Thần Cấp Ở Rể

Chương 166: Làm từ thiện




Hai chị em Tả Tiểu Hồng và Tả Tiểu Lam hợp tác mở một nhà hàng hải sản, Diệp Vô Phong đầu tư ba mươi tỷ vào đó, không hề keo kiệt. Hai chị em này cũng biết ơn không thôi. Cứ người nào là họ hàng được nhà họ Lâm mời đến hôm nay, hầu như đều nhận được một khoản tiền tài trợ đáng kể. Những người chú, bác hơi lớn tuổi, không còn khả năng kinh doanh nữa, tất cả đều được Diệp Vô Phong phát cho ba tỷ xem như tiền dưỡng lão.
Còn Lâm Vĩnh Quân, bố vợ của anh thì có nguyện vọng lớn nhất chính là sở hữu một trung tâm thể thao giải trí. Diệp Vô Phong đã chuẩn bị từ trước, dùng bốn trăm năm mươi tỷ mua lại một trung tâm thể thao giải trí ở thành phố Tam Giang. Các hoạt động thể thao quy mô lớn của thành phố Tam Giang như thi đấu bóng rổ, thi đấu bóng bàn, giải đấu cầu lông hầu như đều tổ chức ở nơi này. Thế là Lâm Vĩnh Quân đã được như ý nguyện.
Kể từ khi cả nhà Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm dọn vào trong biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây, địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Tam Giang cũng phất lên như diều gặp gió, khí thế lặng lẽ vượt qua cả nhà họ Mạc, vốn nổi tiếng giàu có bậc nhất trước đó.
Các băng đảng xã hội đen từ các huyện và khu phố ở thành phố Tam Giang cũng lũ lượt bày tỏ ý tốt với Diệp Vô Phong, ý đồ của họ rất rõ ràng, sau này Diệp Vô Phong chắc chắn sẽ thay thế Mạc Tam Gia, trở thành người đứng đầu của thành phố Tam Giang. Nếu họ không gây dựng một mối quan hệ tốt với Diệp Vô Phong thì e rằng sẽ không còn chỗ để kiếm cơm.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Diệp Vô Phong luôn giữ khoảng cách nhất định với bọn họ, anh chưa từng nhận quà mà họ tặng, cũng như không hề tham dự những bữa ăn mà họ mời.
Bạch Nhạn Phi tò mò hỏi: “Diệp Vô Phong, chẳng phải lúc đầu anh định để cho Thư Âm ngồi lên ngai vàng của thành phố Tam Giang này sao? Sao bây giờ trông anh giống như không còn hứng thú với chuyện này nữa vậy?”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Mọi chuyện đều không thể đoán trước được. Hiện tại tình thế thay đổi, tôi bị người khác nhắm vào rồi, cho nên phải kiềm chế hành động lại một chút.”
Bạch Nhạn Phi cau mày: “Anh bị ai nhắm trúng?”
Diệp Vô Phong nói: “Là một kẻ tên là Du Kinh Hồng!”
Bạch Nhạn Phi ngạc nhiên: “Du Kinh Hồng? Là đại đội trưởng Du Kinh Hồng mới nhậm chức của lực lượng đặc biệt Hồng Thuẫn đó sao? Tôi nghe nói người phụ nữ này rất tài giỏi! Cô ta chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành thủ lĩnh của Hồng Thuẫn, nên biết Hồng Thuẫn chính là lực lượng đặc biệt dưới trướng thủ trưởng số một. Cô ta đã đến tìm anh sao?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Chúng tôi đã trò chuyện một chút, cũng may dạo gần đây tôi cũng khá an phận. Nhất là luôn diệt trừ tội phạm giúp chính phủ, không hề có hành vi làm trái pháp luật nên cô ta đã tha cho tôi, nhưng vẫn sẽ luôn trông chừng tôi.”
Bạch Nhạn Phi gật đầu, nói: “Anh bị Du Kinh Hồng nhắm vào rồi thì nên khiêm tốn lại chút đi. Người phụ nữ này rất ác độc, nhất là quyền lực của cô ta. Một khi rơi vào tay cô ta, cho dù là người có quyền cao chức trọng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Diệp Vô Phong nói: “Thế nên bây giờ tôi phải làm nhiều việc tốt hơn. Tôi và Thư Âm đã bàn bạc rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến quê nhà tôi ở huyện Đông Hoa một chuyến, đầu tư vào một vài dự án từ thiện. Thứ ấn tượng nhất đối với tôi chính là ngôi trường trung học ở huyện chúng tôi, tôi nghe nói các dãy phòng học đã xuống cấp nghiêm trọng do nhiều năm không tu sửa. Trong huyện không có nguồn vốn cải tạo trường học nên đã xin lãnh đạo thành phố cấp xuống, thế nhưng họ lại trì hoãn mãi không phê duyệt.”
Bạch Nhạn Phi cũng đồng ý với chuyện này: “Đầu tư hỗ trợ giáo dục là chuyện thế hệ chúng ta nên làm. Nếu anh tài trợ thì tôi xin góp một phần. Chẳng qua ngày mai tôi phải về tỉnh để tham dự lễ tưởng niệm tuần đầu của các anh em, chú bác đã hy sinh trong trận chiến nên không đi với anh được. Anh bù vào trước giúp tôi nhé, đợi tôi về rồi sẽ trả lại anh sau, được không?”
Diệp Vô Phong cười ha hả: “Tất nhiên không thành vấn đề. Nhạn Phi, đến lúc đó cô hãy thay mặt tôi dâng một nén hương cho các anh em đã hi sinh, an ủi linh hồn trên trời cao của những vị anh hùng này.”
Bạch Nhạn Phi nói: “Tôi sẽ giúp anh.”
Ngày hôm sau, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đến huyện Đông Hoa. Khi họ đến nơi thì sắc trời đã tối hẳn, Diệp Vô Phong hỏi: “Thư Âm, chúng ta đi ăn tối trước rồi hẵng quay lại tìm nhà trọ nhé. Em muốn ăn gì?”
Lâm Thư Âm bỗng mỉm cười: “Em không đói, ăn gì cũng được.”
Diệp Vô Phong chỉ vào một quán hàng rong ngoài trời ở phía xa xa: “Trước đây, khi anh học trung học thường xuyên đến nơi đó ăn. Giá rẻ hợp túi tiền, anh muốn được nếm lại mùi vị ở đó.”
Lâm Thư Âm khoác tay Diệp Vô Phong: “Ông xã, hôm nay em sẽ ăn hàng rong với anh.”
Thế là hai người dắt tay nhau đến quán hàng rong ấy. Diệp Vô Phong gọi món sườn rim, đậu phộng, đậu phụ lông và bia. Hai vợ chồng đang ăn uống hăng say thì bỗng dưng có một gã say rượu đi tới, có lẽ là tên này định đi vệ sinh nhưng lúc đi ngang qua thì bỗng phát hiện Lâm Thư Âm có dáng vẻ xinh đẹp. Tên này chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp như thế: “Cô em trông ngon nghẻ đấy nhỉ? Tóc đen dài, mặt xinh xắn, cái miệng đỏ chúm chím, cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền. Úi chà, đúng là không tệ.”
Gã ta dừng bước: “Cô em, qua bàn anh uống vài ly nào? Anh không để em thiệt thòi đâu, cho em sáu trăm nghìn, được không?”
Lâm Thư Âm chán ghét liếc gã một cái rồi nói: “Muốn tìm người ôm ấp thì về nhà tìm chị anh mà ôm ấy.”
Tuy gã đã say đến nỗi không còn biết trời trăng gì nhưng vẫn có thể nghe hiểu lời mắng chửi: “Chết tiệt, mày không biết điều đấy hả? Anh đây tốt bụng muốn mời mày uống rượu mà mày lại mắng tao à? Mày thử nghe ngóng xem ở huyện Đông Hoa này có ai dám khiêu khích Mã Trường Bân này hay không? Có ai dám mắng chửi tao như vậy?”
Mã Trường Bân vừa nói vừa cười một cách đê tiện, định nhào đến bắt lấy Lâm Thư Âm. Trong lúc giận dữ, cô đã hất nửa cốc bia lên mặt gã. Mã Trường Bân lập tức nổi giận, nhưng gã quả thật đã uống rất say nên tay chân cứ lóng ngóng, không bắt được cô. Lâm Thư Âm đứng phắt dậy, trốn ra sau lưng Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhặt chai bia lên rồi nhắm chuẩn vào đầu Mã Trường Bân mà ném. Loảng xoảng một tiếng, chai rượu và đầu của Mã Trường Bân đều nở hoa. Đầu của Mã trường Bân chảy máu ròng ròng. Diệp Vô Phong mắng: “Tên chết tiệt, biết điều thì mau cút.”
Mã Trường Bân bị vỡ đầu, gã vừa nằm dưới đất, vừa ôm mặt hét lớn: “Người đâu! Người đâu! Ông đây bị đánh rồi!”
Mã Trường Bân không hét lên thì thôi mà vừa hét một cái, mười mấy người ở các bàn phía xa xa nháo nhào đứng phắt dậy rồi bước tới bao vây chiếc bàn nhỏ: “Anh Bân, anh làm sao thế?”
“Anh Bân, anh bị sao vậy?”
“Đúng đó. Đầu anh chảy máu rồi, ai đánh anh vậy?”
Mã Trường Bân dùng một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Diệp Vô Phong: “Chính là nó.”
Hai mươi mấy tên thuộc hạ lập tức bao vây bàn của Diệp Vô Phong, chuẩn bị ra tay.
Bỗng dưng có người quát to một tiếng: “Dừng tay!”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, chợt thấy một người đàn ông vạm vỡ đang ăn uống ở bàn bên cạnh đã đứng dậy. Anh ta mặc ác khoác đen, dáng vẻ vô cùng sáng sủa, hai mắt long lanh có hồn, vừa nhìn là biết anh ta là một người luyện võ.
Thuộc hạ của Mã Trường Bân dừng lại, hỏi: “Mày là ai? Mày muốn lo chuyện bao đồng à?”
Tên nhóc này chỉ vào Mã Trường Bân rồi nghiêm giọng nói: “Vừa rồi là anh ta uống say rồi trêu chọc cô gái này nên mới bị đánh. Các người ỷ mình là người bản địa, hơn nữa còn ỷ mình người đông thế mạnh mà muốn bắt nạt người khác. Tôi thấy thật chướng mắt.”
Diệp Vô Phong nhìn thấy tên nhóc này, mắt không khỏi sáng rực lên: “Ơ? Chẳng phải đây là Trình Kim Bảo, bạn cùng lớp của mình hồi cấp hai sao?”
Lúc Trình Kim Bảo còn đi học là đã thích bênh vực kẻ yếu, anh không ngờ đến tận bây giờ mà anh ta vẫn còn giữ được tính cách này, rất thú vị.
“Kim Bảo, cậu còn nhớ tôi là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.