"Báo cáo đội trưởng Tần, phía trước có trạm gác ngầm." Tay súng bắn tỉa ở vòng ngoài báo cáo.
Bạch Tinh Đồng lập tức dặn dò: "Lập tức tiêu diệt trạm gác ngầm."
Quách Chấn đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy tay ra hiệu với hai tay bắn tỉa bên cạnh để phân công nhiệm vụ: bắt đầu tiến hành ngắm bắn!
Địa thế của núi Hắc Phong quả thật là vô cùng nguy hiểm, quan trọng nhất là chỉ có một con đường nối giữa mỏ quặng và núi Hắc Phong, hơn nữa đường núi vô cùng hẹp, đường ven hai bên vách núi thấp nhất cũng đã cao hơn hai mươi mét, phòng thủ dễ tấn công khó, nếu bọn buôn thuốc phiện lấy đường núi này làm con đường buôn lậu, thì thật sự rất khó để tập kích.
Mà Bạch Tinh Đồng đã sớm đi điều tra địa hình nơi này, đương nhiên sẽ không xem nhẹ con đường núi hiểm trở này, cô ta điều Quách Chấn và mấy tay súng bắn tỉa đột phá phòng tuyến của con đường này, mặt khác thì đặc công đã nhanh chóng tiến về phía cuối của con đường này.
"Báo cáo đội trưởng Tần, đối phương có tiếp viện! Tổng cộng có sáu người, khoảng cách hai bên hợp lại còn hơn hai trăm mét nữa." Quách Chấn báo cáo lại tình hình quân địch.
Bạch Tinh Đồng rất nhanh ra quyết định: "Quách Chấn, nhắm vào tiếp viện của bọn chúng, bắn!"
"Rõ!" Quách Chấn đáp lại một tiếng, đóng bộ đàm, ba tay súng bắn tỉa tập trung nhắm về phía đám Phương Khôn.
Bang bang bang! Ba tiếng vang lên từ khẩu súng trường, mở đầu cuộc chiến.
Ba tay súng bên người Phương Khôn lập tức bị xử lý. Thằng nhóc này rất khôn lanh, lộn nhào một cái ẩn người đi, sau đó bò về phía cứ điểm ở núi Hắc Phong.
Có đồ đệ Chu Lượng của Thốc Ưng dẫn năm sáu tay súng tử thủ ở cứ điểm đó. Bởi vì địa thế hiểm trở, mười tên buôn lậu này tuy rằng không có vũ khí hạng nặng, nhưng vẫn là nơi phòng thủ dễ tấn công khó.
Cảnh sát tấn công gặp trở ngại, ba đặc công bị thương nằm trên cáng đang được nâng xuống.
Bạch Tinh Đồng mắng: "Cái đám khốn nạn này, đúng là có không ít súng. Ném ra lựu đạn chứa hơi cay ra đi, để tôi lên."
Cảnh sát ném hai quả lựu đạn chứa hơi cay ra, đám buôn lậu lập tức rối loạn. Phương Khôn thấy tình thế không ổn, liền nhanh chân chạy trốn.
Ánh mắt Bạch Tinh Đồng sắc bến, phát hiện ra Phương Khôn chạy về phía sau núi để trốn thoát, lập tức đuổi theo.
Phương Khôn chạy không được bao xa thì đã bị Bạch Tinh Đồng đuổi kịp.
"Mày trốn không thoát đâu." Lúc nói câu này, Bạch Tinh Đồng nhảy lên, dùng tư thế như đại bàng dương cánh, đá thẳng vào sau lưng Phương Khôn. Phương Khôn kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất.
Phương Khôn vừa rút súng lục ra, đã bị Bạch Tinh Đồng đá vào cổ tay, súng rơi trên mặt đất. Không có biện pháp nào khác, anh ta chỉ đành cắn răng liều mạng với Bạch Tinh Đồng! Phương Khôn cũng là cao thủ võ học, nhưng để so quyền cước với Bạch Tinh Đồng thì còn kém xa, miễn cưỡng đánh được hơn mười chiêu, đã trúng phải hai cú đấm, trong đó có một cú là bị đấm thẳng vào quai hàm. Cú đấm đó làm anh ta rụng mất bốn năm chiếc răng, đánh đến mức khiến anh ta cảm thấy đầu óc quay cuồng!
"Em gái à, cô tha cho tôi một đường sống đi, tôi có thể cho cô tiền." Phương Khôn thở hổn hển nói.
Bạch Tinh Đồng mắng: "Thằng khốn nạn này, chết đến nơi rồi mà còn dám hối lộ bà đây à? Cho dù có nhiều tiền, bà mày cũng không thể để mày sống yên được."
Phương Khôn thấy không mua chuộc được cô ta, liền nảy sinh lòng ác độc, đột nhiên rút từ bên hông ra một quả lựu đạn: "Con súc vật, đồ cảnh sát tởm lợm, cùng lắm thì tao đồng quy vu tận với mày!"
Bạch Tinh Đồng nhanh tay lẹ mắt, rút ra khẩu súng lục ở thắt lưng, lạnh lùng nói: "Bỏ lựu đạn xuống, buông vũ khí đầu hàng. Nếu không đừng trách bà đây bắn nát đầu chó của mày."
Phương Khôn mắng: "Con đàn bà thối này, ông đây đồng quy vu tận với chúng mày!" Vừa nói dứt lời, anh ta kéo chốt ra, nhe nanh múa vuốt chạy về phía Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng không chút lưu tình nhấn cò súng! Một viên đạn bay ra, nhắm đúng giữa trán Phương Khôn, cùng lúc đó, cô ta thực hiện đúng như trong tập huấn nằm rạp xuống, hai giây sau lựu đạn trong tay Phương Khôn nổ mạnh, nửa người trên của anh ta bị lựu đạn nổ nát bét, huyết nhục mơ hồ.
Bạch Tinh Đồng chửi một tiếng: "Đúng là muốn chết mà." Cô ta lấy bộ đàm ra, gọi cảnh sát dưới trướng tới dọn dẹp chiến trường.
Một tiếng vang lên, Diệp Vô Phong từ sau cửa sổ đi vào, đánh ngất hai tên canh cửa, cứu Lục Tuyết Lan với dân làng ra. Chờ Bạch Tinh Đồng đi vào tới nơi, hai bên hợp lại, cô ta hỏi: "Tiết Bảo Sơn đâu?"
Diệp Vô Phong nói: "Tám phần là trốn vào trong động rồi."
Bạch Tinh Đồng nói: "Bọn họ đều chạy không thoát. Cục trưởng Thạch dẫn người ở cửa động chờ sa lưới rồi. Chúng ta đi!"
Mấy chục công nhân làm việc trong xưởng quặng đại đa số đều là dân lành cả. Nhưng vì ở bên trong bọn buôn thuốc phiện canh phòng nghiêm ngặt, nhất định phải không chế được toàn cục. Bạch Tinh Đồng giải thích cho bọn họ hiểu rõ nguyên nhân, sau đó khống chế những người này, bảo bọn họ đứng lên hết. Chờ đến lúc điều tra rõ tình huống, kẻ nên định tội thì phải định tội, người nên thả thì sẽ thả.
Bạch Tinh Đồng phát hiện trong đám bị bắt này không có Tiết Bảo Sơn và Thốc Ưng, Diệp Vô Phong nói: "Bạch Tinh Đồng, bọn họ chắc là đã trèo thang xuống rồi."
Ba người đi vào bên trong sơn động, phát hiện cửa động đã bị khóa chặt lại. Bạch Tinh Đồng chỉ thị đội tập kích dùng bom phá nổ cửa động, sau đó lao thẳng tới mật đạo.
Thang cuốn quả nhiên nằm ở trên mặt đất, Bạch Tinh Đồng làm mấy thao tác, thắt lại thang cuốn. Bởi vì thang cuốn rất nhỏ, chỉ hai ba người có thể đi vừa. Bạch Tinh Đồng để tất cả cảnh sát ở lại đợi lệnh, còn bản thân mình và Diệp Vô Phong thì leo thang cuốn xuống dưới.
Vừa chạm đến nước dưới sơn động, bên ngoài chợt vang lên tiếng súng. Bạch Tinh Đồng nói: "Có khi là bọn buôn thuốc phiện và Cục trưởng Thạch nổ súng. Chúng ta từ phía sau tạo đường lui cho bọn họ."
Cứ như thế, hai người xuống nước, lặn xuống nước bơi ra đến thác nước, nhìn thấy dưới thác nước có mấy xác chết nổi trên mặt nước. Nhưng lúc này tiếng súng cũng đã dừng lại.
Cục trưởng Thạch trên ca nô đang kiểm tra chỗ cỏ lau. Bạch Tinh Đồng từ trong nước nhô lên, lớn tiếng hỏi: "Cục trưởng Thạch, bắt được Thốc Ưng chưa?"
Cục trưởng Thạch nghe thấy Bạch Tinh Đồng nói, quay đầu trả lời: "Bạch đội, chúng tôi phục kích mấy tên giặc cỏ, có hai người chạy vào trong đám cỏ lau này trốn mất rồi. Tôi đã lệnh Cảnh đội phong tỏa tất cả đường dưới chân núi rồi."
"Đến cùng là ai chạy thoát?" Diệp Vô Phong trong lòng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Tiết Bảo Sơn và Thốc Ưng đều chạy thoát ư? Thả hổ về rừng chỉ lưu lại hậu hoạn về sau mà thôi. Đám cảnh sát của Cục trưởng Thạch thật sự là lũ ăn hại mà. Nhiều người như thế cũng không chặn được."
Diệp Vô Phong cũng không bàn bạc với Cục trưởng Thạch và Bạch Tinh Đồng, theo hướng bọn buôn thuốc phiện chạy trốn khom lưng đi vào, nhanh tia chớp nhảy ra ngoài, Diệp Vô Phong vô cùng quen thuộc với địa hình vùng này, anh ta biết khu rừng này rất sâu, nếu cả đội cùng nhau tìm, rất khó tìm được đám buôn thuốc phiện chạy trốn.
Bạch Tinh Đồng vội gọi theo: "Diệp Vô Phong, đợi tôi với." Nói xong cũng chạy theo.
Diệp Vô Phong đuổi theo một đoạn đường, phát hiện ở phía trước có bóng người ôm theo một cái hộp có mật mã đang vội vàng chạy trốn. Nhìn kỹ, người kia quả nhiên là Thốc Ung.
Thốc Ưng phát hiện có người đuổi theo mình, quay đầu giơ súng muốn bắn chết Diệp Vô Phong, nhưng không ngờ súng lục không còn đạn. Anh ta đành phải gắng sức chạy trốn. Diệp Vô Phong bám riết không tha, vẫn đuổi theo suốt hai ba kilomet liền, hai người chạy ra khỏi rừng, đến bên sườn núi. Thốc Ưng skhông chạy nữa, dừng lại, đặt cái hộp trên mặt đất.
Diệp Vô Phong nhanh chân đuổi theo, quát: "Thốc Ưng, mày chạy cũng không thoát đâu."
Thốc Ưng nhìn Diệp Vô Phong, căm tức nói: "Mẹ kiếp, mày đuổi tao xa như thế không mệt à?"
Diệp Vô Phong cười lạnh: "Thốc Ưng, hôm nay mày có mọc cánh cũng không thoát nổi. Đầu hàng đi."