Trên cống thành.
La Hồng mang theo mặt nạ Tà Quân cực kỳ nhạy cảm, cảm nhận được ánh mắt của Ván Thiên Hành, quay đầu nhìn về phía ông già như đang ngắm mưa ở sườn núi nhỏ bên kia.
“Ông già đó, là ai?”
La Hồng hỏi Tử Vi ở bên cạnh.
“Huynh nói Vãn Thái phó sao? ông ta tới từ kinh thành, là thây của Thái tử.”
Tử Vi nói.
“Tên đầy đủ, họ lẫn tên là gì?”
La Hồng lại hỏi.
“Văn Thiên Hành.”
Trái lại Tử Vi không có giấu diếm bất kỳ điều gì, mặc dù thấy lạ vì sao La Hồng lại hỏi điều này, nhưng mà chuyện này cũng không có gì bí mật.
La Hồng gật đầu nhẹ, âm thầm nhớ lại trong lòng.
Ông lão này… Xem ra cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.
Bên ngoài huyện An Bình, bốn phương tám hướng Đòng Nam Tây Bắc.
Đều có kẻ mạnh đứng yên lặng xung quanh, mưa to không ngừng rơi xuống, lại biến mất trước một khoảng trống cỡ một trượng xung quanh người bọn họ, hạt mưa không dính vào người.
“Viên Thành Cương có lẽ sắp thua rồi, Hóa Long kiếm dù sao cũng là Hóa Long kiếm, cho dù điệt cảnh cũng vẫn mạnh như trước….”
“Nhưng mà so với Tam Kiếm bị thất bại năm đó thì Vương Thành Cương như vậy là đã mạnh hơn nhiều rồi, đủ đế xếp hạng Mười trẽn Thiên Bảng của Đại Hạ.”
Lão đạo nhân cười vuốt vuốt cằm.
Bỗng nhiên.
Lão đạo nhân dường như cảm ứng được điều gì, nheo mắt lại nhìn về phía thành lâu.
Không khỏi cười rộ lên.
“Hay cho một tên Văn Thiên Hành.”
La Hồng yên lặng đứng trên thành lâu, áo trắng bị cuồng phong gió lốc bên trong cơn mưa to thổi tung phần phật không ngừng nghỉ.
La Hồng mang theo mặt nạ, bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ sắp đến gần.
“Hửm?”
La Hồng quay đầu nhìn Tử Vi không biết chuyện gì.
Lại nhìn Lạc Phong đang giả vờ xem hiểu trận chiến.
Lòng mi hơi nhăn lại, nguy cơ không đến từ hai người này vậy thì đến từ đâu?
Một giọt mưa rớt vào trên mặt La Hồng, làm hắn cảm thấy đau đớn.
“Mưa ”
Đôi mắt của La Hồng bỗng nhiên khựng lại.
Một cái chớp mắt tiếp theo, lại phát hiện ra phía trên mái hiên ở tường lâu, từng giọt nước mưa đọng lại hóa thành một bóng người đang ngồi chờ.
Người mưa kia khép hai ngón tay lại, nguyên khí phun trào, làm cho nước mưa biến thành lưỡi kiếm sắc bén, bay thẳng đến chỗ La Hồng.
“La Hồng con trai của La Nhân Đồ đang ở đây!!!”
Mà trong miệng của người mưa kia, thật sự phát ra tiếng giống như chuông lớn.
Giọng nói kia chồng chất lên nhau, truyền ra từ cổng thành.
Bên ngoài huyện An Bình, tiếng mưa to đều trở nên im ắng.
Sau một khắc, lần lượt từng đợt tiếng cười trầm thấp quanh quẩn.
Lạc Phong giật mình, bắt đầu lo lắng, vẽ mặt bỗng nhiên thay đổi, chuyện lớn không hay rồi!
“Muốn chết!”
Khí huyết trên người biến thành giáp, ném ra một đấm như sấm sét, nện mạnh vào lưỡi kiếm mưa. Tuy sức mạnh của thanh kiếm ở tầng Thất phẩm không tính là gì, nhưng phiền phức không phải là chuyện này.
Người mưa kia lại không có lòng chiến đấu, mục đích của gã đã đạt được, liền tính nhảy xuống thành hóa thành nước mưa, trốn thoát bằng kỳ thuật, cho dù là Lạc Phong Ngũ phẩm cũng không làm gì được gã.
“Ai phái ngươi đến?”
Mà La Hồng thì vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm người mưa kia, nói.
Người mưa không trả lời, cũng lười đáp lại.
La Hồng giơ tay lên, nện một đấm vào hư không.
Không nói gì thì cũng thôi đi, giả ngầu xong còn muốn bỏ chạy?
Toàn thân người mưa kia chấn động, bên trong cái bóng chiếu rọi trên bức tường của gã, bỗng nhiên trồi ra một bàn tay đen nắm cổ chân của gã lại!
Mưa ‘âm ầm, xối xả như hàng ngàn hàng vạn thanh lợi kiếm lao xuống từ tầng trời.
Thân thể người mưa kia gần như nửa trong suốt, ấn vào trong mưa gió mà trốn chạy. Đó là một môn kỳ thuật, cần được rèn luyện từ nhỏ.
Tu vi của người mưa kia không mạnh, nhưng gã ỷ vào kỳ thuật, rất nhiều nơi đều có thể đi lại như chốn không người. Ngay cả cường giả mạnh hơn hai ba cấp bậc cũng chưa chắc đã làm gì được gã.
Lúc mới nhận lệnh lão nhân làm việc gã còn tưởng là một nhiệm vụ ngon ơ lắm. Dù sao Tu vi La Hồng không cao, Lạc Phong cũng chỉ là võ tu có duy nhất một thủ đoạn, gã hoàn toàn có thể dễ dàng hoàn thành.
Nhưng…
Gã sai thật rồi.
Khi giữa cái bóng của gã xuất hiện một bàn tay to lớn, kéo lấy mắt cá chân của gã, gã đã biết, lần này… có lẽ hỏng rồi.
La Hồng đứng trên cổng lầu, mái đầu bạc tung bay trước gió, hờ hững mà lạnh lẽo nhìn người mưa.
Mục đích của người mưa rất rõ ràng.
Hiẽn nhiẽn lã được người phái tới để vạch trần thân phận con trai La Nhân Đồ của hắn.
Dạng âm hiểm như vậy lại càng đáng hận hơn.
Nhận thấy bốn phía ở huyện An Bình, không ngừng có những luồng khí cơ bốc lên khỏi đất bằng, sắc mặt La Hồng càng thêm âm trầm.
Người muốn giết hắn, đúng là không ít.
Hơn nữa từng luồng khí cơ này đều vò cùng đáng sợ, dường như có thể khuấy đảo cả trời đất.
Mục đích của những người này, đều là đưa hắn vào chỗ chết.
Thật ra La Hồng có hơi tò mò, rốt cuộc cái người cha hờ kia của mình là dạng người gì?
La Nhân Đồ?
Đại phôi đản giết người không chớp mắt?
Thế nhưng, nếu đã là dạng tồn tại như vậy, sao có thế để mặc con trai, con gái mình ở huyện An Bình để cho người ta chém giết như vậy chứ?
Chẳng lẽ không có chút năng lực nào sao?
La Hồng nghĩ lung tung nhưng rất nhanh đã tập trung lại.
“Ta hỏi thì ngươi trả lời, chạy cái gì?”
La Hồng nói.
Một giây sau, cánh tay nhò ra giữa bóng đen bất ngờ dùng sức, quăng người đến trước mặt La Hồng.
Người mưa bị ném xuống trước cổng lầu, nước bắn lên tận ba thước.