Mặt dù vẻ mặt của Lâm Thư Âm kinh hãi, nhưng thân thể bình an vô sự, Diệp Vô Phong thoàng yên tâm. Anh quay người lại và nói với Tử Cung Sơ Tuyết: "Mọi người, tôi đã mang theo người mà các người muốn đến. Mong cô giữ lời trả vợ lại cho tôi."
Tử Cung Sơ Tuyết khẽ gật đầu vẫy tay: "Thả người!"
Lâm Thư Âm được cởi trói, cô chạy nhanh tới lao vào vòng tay của Diệp Vô Phong, đối với cô, vòng tay của người đàn ông này là bến đỗ an toàn nhất trên đời. Cho dù hôm nay hắn có chết trong vòng tay này, cũng không có gì tiếc nuối.
Diệp Vô Phong dùng một tay đẩy Matsui Jiro lên, anh an ủi Lâm Thư Âm, nói: "Thư Âm, đừng sợ, anh đây rồi."
Tử Cung Sơ Tuyết cho người xốc Matsui Jiro lên, sắc mặt nhìn Diệp Vô Phong trở nên u ám, đột nhiên ả ta lạnh lùng nói: "Thật là một đôi si tình, nhưng đáng tiếc quá!"
Diệp Vô Phong nói: "Thủ lĩnh, con tin đã trao đổi xong rồi. Cô hãy cho người đổ đầy dầu chiếc du thuyền kia để chúng tôi lái về." Khi đến đây chiếc thuyền kia đã đi hơn ba giờ, bình dầu đã cạn kiệt. Muốn rời biển khơi mịt mù thì phải có phương tiện đi lại, con tàu chở hàng này nhất định không lái về. Hy vọng duy nhất là chiếc thuyền kia.
Bất quá, Tử Cung Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng, "Diệp Vô Phong, mày bị mất não à? Hay là từ khi sinh ra đã ngu rồi? Mày thật sự cho rằng tao sẽ thả mày đi sao?"
Tử Cung Sơ Tuyết vẫy tay, hàng chục tên lính đánh thuê Hắc Điện chĩa súng vào Diệp Vô Phong.
Tử Cung Sơ Tuyết cười ác độc, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo trở nên quỷ dị: "Diệp Vô Phong, tao muốn báo thù cho người chồng đã chết của tao! Hôm nay vợ chồng mày nhất định phải chết."
"Bắn!"
Trong khoảnh khắc Tử Cung Sơ Tuyết hạ lệnh nổ súng, thân hình Diệp Vô Phong lắc lư một cái nhanh như tia chớp, rất nhiều tên lính đánh thuê không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy một thân ảnh lao về phía mạn tàu!
Quá nhanh, ngay khi Tử Cung Sơ Tuyết hạ lệnh nổ súng, Diệp Vô Phong đã thực hiện hai cú nhảy hình chữ S dị thường, nhanh chóng chỉ còn cách mạn thuyền khoảng năm mét. Diệp Vô Phong ôm lấy Lâm Thư Âm nhảy lên một cái.
Cùng lúc đó, tiếng súng phía sau nổ ra, vô số đạn bay ra, trên mạn thuyền sau hai lưng người, đạn bắn tóe lửa!
Tử Cung Sơ Tuyết nhìn thấy Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm nhảy xuống thuyền, tức giận giậm chân, nhanh chóng đuổi theo, nhìn những đợt sóng dưới thuyền, tức giận nói: "Giết bọn chúng cho tao."
Bọn lính đánh thuê đều tiến đến, nhắm vào mặt nước mà bắn.
Nhưng với khả năng bơi lội tuyệt vời của mình, Diệp Vô Phong đã ôm Lâm Thư Âm bơi xa hơn mười mét. Nếu nhanh chóng bơi đi, có lẽ đã bị bắn cho tan xác. Anh kéo theo Lâm Thư Âm liều mạng bơi đi.
Tàu hàng vẫn tiến về phía trước, đối với loại tàu hàng hơn mười nghìn tấn này, muốn lập tức dừng lại là điều không thể nào.
Tử Cung Sơ Tuyết cúi đầu nhìn xuống, đạn bắn tóe nước, không biết có trúng không: "Hai người bọn mày muốn nhảy xuống biển cho cá mập ăn sao? Tao không cho phép điều đó. Diệp Vô Phong, tao muốn bắt mày về, để cho binh lính của tao đày đọa vợ mày rồi giết ả ta ngày trước mắt mày. Tao muốn thấy mày chết dần chết mòn trong đau khổ."
"Chúng mày đâu, ngay lập tức điều động trực thăng từ căn cứ đến đây cho tao. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Lúc vừa mới nhảy xuống, những viên đạn do đối phương loạn xạ bắn ra dường như đã bắn trúng Lâm Thư Âm, bởi vì Diệp Vô Phong nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng sặc nước của cô. Tuy nhiên, tình hình lúc đó rất nguy cấp anh không có thời gian để kiểm tra vết thương của vợ.
Đêm nay, ánh trăng mờ ảo, trên biển vẫn còn sương mù, loại thời tiết này đã giúp Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm chạy thoát thân, Diệp Vô Phong kép Lâm Thư Âm đến một nơi cách hơn năm trăm mét mới dừng lại: "Thư Âm, em bị thương ở đâu?"
Vừa rồi Lâm Thư Âm quả thực đã trừng đạn, viên đạn đã găm vào mông cô. May mắn thay, lúc ấy cô đang ở dưới nước, khi viên đạn bắn trúng đã được lực đẩy của nước làm tiêu hao bớt lực sát thương. Tuy nhiên, mông của cô luôn đau rát, cô nói: "Vô Phong, em bị một phát đạn vào mông, tuy không phải vết thương chí mạng nhưng sẽ không ngừng chảy máu, em sợ sẽ không thể cầm cự được."
Diệp Vô Phong vô cùng đau lòng nói: "Thư Âm, anh xin lỗi. Anh đã không bảo vệ em chu đáo. Bây giờ, anh không thể xử lý vết thương cho em. Trước mắt chúng ta có một hòn đảo. Nếu chúng ta muốn sống sót, thì nhất định phải bơi được đến đó. Chờ lên đảo rồi, anh sẽ lập tức băng bó vết thương cho em, sẽ không sao đâu. "
Lâm Thư Âm gật đầu, không nói gì, cô theo Diệp Vô Phong. Hai người gắng sức bơi về phía trước, sau khi bơi được hai ba hải lý, bởi vì mất máu quá nhiều, Lâm Thư Âm dần dần mất đi sức lực, nhìn thấy động tác của cô chậm lại, Diệp Vô Phong liền nhắc nhở: "Thư Âm, sắp đến rồi, em ráng thêm chút nữa."
Mặc dù Diệp Vô Phong đã đỡ Lâm Thư Âm bơi, nhưng Lâm Thư Âm bị thương, cho dù có không bị thương, thể lực của cô cũng không kiên trì nổi. Cô vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, tầm mắt Lâm Thư Âm trở nên mờ mịt, cô nhìn ra xa nhưng lại không thấy hòn đảo nào: "Vô Phong, đảo ở đâu vậy, sao em không thấy gì hết."
Diệp Vô Phong không muốn làm cô thất vọng, anh chỉ về phía trước và nói: "Thư Âm, hòn đảo đó ở kia kìa. Em gắng sức một chút chúng ta sẽ nhanh chóng đến đó thôi."
Lâm Thư Âm gật đầu: "Vô Phong, có anh ở đây, em nhất định sẽ cố chịu đựng" Cô theo Diệp Vô Phong tiếp tục bơi về phía trước, trong tình trạng bị thương việc cố gắng trụ vững như vậy thật không dễ dàng. Diệp Vô Phong yêu thương hôn lên trán nàng nói: "Thư Âm, em phải chịu khổ rồi, em ráng một chút nữa, chúng ta sẽ đến bờ ngay thôi."
Lâm Thư Âm buồn bã cười một tiếng: "Vô Phong, em không biết mình có thể bơi đến hòn đảo đó được không. Em sợ mình không đủ sức." Lâm Thư Âm nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh là một vùng biển rộng lớn, căn bản là không có một hòn đảo nào cả, cô lo lắng nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong an ủi cô nói: "Thư Âm, anh không có nói dối em. Lúc ngồi thuyền đến đây, anh nhớ gần đây có không ít hòn đảo, chúng ở quanh đâu đây thôi."
Diệp Vô Phong vừa cổ vũ cô vừa ôm cô bơi về phía trước, sau khi bơi hơn nửa tiếng, Diệp Vô Phong cũng đã kiệt sức, nhưng với sự kiên trì bền bỉ của mình, anh vẫn tiếp tục bơi. Diệp Vô Phong liên tục nhắc nhở bản thân rằng anh phải chịu đựng và đưa Lâm Thư Âm ra khỏi đây, một khi bơi lên đảo, anh nhất định sẽ có thể cứu Lâm Thư Âm bằng kỹ năng sinh tồn trong tự nhiên của mình.
Bơi thêm vài trăm mét, Lâm Thư Âm thực sự không bơi được nữa, Diệp Vô Phong vẫn kéo cô về phía trước, cô liên tục hỏi: "Vô Phong, chúng ta còn cách hòn đảo đó bao xa?"
Diệp Vô Phong nói: "Không xa đâu, anh đã nhìn thấy đảo đó rồi. Em chịu đựng một chút. Đừng có ngủ gật đấy."
Lâm Thư Âm vui mừng cười: "Vô Phong, em thật sự rất mệt, em rất buồn ngủ, nhưng em sợ lỡ mà ngủ thì sẽ chết mất. Cứ kéo theo một người chết sẽ làm anh tốn sức hơn thôi."
Diệp Vô Phong khó chịu nói: "Thư Âm, đừng nói những lời xui xẻo như vậy, em sẽ không sao đâu."
Thời tiết cuối tháng chín, nhiệt độ nước ban đêm rất thấp, Diệp Vô Phong ngâm mình trong nước lâu như vậy cũng cảm thấy lạnh, còn kéo theo một người bơi lội, khiến anh tiêu hao rất nhiều thể lực. Nhưng Diệp Vô Phong biết rằng anh phải cố gắng trụ vững, coi như đây một bài kiểm tra sức chịu đựng.