Chỉ có thủ đoạn khủng bố của Viên hạt tử và Triệu Tinh Hà mới có thể giết được nhiều Nhị phẩm như vậy.
Máu tươi trên thành lâu nhỏ xuống tạo ra khí thế không khác gì sét đánh, mang thêm chút phong lưu ý vị cho tòa thành trì này.
La Hồng vung tay xuất ra một chiêu.
Tà Ảnh Thương Ưng vỗ cánh lướt nhanh xuống.
Lúc trước để nó mang theo Tiểu Đậu Hoa rời đi, hiện giờ, khi mọi thứ trở lại bình thường, nó lại trở về.
Tiểu Đậu Hoa mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn qua có vài phần đáng thương.
Nàng không chết, chẳng qua trạng thái không được tốt lắm.
Hai tay nắm chặt Tà Ảnh Thương Ưng, xuyên qua gió nhìn về phía ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ thân thể đầy máu của La Hồng, cục đá vẫn luôn lơ lửng trong lòng Tiểu Đậu Hoa giờ khắc này lập tức buông xuống.
Lúc trước nàng bị La Hồng đưa đi, bởi vì nàng thật sự không có cách nào giúp La Hồng.
Nàng chỉ có thể mượn khí thế vạn quân nuôi kiếm, giúp La Hồng chém ra hai kiếm khủng bố đã là cực hạn.
Tình huống sau đó như thế nào, Tiểu Đậu Hoa chỉ có thể nghe theo ý trời.
Khoảnh khắc nhìn thấy công tử bị vây trong vạn quân, tiếng kêu giết chấn động đất trời kia khiến Tiểu Đậu Hoa tuyệt vọng.
Sau đó, lại có cao thủ Nhị phẩm ra tay tập sát La Hồng càng làm Tiểu Đậu Hoa hoàn toàn mất đi niềm tin.
May mắn, công tử chống đỡ được tất cả.
Chờ tới khi Trần quản gia đến, thể hiện trọn vẹn phong thái kiếm tiên, một kiếm giết chết Ngụy Thiên Tuế, một kiếm phá nát vạn quân, giúp La Hồng mở ra cơ hội lật ngược thế cờ.
"Công tử......"
Tà Ảnh Thương Ưng rơi xuống, Tiểu Đậu Hoa nhìn La Hồng, vui vẻ nở nụ cười.
Ánh sáng ban mai, thật đẹp.
Công tử không chết, thật tốt.
La Hồng nhìn Tiểu Đậu Hoa, banh mặt.
"Còn cười?"
"Ngươi còn có mặt mũi mà cười?!"
La Hồng nói.
Tiểu Đậu Hoa đang tươi cười tức khắc cứng đờ, sợ hãi bất an.
La Hồng vươn tay, dùng ngón tay dính máu gõ vào trán Tiểu Đậu Hoa một cái.
"Dám tự quyết định?!"
"Còn dám tụ quân thế dưỡng kiếm, ngươi tưởng ngươi trâu bò vậy sao? Nhìn xem ngươi có thể không!"
La Hồng mắng.
Cái gõ này của La Hồng rất mạnh, làm cái trần của Tiểu Đậu Hoa trở nên đỏ bừng, nổi lên một cục u như một cái bánh bao nhỏ.
Tiểu Đậu Hoa rớt nước mắt.
Công tử...... ra tay mạnh quá!
"Không được khóc!"
La Hồng nói.
Tiểu Đậu Hoa ủy khuất bẹp miệng, nước mắt trong hốc mắt cũng không dám rơi xuống.
Nàng đã suy yếu như vậy rồi, công tử còn hung dữ với nàng.
Trương Tĩnh Chỉ tới.
Nhìn La Hồng đang quở trách một tiểu kiếm thị, y trở nên do dự, không biết có nên cất bước qua đó không.
Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, vẫn đi tới, lấy ra một cái bình dược trong tay áo rộng, vứt cho La Hồng.
"Nó chứa nguyên đan, một loại thuốc chữa thương không tồi, dùng nhanh đi, đừng để bị thương đến căn cơ."
Trương Tĩnh Chỉ nói.
La Hồng tiếp nhận, kinh ngạc nhìn vào mắt Trương Tĩnh Chỉ, sau đó nhếch miệng cười, cảm tạ đối phương.
Nhưng, La Hồng không dùng, mà nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
"Há mồm"
La Hồng nói.
Tiểu Đậu Hoa bẹp bẹp miệng, không thèm mở miệng.
"Há mồm!"
La Hồng trừng mắt, dọa một câu.
Tiểu Đậu Hoa lập tức mở miệng.
La Hồng lấy đan dược của Trương Tĩnh Chi, chỉ có một viên, trực tiếp nhét vào miệng Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa ừng ực nuốt vào, sau đó La Hồng không để ý tới nàng nữa, Tiểu Đậu Hoa một mình đứng ở một bên ủy khuất.
Trương Tĩnh Chỉ nhìn La Hồng đưa đan dược của y cho kiếm thị, cũng không biết nói gì.
"Đan dược này trân quý lắm đấy, chỉ có một viên."
Trương Tĩnh Chi nhắc nhở nói.
Y thấy thương thế La Hồng không nhẹ mới đem cho.
La Hồng cười cười, không thèm để ý, một viên đan dược mà thôi, cũng không tính là gì.
Huống hồ, La Hồng cũng không có bị thương, tuy rằng trên người hắn đang chảy rất nhiều máu, nhưng máu đó đã được Chuyển Sát Đan luyện hóa, thân thể đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, thương thế cũng đã sớm khôi phục.
Còn về vết thương khác, cơ bản là không có.
Trạng thái của La Hồng hiện giờ chính là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Tất cả điều này ít nhiều cũng là do hấp thu được lực tà sát của tên tà tu Nhị phẩm kia.
Đà chủ một phân đà của Thiên Địa Tà Môn, La Hồng cảm khái, đối phương đúng là một người tốt.
Đương nhiên, La Hồng cũng rất vừa lòng với năng lực công tác của Hoàng Siêu, Hoàng Siêu này...... Là một nhân tài.
Trương Tĩnh Chỉ thở dài một hơi, thả tay xuống, sáng sớm, gió nhẹ lạnh lẽo, y quay đầu nhìn về phía thành lâu phủ Giang Lăng.
Từng chiếc đầu người kia...... Đều đánh dấu cho một đêm tàn sát đẫm máu.
"Sự việc ở phủ Giang Lăng đã kết thúc, nhưng...... Toàn bộ phong ba Đại Hạ chỉ vừa mới bắt đầu"
"Thái Tử lần này ra tay hơi quá."
Trương Tĩnh Chi, nói.
"La gia nhịn lâu như vậy, lúc này...... hẳn sẽ không nhịn nữa, sớm sẽ có động thái."
"Đây là át chủ bài của La gia, chỉ là một khi La gia đưa ra quyết định này...... sẽ không còn đường lui."
"Có khả năng, con đường phía trước chỉ có chết chóc làm bạn"
Trương Tĩnh Chi nhìn về phía La Hồng, nói.
La Hồng lại cười cười: "Nhịn cái gì? Đã sớm không nên nhịn......
"Nghe nói đại bá ta bị Thái Tử giết chết? Còn có mấy vị bá bá khác cũng đều bị Thái Tử giết chết, chỉ còn lại thất bá lại bị điên...... tất cả đều có dấu tích của Thái Tử"
"Trương ca, ngươi nói...... Vì sao lại phải nhịn chứ?"
La Hồng nói.
"Nếu là ta, đã sớm lật bàn rồi"
Trương Tĩnh Chi nghe vậy cứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua La Hồng: "Muốn phản cũng phải có thực lực...... Một khi không đủ thực lực, phản là vạn kiếp bất khục"
La Hồng nở nụ cười: "Bị người nước ấm nấu ếch xanh (1), mơ màng hồ đồ bị giết chết, còn không bằng trực tiếp dùng dao sắc chặt đay rối (2), sống hay chết, làm một lần liền xong"
(1) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.
Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.
Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. (Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.)
(2) Dao sắc chặt đay rối: làm việc một cách dứt khoát, nhanh chóng.