, bên sườn núi nhỏ lại có vẻ vô cùng ấm áp.
Đàn hương lượn lờ, tiểu đồng bung dù, pha trà.
Văn Thiên Hành ngồi trên ghế bành, nước mưa không dính được vào người, vừa thưởng thức trà Bích Triều nổi tiếng của huyện An Bình, vừa thưởng thức trận chiến của Nhị phẩm trên bầu trời mênh mòng rộng lớn.
Hai người kia cũng không phải Nhị phẩm thông thường, đều là yêu nghiệt Nhị phẩm có thực lực đứng đầu Địa Bảng.
Văn Thiên Hành cười cười, bàn tay vỗ nhẹ vào bao tay.
“Trận chiến thật đặc sắc.”
“Đáng thưởng thức.”
“Tiếc là trận chiến này sắp kết thúc rồi.”
Nói đến đây, ông ta vuốt vuốt chòm râu, quét mắt nhìn bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc.
Những tên này đang chờ đợi gì?
Cuối cùng ánh mắt của ông ta như dừng lại trên cống thành.
“Hửm?”
Văn Thiên Hành khẽ giật mình, nheo mắt lại, tên này lại dám phô trương đứng trên thành lâu như thế…
Khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thú vị, ông ta gọi một tên tiểu đồng đến.
“Thay đổi quần áo đi về phía thành láu, đánh úp tên La Hồng to gan lớn mật này, công khai thân phận của hắn ta nhưng mà đừng có dùng đòn quyết định, để lại một ít là được rồi, đi sớm về sớm, ta còn chờ ngươi pha trà đây.”
Tiểu đồng khom người nghe lệnh, một khắc sau, đạo bào trên thân rách ra, hoá thành một bộ y phục dạ hành, xông vào màn mưa trắng xóa, vọt về phía trước, dường như thân thể cũng biến thành hạt mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.