Sau khi tiệc rượu kết thúc, một mình Diệp Vô Phong đối diện với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, cô cũng thấy rồi đấy, thái độ lúc nãy của người trong công ty bảo vệ Long Kiếm, tôi cảm thấy bọn họ có chút khinh địch. Tôi hi vọng cô có thể tích cực hơn một chút, phái thêm lực lượng cảnh sát đến bảo vệ buổi triển lãm trang sức lần này.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi cũng cảm thấy có đám mây đen đang muốn phá vỡ cảnh tượng yên bình này. Diệp Vô pHong, anh yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ tổ chức một cuộc họp thảo luận biện pháp bảo vệ an toàn, sắp xếp kỹ càng công việc bảo vệ cho buổi triển lãm trang sức lần này.”
Diệp Vô Phong còn nói thêm: “Đúng rồi, trong lúc ông Bạch nằm viện rất có khả năng sẽ bị mấy phần từ khủng bố tập kích một lần nữa. Tôi nghĩ bên phía bệnh viện cô cũng nên phái thêm người đến đó.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Được. Tôi lập tức sắp xếp ngay.”
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Đồng tự mình đến hiện trường, đi đi lại lại nghiên cứu địa hình xung quanh bảo tàng, và những nơi các phần tử khủng bố có thể xuất hiện. Cô ta còn cố ý sắp xếp hơn mười cảnh sát mặc thường phục, đi lại trong bệnh viện, âm thầm bảo vệ Bạch Vân Phong. Một khi có biến sẽ tiến hành vây quét ngay lập tức.
Tất cả cảnh sát ở thanh phố Tam Giang cũng bắt đầu hành động, không làm rùm beng lên mà lặng lẽ chuẩn bị chiến đấu.
Trong tòa biệt thự xa hoa ngoài ngoại ô thành phố Tam Giang đang tiến hành một cuộc họp bí mật. Chủ trì cuộc họp chính là tư lệnh ác ma trong giới lính đánh thuê đến từ đảo Diêm Vương - Miện Quỷ Diêm Quân.
Miện Quỷ Diêm Quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ của hắn ta vô cùng xấu xí, dáng người cường tráng. Là một đại lão trong giang hồ, có hơn hai mươi năm làm lính đánh thuê. Mạc Đông Lôi đang cung kính đứng sau lưng hắn ta. Đây là biệt thự bí mật của Mạc Đông Lôi, có rất ít người biết anh ra còn có một hang ổ ở chỗ này.
Sắc mặt Miện Quỷ Diêm Quân lạnh lùng, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên hai đường sáng lãnh khốc vô tình, quét qua đám người đang ngồi bên dưới một vòng. Sau đó ánh mắt hắn ta rơi vào tấm bản đồ đặt hóng giữa bàn hội nghị.
Nhìn đám người xung quanh một lượt, Miện Quỷ Diêm Quân lạnh giọng hỏi: “Các vị, đã đến đủ hết chưa?”
“Báo cáo tư lệnh, đã đến hết rồi.”
Vẻ mặt Miện Quỷ Diêm Quân vẫn đen ngòm như cũ. Hắn ta cầm một chiếc bút màu đỏ, không nguwfg vẽ lên tấm bản đồ đang trải rộng trên bàn. Vẽ xong, hắn ta ngồi thẳng lên rồi nói: “Các vị, mọi người đều đã biết, nhóm lính đánh thuê của chúng ta liên tục làm nhiệm vụ thất bại ở thành phố Tam Giang, điều này có nghĩa là gì? Nghĩ là danh dự của đảo Diêm Vương chúng ta bị vứt đi rồi, hoàn toàn rời khỏi vị trí số một trong giới lính đánh thuê ở Nam Thái Bình Dương. Tôi - không cam tâm.”
“Các vị, kẻ thù lớn nhất của chúng ta, Diệp Vô Phong! Lần này chúng ta dù có phải liều mạng cũng nhất định xử lý tên đó.”
Cả đám người đều đứng nghiêm, nghe xong lời phát biểu của tư lệnh Diêm Vương. Miện Quỷ Diêm Vương còn nói thêm: “Lần này, tôi sẽ tự mình chỉ huy, quan trọng nhất là phải hốt gọn một mẻ đám người Diệp Vô Phong, Bạch Vân Phong, Bạch Nhạn Phi, Lâm Thư Âm. Báo thù rửa hận cho những người anh em đã hy sinh. Các người đều là những tên lính đánh thuê tàn ác, giỏi giang nhất tôi có, cũng đã đi theo tôi nhiều năm nay. Trận chiến này, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua.”
Miện Quỷ Diêm Quân mở miệng thề, dẫn theo đám người phía sau cũng lần lượt đứng dậy, trăm miệng một lời: “Giết chết Diệp Vô Phong! Báo thù!”
Miện Quỷ Diêm Quân chỉ vào bản đồ nói: “Bây giờ chúng ta tiến hành phân công nhiệm vụ.”
Mạc Đông Lôi, Văn Tam Đa, Tử Cung Mỹ Địch, Huyết Lang, Quỷ Ảnh Vô Thường, Chiến Hùng, Hắc Sa, Thần Thương Cao Đăng, Thương Vương Lạc Đăng, xúm lại một chỗ cùng với mọi người.
Miện Quỷ Diêm Quân chỉ cho mọi người nhìn những chỗ được khoanh đỏ trên bản đồ: “Mọi người nhìn kỹ. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của nhóm lính đánh thuê ác ma chúng ta. Mọi người nhất định phải tận tâm tận lực, cùng sống chết cùng tồn vong.” Miện Quỷ Diêm Quân nói thêm: “Bây giờ Bạch Vân Phong đang ở trong bệnh viện trị thương. Lần trước không thể giết chết lão già này là được lợi cho ông ta. Lúc đầu chúng ta có thể không tiếc bất cứ giá nào xông thẳng vào bệnh viện xử lý Bạch Vân Phong. Thế nhưng nhưng thế lại không thể hiện ra được thực lực chân chính của nhóm lính đánh thuê ác ma chúng ta. Để chứng minh được chính ta chính là nhóm lính đánh thuê số một ở Nam Thái Bình Dương, chúng ta cần phải lợi dụng tốt lần triển lãm trang sức này bày ra thế trận đánh vào một số điểm, dùng kế Điệu hổ ly sơn!”
“Đúng vậy! Mời tư lệnh ra lệnh cho chúng tôi.” Đám người đáp lại.
Miện Quỷ Diêm Quân nói tiếp: “Ngày mai bảo tàng thành phố Tam Giang tổ chức buổi triển lãm trang sức và phiên đấu giá. Tham gia đấu giá đều là doanh nhân giàu có đến từ Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan và trên lục địa. Ảnh hưởng của chuyện này nhất định rất lớn, đợi đến bảy giờ mười lăm phút chúng ta sẽ lập tức ra tay. Căn cứ thông tin tôi nhận được, chính phủ Trung Quốc, cảnh sát thanh phố Tam Giang và bảo vệ Long Kiếm đến từ tỉnh, ba nhóm đó đã có mặt ở thành phố Tam Giang. Đây là một trận đọ sức khát máu đỉnh cao. Phe nào thua sẽ chịu hậu quả nặng nề!”
Huyết Lang cười nhạt một tiếng nói: “Tư lệnh Diêm Quân, cảnh sát thành phố Tam Giang là cái thá gì? Ngài mau hạ lệnh đi!”
Con mắt Văn Tam Đa đỏ bừng, lần trước anh ta chấp hành nhiệm vụ ám sát Diệp Vô Phong đã mất đi bốn người anh em, còn đụng phải tên tổng huấn luyện viên Tư Đồ Đăng Lôi. Lần này anh ta đi theo Miện Quỷ Diêm Quân tiến vào thành phố Tam Giang một lần nữa, ôm theo quyết tâm dù có chết cũng phải xử lý được Diệp Vô Phong, báo thù cho anh em của mình. “Diêm Quân, chúng tôi thà chết trước chứ không chết sau. Ngài mau ra lệnh đi.”
Miện Quỷ Diêm Quân gật đầu nói: “Mọi người, đây là một trận chiến giữa các thế lực ngang hàng, các người không thể nhịn địch. Tôi biết mọi người đều là dũng sĩ không sợ chết, nhưng, chúng ta phải chết sao cho đáng. Nhiệm vụ lần này không thành, mặt mũi lính đánh ác ma sẽ ném đi đâu chứ? Chúng ta là một thời lính đánh thuê ác ma anh hùng rồi cũng sẽ như nước chảy về biển. Vậy nên, chúng ta nhất định phải dựng lên một trăm phần trăm tinh thần, đánh tốt trận này.”
“Tôi sắp xếp một ít nhiệm vụ. Mọi người phân công có thứ tự, mỗi người làm theo chức vụ của mịn. Người nào không tuân theo mệnh lệnh, tôi nhất định sẽ xử lý theo quân pháp. Mạc Đông Lôi, cậu là người ở thành phố Tam Giang, rất quen thuộc với nơi này. Tôi để Chiến Hùng phối hợp với cậu, hai người phụ trách dẫn dắt mọi người tấn công nhà máy hóa chất ở phía tây thành phố Tam Giang, phân tán lực lượng cảnh sát. Sau đó phụ trách tiếp ứng. Ở nhiệm vụ sau, tôi tạm thời không muốn Mạc Đông Lôi làm lộ thân phận của mình.”
Mạc Đông Lôi gật đầu: “Nghe theo mệnh lệnh của Diêm Quân.”
Miện Quỷ Diêm Quân nhìn những người còn lại, dùng thước chỉ vào một điểm màu đỏ: “Đây là vị trí đối diện bảo tàng. Nhìn từ tòa nhà văn phòng này xuống, vừa khéo nhìn ra cửa của quảng trường Thời Đại. Một khi trận chiến bắt đầu, cảnh sát nhất định sẽ tụ tập trong tòa nhà này. Thần Thương Cao Đăng, Thương Vương Cao Lạc Đăng, hai người các cậu rất giỏi ngắm bắn, hãy bố trí mai phục ở tòa nhà văn phòng này, phụ trách phối hợp tác chiến.”
“Tuân lệnh!” Hai tay súng giỏi ngắm bắn cùng nhau nhận lệnh.
Miện Quỷ Diêm Quân nhìn bốn người còn lại, nói: “Huyết Lang, Quỷ Ảnh Vô Thường, Hắc Sa, Shikazu Sato, bốn người phụ trách nhiệm vụ tấn công bảo tàng thành phố Tam Giang. Sau khi chiếm được tất cả các vị trí, nhanh chóng bố trí các loại bom, phong tỏa bến cảng. Triển lãm trang sức kia, nếu có thể lấy thì cứ lấy, không lấy được thì thôi. Mục đích chủ yếu của chúng ta là đánh từng điểm nhỏ, tiêu diệt đối thủ là nhóm người Diệp Vô Phong.”
“Chúng tôi tuân mệnh!” Huyết Lang nhận lệnh.
“Văn Tam Đa, Tử Cung Mỹ Địch.”
“Có.”
Miện Quy Diêm Quân chỉ về phía bệnh viện, “Nhiệm vụ của Văn Tam Đa cậu là phải ám sát Bạch Vân Phong. Tử Cung Mỹ Địch là trợ thủ cho cậu. Một khi trận chiến ở bảo tàng bắt đầu, chỗ đó sẽ trở thành trung tâm của trận chiến, không lên đến một hai tiếng thì sẽ không kết thúc. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để hai người ra tay. Nhưng, trong bệnh viện nhất định sẽ có cảnh sát chờ sẵn, hai người phải cần thận nhiều hơn.”
Văn Tam Đa nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin Diêm Quân yên tâm, hai chúng tôi nhất định không phụ mệnh lệnh của ông.”