Ổn định tâm tư lại, Diệp Vô Phong dần dần lấy lại quyền chủ động, Miện Quỷ Diêm Quân liên tiếp lùi lại, có chút không chống đỡ được. Toàn thân Diệp Vô Phong rung động, đốt lên động lực toàn thân, cả người lập tức căng lên ước chừng 5cm, cơ bắp toàn cánh tay đều thô hơn hai vòng vì khí huyết ngưng tụ: "Miện Quỷ Diêm Quân, phải phân thắng bại rồi đấy!"
Diệp Vô Phong xông đến như mãnh hổ, không sử dụng bất kỳ chiến thuật phòng thủ nào: "Dù tao có liều mạng, liều chết! Cũng không để cho mày đạt được ý muốn." Diệp Vô Phong bình tĩnh lại, vốn dĩ anh đã hơn hẳn một bậc so với Miện Quỷ Diêm Quân, một khi đã liều mạng, Miện Quỷ Diêm Quân càng không thể chống đỡ.
Chiến Hùng ở trong phòng muốn chạy đến giúp đỡ chiến đấu, nhưng nếu gã xông lên thì cũng sẽ bị đánh bại, mắt Chiến Hùng đảo một vòng, gã thò nửa người ra, nói: "Diệp Vô Phong, mày còn không đầu hàng? Nếu mày không đầu hàng, tao giết vợ mày."
Diệp Vô Phong lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhiên giương tay, dao găm phòng thân bắn về phía Chiến Hùng như điện giật.
Chiến Hùng không tránh kịp, bị dao ghim trúng ngực, lập tức tử vong.
Miện Quỷ Diêm Quân tức giận nói: "Đồ ngu. Đờ mờ mày có mấy cái não vậy? Còn dám thò người ra nói chuyện với tư lệnh Long Môn, chẳng phải là muốn chết hay sao?"
Bạch Tinh Đồng thừa cơ giải cứu Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong không còn gì vướng bận, anh chiếm dữ thiên thời địa lợi nhân hòa. Miện Quỷ Diêm Quân không thể phản kháng. Miện Quỷ Diêm Quân vừa đánh vừa di chuyển về phía cửa sổ, thầm nghĩ: "Quân tử báo thù mười năm không muộn, sau này lại tìm Diệp Vô Phong tính sổ."
Miện Quỷ Diêm Quân giả vờ tung chiêu, tránh khỏi Diệp Vô Phong, tiếp đó, chạy trốn từ đường cửa sổ.
Diệp Vô Phong hét lớn: "Miện Quỷ Diêm Quân, hôm nay tao nhất định phải giữ mày lại!" Anh tung người một cái, cũng nhảy xuống dưới theo Miện Quỷ Diêm Quân.
Miện Quỷ Diêm Quân bị Diệp Vô Phong chặn đường, bất đắc dĩ đành phải khổ chiến, bởi vì cơ thể bị thương, chưa xử lý vết thương thật tốt. Miệng vết thương nứt ra, dẫn đến máu chảy càng lúc càng nhiều. Lực chiến đấu của Miện Quỷ Diêm Quân giảm xuống một cách thẳng tắp.
Khi đối đầu, kết quả bị Diệp Vô Phong đá trúng một cước, hắn ta đau đớn hét một tiếng, sức lực toàn thân lập tức biến mất. Một quyền của Diệp Vô Phong đánh trúng ngực hắn ta. Miện Quỷ Diêm Quân bay xa mười mấy mét, va lên tường của tòa nhà, xụi lơ trên mặt đất như cọng bún.
Bạch Tinh Đồng cứu Lâm Thư Âm, hai người cùng nhau xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Miện Quỷ Diêm Quân ngã ra. Bạch Tinh Đồng xông đến đá một cú hung hăng vào xương cổ họng hắn ta. Xương cổ họng Miện Quỷ Diêm Quân bị đá vỡ, lập tức vong mạng. Một đời Binh Vương, tàn lụi như vậy.
Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong ôm nhau một lát, Diệp Vô Phong nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về, xem tình hình bệnh viện ra sao rồi."
Thế là, ba người cùng lên xe, trở về khu vực thành phố.
Trên đường đi, Diệp Vô Phong nói: "Phía bệnh viện, chắc sẽ không có vấn đề. Mặc dù Bạch Vân Phong bị thương, nhưng tôi đã dặn dò ông ấy, bảo ông ấy phải thật cẩn thận. Ông Bạch tốt xấu gì cũng là cao thủ cấp võ sư, sát thủ bình thường rất khó lại gần ông ấy."
Bạch Tinh Đồng nói: "Chỉ mong là vậy. Khi tôi đến, Bạch Nhạn Phi và Bạch Văn Đồng đã chạy đến trợ giúp rồi."
Ban đầu, quân của Miện Quỷ Diêm Quân phân ra ba đường. Huyết Lang dẫn một đội đến bảo tàng, Miện Quỷ Diêm Quân và hai đội súng bắn tỉa ở bên ngoài phối hợp tác chiến, Văn Tam Đa và Sakai Michiko lại phụ trách ám sát Bạch Vân Phong.
Chiến đấu bên bảo tàng vừa khai hỏa, Văn Tam Đa và Sakai Michiko đã bắt đầu hành động, theo lý mà nói, viện bảo tàng xảy ra sự kiện động trời, toàn bộ cảnh sát của thành phố Tam Giang đều sẽ đến trợ giúp. Những cao thủ như Diệp Vô Phong, chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở đó.
Vậy thì, trong thời gian đó, bệnh viện hẳn sẽ sơ hở!
Cho dù là vậy, Văn Tam Đa và Sakai Michiko không hành động thiếu suy nghĩ, sau khi quan sát tình hình bệnh viện, trước tiên Văn Tam Đa kiên nhẫn đợi một hồi, buổi sáng ngày hôm nay, anh ta cải trang thành người nhà đến thăm bạn thân, vào trong bệnh viện thăm dò cho rõ. Phòng bệnh Bạch Vân Phong dưỡng thương, là phòng hộ lý đặc biệt của bệnh viện. Ngay tại đầu đông của tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú, tầng 12.
Bên cạnh Bạch Vân Phong có vài vệ sĩ công phu không tồi, gần như một tấc cũng không rời, ngoài ra, cửa hành lang còn có vài người đàn ông mặc quần áo của người dân thành phố bình thường, vừa nhìn đã biết là cảnh sát. Ngoài ra, bãi đỗ xe trước và sau bệnh viên, có những người đàn ông mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị ngồi trong vài chiếc ô tô. Số lượng không ít hơn 50 người.
Tổng kết đại khái, người bảo vệ cho Bạch Vân Phong, có lẽ có 20 người, những người này nhất định đều mang vũ khí. Nếu muốn ám sát Bạch Vân Phong, sau đó toàn thân trở ra, thật sự có chút khó nhằn.
Văn Tam Đa nắm được khái quát tình hình, anh ta rời khỏi bệnh viện, cùng Sakai Michiko thảo luận kế hoạch ám sát. Đồng thời chờ đợi trận chiến bên bảo tàng phát động.
Sau khi trận chiến ở viện bảo tàng bắt đầu, Văn Tam Đa bèn hành động theo kế hoạch, cải trang thành bác sĩ, anh ta đeo khẩu trang, cầm một kẹp bệnh án, sau đó nghênh ngang lên thang máy đến tầng Bạch Vân Phong nằm viện.
Văn Tam Đa là một sát thủ ưu tú, tố chất tâm lý của anh ta rất tốt. Người bình thường rất khó nhìn thấu ngụy trang của anh ta.
Trên đường đi, quả nhiên có kiểm tra nghiêm ngặt, vừa ra khỏi thang máy đã có người chặn đường: "Anh làm gì thế?"
Sắc mặt Văn Tam Đa bình tĩnh, nói: "Bác sĩ trực ban, kiểm tra phòng!"
Đối phương nhìn thấy thẻ công tác của anh ta, lúc này mới cho đi. Văn Tam Đa thuận lợi đến trước phòng của Bạch Vân Phong, nói: "Tổng giám đốc Bạch ngủ chưa?"
Vệ sĩ canh cửa nói: "Chưa, anh là ai, đến làm gì?"
Văn Tam Đa nghiêm chỉnh nói: "Tôi là bác sĩ trực ban, vừa mới thay ca, bác sĩ trước giao phó, hôm nay bệnh tình của Tổng giám đốc có điểm khác thường, bảo tôi đo nhiệt độ của ông ấy trước khi ngủ."
Bảo vệ không hề nghi ngờ: "Ồ, vậy anh vào đi."
Văn Tam Đa đi vào phòng bệnh, viện bảo tàng có bắn nhau, trong lòng Bạch Vân Phong lo lắng không dứt, đang xem tin tức trực tiếp ở hiện trường bảo tàng.
"Tổng giám đốc Bạch, tôi là bác sĩ trực ban. Vết thương của ông bị viêm, tôi lo sẽ gây ra các chứng bệnh khác, phải đo thân nhiệt của ông một chút." Văn Tam Đa thầm tính toán kế hoạch. Giết Bạch Vân Phong hoàn toàn không khó. Thứ anh ta cần làm chính là, im hơi lặng tiếng giết chết hai bảo vệ cùng lúc, như thế mới không khiến bên ngoài chú ý. Đợi đến lúc chuồn xuống lầu, cảnh sát muốn bắt anh ta lại cũng muôn vàn khó khăn.
Nếu như bị họ chặn lại trong tòa nhà, làm không tốt sẽ trúng đạn bị thương, lúc đó thoát thân sẽ rất khó.
Văn Tam Đa không phải phần tử khủng bố bị tẩy não, cũng không phải loại sát thủ lạnh lùng có thể dùng bom người. Điều anh ta phải suy nghĩ trước tiên là, kế hoạch thoát thân sau khi ám sát.
Trong lúc anh ta đo nhiệt độ cho Bạch Vân Phong, đột nhiên hít phải một mùi hương lạ lẫm. Văn Tam Đa không để ý, cho rằng đó là mùi thuốc, một nhân vật cao cấp như Bạch Vân Phong, dùng chút dược liệu đắt tiền, cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Đo xong nhiệt độ, Văn Tam Đa rút một ống tiêm từ trong túi, đây là kim tiêm dùng một lần, anh ta mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Bạch, bởi bệnh tình của ông có một chút biến hóa. Chúng tôi tạm thời thay đổi phương án trị liệu cho ông. Đây là một mũi tiêm an thần. Tôi tiêm cho ông, ông nghỉ ngơi cho thật tốt."
Sắc mặc Bạch Vân Phong lạnh lẽo, nói: "Tôi không muốn tiêm, cậu cất đi."
Văn Tam Đa nói: "Tổng giám đốc Bạch, ông như vậy là không được, vì sức khỏe của ông, mong ông phối hợp trị liệu với bác sĩ chúng tôi."