Thần Cấp Ở Rể

Chương 147: Cuộc chiến đẫm máu trong phòng giám sát




Bởi vì Dư Trường Hải có tài thiện xạ siêu đỉnh, lại cộng thêm Tiểu Tam phối hợp, lính đánh thuê Ác Ma rất khó tấn công cùng một lúc. Trong cuộc chiến khốc liệt, lại có thêm một lính đánh thuê Ác Ma bị hạ gục. Bởi vì không rõ tình huống bên trong như thế nào, hai tên lính đánh thuê Ác Ma chưa kịp xông vào đã bị Dư Trường Hải diệt gọn. Còn lại ba người không dám xông lên tấn công tùy tiện.
Hắc Sa thấy thủ hạ của mình từng người từng người gục xuống, gã đành vung tay ra hiệu: “Tạm dừng tấn công!”
Hắc Sa bí mật nấp ngoài cửa kiểm tra địa hình, tuy kho chứa đồ mà Dư Trường Hải ẩn nấp không lớn nhưng địa hình bên trong lại phức tạp, sẽ bất lợi nếu gã xông thẳng vào. Gã tự nghĩ kế sách trong lòng.
Bên trong kho để hàng, Dư Trường Hải cực kì lo lắng: “Báo động vang lên từ mười phút trước rồi, sao cảnh sát vẫn chưa đến? Nếu không đến kịp, mình và Tiểu Tam sẽ lành ít dữ nhiều.”
Dư Trường Hải nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tam, cháu còn bao nhiêu viên đạn?”
Tiểu Tam nói: “Bác Hải, cháu còn bốn viên.”
“Tiểu Tam, chúng ta phải giữ được trận địa này, cảnh sát sắp tới rồi.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, một tên lính đánh thuê xông tới. Tiểu Tam giơ tay bắn chết tên lính đánh thuê.
“Tam, bắn tốt lắm.” Dư Trường Hải khen ngợi.
Tiểu Tam cười khổ: “Bác Hải, đây là lần đầu cháu giết người.”
Hắc Sa thấy tên tiểu tốt xông lên đã toi mạng thì thúc giục hai tên lính đánh thuê Ác Ma cuối cùng: “Hai người cảnh giác một chút, tách ra hai hướng trái phải tiêu diệt bọn chúng.”
Hai tên lính đánh thuê hiểu ý, một người lăn người xông thẳng vào cửa lớn, tay cầm súng tiểu liên, nhắm thẳng vào chỗ Tiểu Tam đang ẩn nấp mà bắn, Tiểu Tam dưới tình huống cấp bách liên tục nổ súng vào đối phương, bằng bằng bằng! Ba viên đạn còn lại bắn hết ra ngoài, hai ngã lính đánh thuê đều bị tiêu diệt.
Ba viên giết hai tên lính đánh thuê, tài bắn súng này cũng không tệ: “Tam, cháu có tài bắn súng tốt đó. Lúc về tôi sẽ thông báo cho ngài Bạch biết, cháu nhất định sẽ được thăng lên chức đội trưởng.”
Tiểu Tam nhìn súng ngắn trong tay: “Bác Hải, cháu hết đạn rồi.”
Dư Trường Hải tháo một viên đạn ra khỏi súng của mình: “Tam, đây là viên đạn cuối cùng, chỉ được dùng trong thời khắc quan trọng nhất.” Tiểu Tam gật đầu, cúi xuống nắp viên đạn vào súng của mình.
Dư Trường Hải phân công một trái một phải, có xu thế phòng thủ ngay cửa ra vào. Dư Trường Hải nói: “Thằng mọi đen bên ngoài có bản lĩnh vào đây xem…”
Dư Trường Hải có ý đồ chọc giận Hắc Sa, để gã xông vào rồi diệt gọn đối phương.
Hắc Sa biết đối phương có tài bắn súng không tồi, nên gã không dám lao vào đơn giản như thế.
Gã quay đầu liền thấy chiếc thùng rác ngoài cửa, thứ này cao hơn một mét. Hắc Sa nảy ra một ý tưởng, hắn lặng lẽ mang thùng rác qua. Sau đó lấy một chiếc đèn pin mini dắt ở sau lưng rồi nấp phía sau cửa, xem xét tình hình bên trong, gã bật đèn pin lên, lấy tay che khuất ánh sáng, sau đó dùng lực ném thùng rác ra ngoài.
Thùng rác trong bóng tối giống như bóng người đang lăn tới, Dư Trường Hải cùng Tiểu Tam ngắm bắn vào thùng rác, kết quả khi hai tiếng cheng cheng vang lên, hai người lập tức ý thức mình đã bị lừa.
Dư Trường Hải biết mình đã bị lộ vị trí, anh tranh thủ thời gian lăn sang một bên, đồng thời hét lên: “Tiểu Tam, trốn đi.”
Thế nhưng mọi chuyện đã trễ.
Hắc Sa là con người giảo hoạt, ném đèn pin trong tay tới chỗ Tiểu Tam.
Mặc dù Tiểu Tam có tài bắn súng khá tốt, hôm nay cũng có biểu hiện khá ổn, nhưng cậu không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Dư Trường Hải, bị đèn pin chiếu vào mắt thì ngẩn người ra. Lúc muốn đổi vị trí nấp đã không kịp, bóng dáng Hắc Sa nhoáng một cái trượt từ cửa chính vào trong, tay cầm súng nhắm ngay tới chỗ Tiểu Tam, viên đạn chính xác găm vào đầu cậu, Tiểu Tam đáng thương chưa kịp nói câu nào đã mất mạng!
Gã thay đổi tư thế, Hắc Sa giơ tay lên, hướng tới chỗ Dư Trường Hải bắn một phát súng. Cũng may Dư Trường Hải luôn luôn trong trạng thái cảnh giác, đã di chuyển qua chỗ khác từ lâu, viên đạn này của Hắc Sa không trúng mục tiêu. Dù không trúng Dư Trường Hải nhưng cũng khiến Dư Trường Hải bị dọa không nhẹ, đối thủ của anh mạnh mẽ như vậy! Anh giấu mình sau một loạt giá inox, nhìn xuống khẩu súng ngắn của mình, trong này chỉ còn dư một viên đạn. Phải trúng trong một phát bắn duy nhất, nếu không hôm nay chính là ngày giỗ của anh.
Hắc Sa nhìn thấy Dư Trường Hải trốn không dám ló đầu thì nhe răng cười: “Trốn lui trốn lủi như thế còn gì là anh hùng? Đất nước bọn mày chẳng phải có câu thà chết chứ không chịu nhục sao! Có ngon ra solo với tao!”
Dư Trường Hải không bị phép khích tướng này chọc giận, vẫn ẩn mình như cũ.
Hắc Sa cười lạnh: “Không dám ra ngoài, đúng là thùng rỗng kêu to, súng của mày còn một viên đúng không, mày sợ đúng không?”
Dư Trường Hải sửng sốt, sao gã có thể đoán được súng của anh chỉ còn một viên? Gã đoán bừa hay sao? Anh điều chỉnh hô hấp, bình tâm suy nghĩ: “Không có kinh nghiệm cầm súng năm năm trở nên, chắc chắn không để ý tới số lượng đạn trong súng của mình. Viên đạn lần này rất khó có thể giết chết gã ta…”
“Sao mình lại hồ đồ vậy, mình còn ba con dao ném, thời khắc quan trọng này sao lại không cần cơ chứ?”
Dư Trường Hải sờ ba con dao trước ngực, trong lòng yên lặng chờ đợi cơ hội hành động tốt nhất. Nghiêng tai nghe thấy tiếng bước chân của đối phương càng ngày càng gần mình, Dư Trường Hải hét lớn một tiếng, đột nhiên xuất hiện, tay phải nắm súng nhắm ngay vào người Hắc Sa, đùng, tiếng súng vang lên!
Chỉ có một viên đạn, xác suất cao là trúng mục tiêu! Dư Trường Hải có tài bắn súng cực cao, anh cực kì tin tưởng vào phát bắn này, vì đề phòng bất trắc, tay trái anh còn cầm thêm ba con dao. Nhưng Hắc Sa cũng là lính đánh thuê siêu cấp, giác quan của gã cực kì mẫn cảm, nghe thấy tiếng súng, cơ thể dịch sang một phía một cách vô thức, viên đạn sượt qua cổ gã.
Viên đạn trượt qua khiến cổ Hắc Sa chảy máu, Hắc Sa lấy tay lau qua, liếm lên miệng, cười lạnh: “Đã hết đạn rồi, mày không đầu hàng chịu chết sao?”
“Mọi đen, thằng đi tìm chết là mày mới đúng!” Dư Trường Hải vung tay, ba con dao được phóng ra thành ba tia sáng bạc xếp thành hình tam giác nhắm thẳng tới ngực Hắc Sa.
“Hả?” Hắc Sa dùng hết sức tránh né.
Còn hai con dao, một cái sượt qua đầu gã, cái thứ ba lại đâm trúng vai gã.
Mặc dù da dày thịt nhiều, nhưng Hắc Sa cũng đau tới nhe răng.
Hắc Sa thẹn quá hóa giận, giơ tay nổ súng!
Viên đạn trúng bụng Dư Trường Hải, Dư Trường Hải cắn răng nhịn đau xông lên, cùng Hắc Sa liều chết một phen.
Hắc Sa nhắm ngay một quyền tới Dư Trường Hải, một quyền này đánh trúng Dư Trường Hải, khiến Dư Trường Hải lập tức choáng váng, mắt nổ đom đóm, khó có thể chống chịu được nữa.
“Anh Bạch, lần này tôi đã phụ lòng tin của anh, nếu viện bảo tàng châu báu không bảo vệ được thì nhà họ Bạch xong rồi. Thực xin lỗi, Trường Hải không có năng lực…”
Trong lòng đầy bi ai, Dư Trường Hải không còn sức tì lên tường, muốn tiếp tục chiến đấu.
“Thằng nhóc ngoan cố, chống đỡ làm gì nữa? Đi chết đi.” Hắc Sa đá một cú tới, Dư Trường Hải không thể chịu nổi, hộc máu, bỏ mình.
“Không biết lượng sức mình, dám đấu với anh đây, kiếp sau học hành cho tốt rồi quay lại nhé.” Hắc Sa đắc ý nhìn Dư Trường Hải đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.