Thần Cấp Ở Rể

Chương 142: Cơn giông bão sắp đến




Dư Trường Hải quay sang nói với Phương Tố Mai: “Tố Mai, con xem thằng nhóc Dư Thiếu Bạch này làm cho ba khá lo lắng. Con để ý thằng bé mà xem, rất không biết nắm bắt tình hình. Thế nên con chịu mệt một chút nhé, phiền con dẫn tiểu đội hai đi xem xét về các vấn đề an toàn từ lầu một đến lầu sáu, sử dụng hệ thống giám sát, giám sát thật nghiêm ngặt mỗi khi có người lạ mặt ra vào thang máy, nếu bắt gặp được ai đó khả nghi liền lập tức bắt lại. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, chúng ta tuyệt đối không được để qua loa sơ sài được.”
Phương Tố Mai nói: “Bố yên tâm, con nhất định sẽ thật cẩn thận.” Tiếp theo, Dư Trường Hải liền nói với thân tín của mình là Vương Quân: “Vương Quân à, anh dẫn theo tiểu đội ba, đi phụ trách giữ an toàn cho nơi trưng bày! Nhớ đấy, nhất định không được qua loa, đối với những nhân viên khả nghi, đều phải để mắt tới.”
“Chú Hải yên tâm, con nhất định sẽ thận trọng theo như mệnh lệnh của chú.” Vương Quân luôn là người rất cẩn trọng, Dư Trường Hải rất là coi trọng anh. Cuối cùng, Dư Trường Hải quay sang nói với Phương Thiên Chính: “Chú Phương à, anh phụ trách tuần tra khắp nơi, bắt gặp nơi nào xảy ra sự cố gì, thì anh đến đó trợ giúp.”
Phương Thiên Chính vỗ ngực nói: “Anh Hải, anh cứ yên tâm, ngày hôm nay, ai dám động thủ tại nơi này, chúng ta sẽ có biện pháp trừng trị.”
Dư Trường Hải thấm thía lời nói: “Anh em à, chúng ta đã đi theo anh Bạch nhiều năm như vậy rồi, có đạo lí nào mà anh không hiểu nữa chứ? Cứ cẩn thận thì sẽ giữ được cho thuyền đi đến nghìn năm, được rồi, không nói nhiều nữa, các tiểu đội bắt đầu tiến hành đi.”
Dư Trường Hải tuyên bố hết các mệnh lệnh, đôi mắt nhắm rồi lại mở, thả lỏng tâm tình đang khẩn trương một chút, lầu bầu nói: “Chỉ mong trời xanh phù hộ, mong cho Bạch Vân Phong được phù hộ, triển lãm trưng bày trang sức lần này có thể thuận lợi kết thúc!”
Dư Trường Hải trở về phòng phòng điều khiển của Tống Thành ra, ở bảo tàng này có tổng cộng mười sáu máy quay giám sát, cùng với ba trăm sáu mươi độ không góc chết theo dõi toàn bộ tình huống trong và ngoài của bảo tàng. Anh ngồi ở ghế nhìn chằm chằm hơn mười hai chiếc máy quay giám sát, tuyệt đối không dám qua loa. Bạch Vân Phong đã đem toàn bộ gánh nặng của gia đình giao cho mình, mình tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì sơ xuất gì.
Vào sáu giờ, người dẫn chương trình cho đài truyền hình được thay ca, Hạ Vũ Tình được thay đổi bằng một anh chàng dẫn chương trình. Hạ Vũ Tình phải đến nhà trẻ để đón con gái của mình, sau đó sẽ trở lại bảo tàng. Con gái của cô tên Tùng Tùng, cô đã đồng ý với Tùng Tùng rằng tối nay sẽ đưa con bé đến xem triển lãm trưng bày, con bé năm nay vừa được bốn tuổi, rất hoạt bát đáng yêu. Hai mẹ con vừa vào thì gặp được Lâm Thư Âm và Tả Tiểu Thanh.
"Dì Lâm." Tùng Tùng nhận ra được Lâm Thư Âm, rất lễ phép mà nhìn Lâm Thư Âm chào hỏi.
Lâm Thư Âm cười khanh khách nói: "Vũ Tình à, con gái cô càng ngày càng đẹp mà lại còn lễ phép nữa chữ."
Hạ Vũ Tình cười nói: "Tùng Tùng, dì khen con kìa."
Lâm Thư Âm cuối xuống, ôm lấy Tùng Tùng hỏi: "Tùng Tùng, nói cho dì biết, dạo gần đây tình hình học tập như thế nào rồi? Có được đứng nhất lớp hay không?"
Tùng Tùng nói: "Ý là dì đang hỏi con có bao giờ đứng hạng hai hay không sao, tình hình chung là, con toàn được đứng hạng nhất đấy nhé."
Lâm Thư Âm giơ ngón cái lên: "Tùng Tùng thật là lợi hại, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một học sinh giỏi."
Tùng Tùng nói: "Dì Lâm mới là học sinh giỏi chứ, sau này Tùng Tùng cũng muốn được dì Lâm dạy học cho.”
Tả Tiểu Thanh cũng khen: “Đứa bé này thật là hiểu chuyện.”
Lâm Thư Âm hỏi: “Tùng Tùng, con có đói bụng không? Dì dắt con lên lầu ba kiếm đồ ăn nhé?”
Đôi mắt to của Tùng Tùng liền lập tức vụt sáng: “Con quả thật là đã đói bụng rồi.” Sau đó liền nhìn qua Hạ Vũ Tình.
Hạ Vũ Tình nói: “Tùng Tùng à, đợi thêm một lát nữa mẹ bàn giao công việc xong với chú đồng nghiệp xong rồi mẹ quay lại mang con kiếm cái gì đó ăn nhé.”
Lâm Thư Âm cười nói: “Vũ Tình, nếu như cô có việc gì vội. Thì để tôi giúp cô đưa Tùng Tùng đi.”
Hạ Vũ Tình nói: “Thư Âm, nếu thế thì làm phiền cô quá.”
Lâm Thư Âm lại quay sang hỏi Tả Tiểu Thanh: “Mẹ à, mẹ có muốn đi xuống cùng với tụi con luôn không?”
Tả Tiểu Thanh nói: “Mẹ không đói. Các con cứ đi đi. Mẹ ngồi đây chờ những món trang sức được đem ra triển lãm. Nhất là viên kim cương bự có tên Hải Dương Chi Tâm kia, mẹ nghe nói, đây chính là viên kim cương do diễn viên là nữ chính trong phim Titanic đeo đó.”
Lâm Thư Âm nói: “Vậy được rồi. Con mang Tùng Tùng xuống dưới lầu trước. Đợi lát nữa ăn xong tụi con sẽ lại lên kiếm mẹ.”
Lâm Thư Âm đi rồi, Hạ Vũ Tình liền cùng đồng nghiệp nam tiếp tục bàn giao công tác.
Người đồng nghiệp nam kia đối với những trang sức được trưng bày cũng rất chi là quan tâm, thân làm người dẫn chương trình, mấy ngày nay anh một mực dốc lòng nghiên cứu lai lịch của ba món trang sức quý hiếm này, cùng với những câu chuyện xung quanh những món trang sức này. Vụ đắm tàu Titanic nổi tiếng này lại có sự liên quan đến viên kim cương Hải Dương Chi Tâm.
Ở tầng ba của bảo tàng, Lâm Thư Âm và Tùng Tùng cùng đang ăn thức ăn nhanh: “Tùng Tùng à, con ăn no chưa? Nếu ăn no rồi thì chúng ta trở về xem triển lãm nhé?”
Tùng Tùng hào hứng nói: “Con ăn no rồi. Dì Lâm à, chúng ta thi chạy đi? Đi xuống bậc cầu thang, xem ai là người tới trước.”
Lâm Thư Âm nói: “Con nhóc này, dám thách đấu với dì à, được, dì đua một lần với con.”
Vì thế hai người bắt đầu trận đấu leo bậc thang, ngay từ đầu Tùng Tùng đã chạy rất nhanh, chính vào lúc gặp khúc quẹo, Tùng Tùng lại bị ngã sấp xuống, Lâm Thư Âm nhanh chóng nâng Tùng Tùng dậy hỏi: “Tùng Tùng, con có đau không?”
Tùng Tùng quả thực là rất đau, nhưng cô bé lại rất kiên cường chịu đau, không để rơi một giọt nước mắt nói: “Dì, con không đau.”
Lâm Thư Âm mỉm cười: “Tùng Tùng, con thật là hiểu chuyện. Chúng ta nghỉ ngơi giữa trận đi.”
Lâm Thư Âm và Tùng Tùng ngồi trên ghế ở ngoài hành lang để nghỉ ngơi trong chốc lát, tại vì có sự nghỉ ngơi trong chốc lát này, cuộc đời của Lâm Thư Âm và Tùng Tùng đã xảy ra thay đổi.
Nghỉ ngơi được một chốc, Lâm Thư Âm nói: “Tùng Tùng, con đã hết đau chưa, nếu rồi thì chúng ta tiếp tục trận đấu nào.”
Người phụ trách trông coi cửa chính của bảo tàng lúc này là Dư Thiếu Bạch, lúc này đang rất thích thú trốn ở cầu thang bộ sử dụng di động để lướt xem video tiktok.
Phương Tố Mai đi tới, một tay cướp lấy điện thoại nói: “Dư Thiếu Bạch, anh thực sự bình tĩnh nhỉ, trong bầu không khí khẩn trương như thế này, mà anh còn có tâm trạng xem tiktok cơ à?”
Dư Thiếu Bạch không phục nói: “Vợ à, em làm gì mà tức giận lên như thế? Ở ngoài cửa cũng còn nhiều anh em đang nhìn chằm chằm giám sát cơ mà. Anh thực sự rất chán rồi, em lại không cho anh hút thuốc, anh xem di dộng một lát cũng không được sao?”
“Vợ à, em yên tâm, anh cam đoan sẽ không tặng quà cho mấy cô trên tiktok ấy đâu.” Dư Thiếu Bạch cợt nhả nói.
Đột nhiên, đội viên phụ trách bảo tàng dùng bộ đàm để báo cáo: “Báo cáo đội trưởng Dư, ở bên ngoài bảo tàng đột nhiên xuất hiện rất nhiều lính cùng với vũ khí hạng nặng, nói là đến đây theo chỉ thị của cấp trên, đến để hỗ trợ cho chúng ta.”
Dư Thiếu Bạch mất hứng nói: “Tôi đã dặn dò như thế nào? Mặc kệ người tới là ai, nếu như không có thư mời của bảo tàng thì không thể cho vào. Đừng động vào bọn họ, các anh cứ tiếp tục tuần tra đi.”
Qua vài phút, bộ đàm lại tiếp tục vang lên, vẫn là của bảo vệ ngoài cổng: “Đội trưởng, nhóm người này… bọn họ nói rằng phải đi vào để chấp hành nhiệm vụ.”
Dư Thiếu Bạch tức giận nói: “Có nói cũng vô ích thôi! Không có thư mời thì sẽ không được tiến vào. Cho dù có là vua thì cũng không được.”
Dư Thiếu Bạch nào đâu biết rằng, nhóm người xuất hiện ở trước cửa của bảo tàng, không phải là lực lượng cảnh sát vũ trang, mà chính là đội lính đánh thuê Ác Ma của Miện Quỷ Diêm Quân. Cầm đầu chính là sát thủ máu lạnh Huyết Lang. Bậc thầy thuộc cấp cao thủ và bậc thầy của súng và dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.