La Hồng vừa xuất hiện, ánh mắt của không ít người đều rơi trên người hắn.
Ngô Mị Nương liếc mắt, quả nhiên La Hồng vẫn tới.
Tiêu Nhị Thất thì bày ra bộ dáng không ngoài sớ liệu, thiên tài sẽ không e ngại khiêu chiến, đặc biệt là thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp giống như La Hồng này.
Đương nhiên, cũng có không ít thiên tài nhìn chằm chằm La Hồng bằng đôi mắt không cảm xúc.
Trường Bình quận chúa đế Ngụy Nhàn liên hệ với đám học sinh trong học viện, tình huống cụ thể như thế nào, người ngoài không được biết. Chẳng ai có thể đoán được, rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị Ngụy Nhàn thuyết phục.
Có điều, La Hồng vẩn cảm nhận được bầu không khí có mấy phần không thích hợp.
Nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng càng trớ nên thâm thúy.
Bỗng nhiên, một con diều hâu giương cánh, xé rách đám mây giữa trời chiều, giáng xuống từ trên bầu trời.
Nó dùng tốc độ cực nhanh hạ cánh xuống con đường bên ngoài huyên An Bình, hù dọa không ít người đi ngang qua phải hoảng hốt la lên.
Con diều hâu cực lớn giương cánh khoảng mười mét, hung thần ác sát.
ở trên lưng diều hâu, có một thân ánh khôi ngô đang ngồi như cây cổ thụ cuộn rễ.
“Da Luật Sách!”
“Hoàng tộc Kim Trướng Vương Đình!”
“Thiên kiêu xếp thứ ba trên Hoàng Bảng!
Hắn ta thế mà thật sự tới!”
m thanh kinh hô liên tiếp, cả đám tu sĩ đều hơi biến sắc.
Đám Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương nhìn chằm chằm Da Luật Sách với vẻ vô cùng nghiêm túc. Nam tử người Hồ ngồi xếp bằng trên lưng diều hâu, hai tay ôm ngực đầy lạnh lùng.
Bỗng dưng, hắn ta mở mắt ra, dường như có một vệt thần quang, nhanh chóng lướt qua trước mắt mọi người.
Trong lòng mỗi người đều âm thầm giật mình.
Mạnh!
Mạnh quá!
Cho dù là Cung Hạo ở bên cạnh Trường Bình quận chúa cũng cảm thấy mấy phần ngột ngạt và ngưng trọng.
Họ Gia Luật ở trong Kim Trướng Vương Đình, chính là họ của hoàng tộc, bộ tộc này từng sinh ra rất nhiều cường giả danh dương thiên hạ.
Thậm chí có tin đồn chỉ cần là họ Gia Luật thì sẽ không có kẻ yếu.
Lông mày Da Luật Sách thô to, cả người có mấy phần thô kệch, khí tức trên người sâu như núi thẳm.
Hắn ta quét mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi mở miệng.
“Ai là La Hồng?”
Da Luật Sách nói, âm thanh giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống, nổ tung trong đám người.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của tất cả mọi người ngưng lại, thần sắc nhao nhao khẽ thay đổi.
“Hắn.”
Trường Bình quận chúa nâng ngón tay trắng ngọc lên, chỉ La Hồng một tịch áo trắng ở phía xa.
Cung Hạo hơi nhíu mày, muốn mớ miệng nói gì đó, nhưng mà nghĩ đến thân phận của Trường Bình quận chúa lại không nói nữa.
Mà Da Luật Sách đã nhìn về phía La Hồng.
Hắn ta nhảy xuống từ trên lưng chim diều hâu, chân đạp đất khiến mặt đất phát ra tiếng vang trầm trầm.
Da Luật Sách huýt sáo.
Làm cho người ta rung động chính là đầu diều hâu to lớn giương cánh khoảng mười mét, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ, cuối cùng rơi vào trên cánh tay Da Luật Sách.
Da Luật Sách từng bước một đi về phía La Hồng.
Trên đường đi, không có ai dám ngăn cản.
“Ngươi giết Thác Bạt Băng, Thác Bạt cổ… Hoàn Nhan Liệt Hoả?”
Khuôn mặt Da Luật Sách không có biểu tình, liên tục đọc lên tám cái tên, đều là đám thiên tài người Hồ trước đó tới tham gia khảo hạch chiêu sinh của Tắc Hạ Học Cung.
Mỗi khi đọc một cái tên, sẽ bộc phát một phần sát cơ, đến cuối cùng sát cơ kinh khủng đã như núi mưa nổi lên khiến người ta sợ hãi.
La Hồng nhìn thẳng Da Luật Sách, sắc mặt lạnh nhạt, áo trắng trên người phần phật trong gió.
Tu tà thuật tinh thần Thiên Thủ Tà Phật, La Hồng cơ bản là miền dịch đối với uy áp này.
Trừ phi tu vi thật sự vượt qua La Hồng, đạt tới trình độ có thể nghiền ép hắn, nếu không La Hồng cũng sẽ không bị uy áp đè ép.
“Bọn họ sống cũng không tệ, đều thưởng bọn họ toàn thây.”
“A, Hoàn Nhan Liệt Hoả không được, không có thưởng toàn thây.”
La Hồng nói.
Yên tĩnh!
Thiên tài ớ chung quanh, còn có không ít khách giang hồ, thấy La Hồng đứng trước mặt Da Luật Sách còn có thế chuyện trò vui vẻ, đều cảm thấy mấy phần kinh ngạc.
Da Luật Sách nhìn chằm chằm La Hồng, diều hâu trên cánh tay của hắn ta cũng nhìn chằm chằm La Hồng.
Hồi lâu, Da Luật Sách nhếch miệng cười, không hiển hiện sát cơ nữa.
“Vào bí cảnh, ta chắc chắn phải giết ngươi, không phải bởi vì ngươi là nhi tử của La Nhân Đồ, chỉ vì ngươi giết tám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình ta.”
Da Luật Sách nói.
“Ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu sợ có thể không vào bí cảnh.”
Nói xong, Da Luật Sách liền quay người, đi tới phía trước bí cảnh.
Trường Bình quận chúa còn nghĩ muốn đi tới bên cạnh Da Luật Sách nói gì đó với hắn, lại bị Cung Hạo kéo lại.
Cung Hạo ngưng mắt lắc đầu, Trường Bình quận chúa mới không cam lòng thu bước chân.
Sắc trời càng ngày càng mờ.
Văn Thiên Hành lơ lửng trước đền thờ từ từ mở mắt ra, đôi mắt của ông ta quét qua phần lớn thiên tài ở trước mặt.
Lại liếc mắt nhìn sắc trời.
Bấm ngón tay, trên đỉnh đầu có phù văn hơi mờ bẳt đầu biến ảo ra phong vân.
Sau đó, ông ta từ từ rơi xuống đất, khí tức trên người bắt đầu thu lại.
Khi tia nắng cuối cùng chiếu rọi mặt đất tan biến, bầu trời đêm bắt đầu hiện ánh sao trời, ngôi sao đại biếu cho thiên cơ kia đột nhiên lộ ra ngàn vạn quang hoa.
Tinh quang vẩy vào phía trên đền thờ, giống như là tạo thành một bức bình phong ngăn cách trời đất.
“Thiên Cơ Bí cảnh mở ra hoàn tất, tu vi Tứ phấm trở xuống, chỉ cần có thế xuyên qua ngăn cách của Thiên Cơ Bí cảnh, đều có thể đi vào trong đó, lấy được cơ duyên, đạt được truyền thừa.”
Giọng nói khàn khàn của Văn Thiên Hành quanh quẩn.
Trong lúc nhất thời, không ít hô hấp của thiên tài và khách giang hồ đều trở nên nặng nề.
Bắt đầu rồi!
Thiên Cơ Bí cảnh đã mở ra!
Mà ánh mắt của Trường Bình quận chúa lại lấp lóe, con ngươi giống như phản chiếu tinh quang của cổng đền thờ, trong đó có ẩn chứa sát cơ đang cuộn trào.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhàn ở bên cạnh, Ngụy Nhàn khẽ gật đầu, biểu thị hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng.
Da Luật Sách dần đầu cất bước, sải bước đi về phía bí cảnh.
Tinh màn phun trào, muốn ngăn trở thân hình của hắn ta, chẳng qua thân thế Da Luật Sách chỉ hơi dừng lại, đụng nát tinh màn, bước vào đền thờ đi vào bí cảnh.
Mà sau khi Da Luật Sách đi vào bí cánh, thật lâu sau không có người động đậy.
Lúc đầu La Hồng định không vênh váo huyênh hoang, muộn một chút mới đi vào.
Thế nhưng đám người Trường Bình quận chúa nhìn chằm chằm hắn, dường như đều đang chờ hắn đi vào bí cảnh, khiến La Hồng không khỏi hiện ra một nụ cười giễu.
Còn lo lắng hắn chạy sao?
Sau một lúc, áo trắng phiêu nhiên, đeo cổ kiếm Địa Giao, nương theo tiếng cười to, sải bước đi vào bí cánh.
La Hồng chẳng để tâm đến sự ngăn cản của tinh màn, kiếm khí như kinh hồng chợt hiện, trong nháy mắt chém tinh màn ra.
Một kiếm mở tinh màn, đi vào bí cảnh!
“Muốn giết bản công tử vậy tới đi!”
Bên trong tinh màn, tiếng cười mỉa mai của La Hồng bay tới.