Thần Cấp Ở Rể

Chương 172: Đánh bầm dập Mã Trường Bân




Diệp Vô Phong nói: "Đừng gây ra án mạng, nhưng mà nhất định phải khiến anh ta nhớ kỹ lần dạy dỗ này."
Diệp Vô Phong trực tiếp tìm đến Đại Lưu. Đại Lưu nghe thấy Diệp Vô Phong đến, vội vàng từ trên lầu cục cảnh sát ra nghênh đón, bắt tay Diệp Vô Phong nói: "Thủ trưởng, anh lên lầu nghỉ ngơi một lát trước chứ?"
Diệp Vô Phong nói: "Đại Lưu, không cần đâu. Tôi tới đây để đợi tin tức."
Đại Lưu nói: "Anh không cần gấp gáp, tôi cử người đi rồi, đang tìm anh ta rồi. Thằng nhóc này vẫn chưa rời khỏi thị trấn, chắc cũng không khó tìm. Chờ một chút là sẽ có tin tức."
Diệp Vô Phong gật đầu nói: "Đại Lưu. Anh vất vả rồi."
Đại Lưu cười ha ha nói: "Không vất vả, vì anh làm việc, nên làm mà."
Diệp Vô Phong lại giới thiệu Trình Kim Bảo với Đại Lưu, Đại Lưu và Trình Kim Bảo bắt tay với nhau, Trình Kim Bảo khách sáo nói: "Sau này xin đội trưởng Lưu giúp đỡ nhiều."
Đại Lưu cũng tự giới thiệu: "Anh em không cần khách sáo, sau này có chuyện, cứ việc tìm tôi, tôi là Lưu Hồng Bân, là đội trưởng tuần tra an ninh trật tự cục công an của huyện. Ha ha, một chức vị nhỏ."
Diệp Vô Phong khẽ gật đầu nói: "Đại Lưu, tuổi của anh không quá lớn, sau này có rất nhiều không gian thăng chức, cứ làm tốt, nhất định sẽ có cơ hội."
Lưu Hồng Bân biết ơn nói: "Nếu như thủ trưởng có thể dìu dắt, tôi sẽ phát đạt ngay, ha ha."
Diệp Vô Phong khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Trong lòng Đại Lưu âm thầm vui mừng, nếu như mình có thể được Diệp Vô Phong để mắt tới, đường làm quan sau này của mình sẽ không khó. Đang nói chuyện, cấp dưới của Lưu Hồng Bân gọi điện thoại đến: "Thủ lĩnh, chúng tôi tìm được tung tích của Mã Trường Bân rồi. Anh ta đang ở tầng ba phòng 309 khách sạn Khải Uy, bên trong còn có nữ..."
Lưu Hồng Bân vui mừng, hỏi ý kiến Diệp Vô Phong phải làm sao? Diệp Vô Phong nói: "Để người của anh trông chừng ở đấy, chúng ta lập tức tới đó."
Lưu Hồng Bân liền nói với cấp dưới: "Trông chừng cửa thật tốt, đừng để cho thằng nhóc đấy chạy. Chúng tôi lập tức đến đó."
Hơn 10 phút sau, Diệp Vô Phong đưa đám người Trình Kim Bảo và Đại Lưu đi đến khách sạn Khải Uy. Bảo vệ canh cổng đi đến ngăn cản: "Các anh tìm ai? Bên này là bộ phận phòng khách."
Lưu Hồng Bân mắng: "Mắt chó của anh mù sao, không nhận ra tôi sao?"
Bảo vệ nhìn thấy Lưu Hồng Bân lập tức choáng váng, lễ phép cho qua. Diệp Vô Phong dẫn đầu đội ngũ lao thẳng tới phòng thuê số 33.
Mã Trường Bân đang ôm hai em gái ngủ say trong phòng chung, đêm qua liên tục giằng co cả đêm, Mã Trường Bân làm sao nghĩ đến, lại có người đến nhà của anh ta? Trình Kim Bảo đá văng cửa ra xông vào. Lưu Hồng Bân không đi vào, mà đứng ở ngoài cửa ra vào, đứng trông chừng với hai người đồng nghiệp khác của mình ở bên ngoài.
Mã Trường Bân bừng tỉnh từ trong mộng, vừa ngẩng đầu, hai người đứng trước mặt, người dẫn đầu đúng là Diệp Vô Phong. Anh ta sợ tới mức giật nảy mình: “Tụi mày vào bằng cách nào? Tụi mày muốn làm gì?"
Hai em gái cũng tỉnh giấc, cơ thể trần truồng chui thẳng xuống giường. Diệp Vô Phong mắng: "Khốn kiếp, chính là mày đã báo cáo chuyện ông đây tuyển gái đêm qua? Ông đây ngủ với vợ tự mình cưới hỏi đàng hoàng, nhưng mày lại một trai hai gái ở chỗ này. Mẹ kiếp, đánh nó!"
Trình Kim Bảo túm lấy Mã Trường Bân không một mảnh vải che thân từ trong chăn ra ấn xuống đất, cứ đánh mạnh không ngừng. Đánh đến khi Mã Trường Bân liên tục khóc kêu ba gọi mẹ. Ngay cả hai em gái cũng bị Trình Kim Bảo tát cho hai cái, ôm mặt khóc một bên.
Đánh tầm mười phút, Mã Trường Bân đã thương tích đầy mình, một cái chân cũng đã bị Trình Kim Bảo cắt đứt, Diệp Vô Phong sợ đánh chết anh ta, vung tay lên: "Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Mã Trường Bân, tốt nhất anh nhớ kỹ lần dạy dỗ hôm nay, nếu lần sau chơi trò này với tôi, tôi sẽ không dễ dàng như thế đâu. Đi."
Diệp Vô Phong vung tay lên, đưa Trình Kim Bảo nghênh ngang rời đi, Mã Trường Bân bị đánh đến mũi tím mặt đỏ, ánh mắt liếc qua: "Nhanh, mau báo cảnh sát."
Hai em gái cũng chẳng quan tâm tìm quần áo để mặc, nhanh chóng tìm điện thoại báo cảnh sát. Vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát bên ngoài đã xông vào.
Lưu Hồng Bân nghiêm mặt nói: "Các anh có chuyện gì vậy? Hai nữ một nam, tụ họp nhiều người làm loạn có phải hay không? Đều bắt hết lại cho tôi, đưa về cục cảnh sát tra hỏi."
Mã Trường Bân vội la lên: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi báo án, vừa rồi có đám người đánh tôi."
Lưu Hồng Bân nói: "Mặc kệ ai đánh ba người các anh, trở về rồi hãy nói. Để hai đứa con gái mặc quần áo vào. Đừng chơi liều, mau lên đi."
Hai cô gái nhỏ nhìn thấy cảnh sát đến, tất cả đều sợ hãi, mặc quần áo đoàng hoàng, ngay cả Mã Trường Bân cũng bị đưa đi.
Lâm Thư Âm trở về từ trường học, trên mặt tràn đầy niềm vẻ sướng, Diệp Vô Phong hỏi: "Thư Âm, làm xong việc rồi?"
Lâm Thư Âm gật đầu nói: "Làm xong rồi, hiệu trưởng trường học cũng mời cục trưởng bộ giáo dục tới. Em ngại quyên ít, thoáng cái đã quyên góp 105 tỷ. Vô Phong, anh sẽ không chê em phá sản đấy chứ?"
Diệp Vô Phong cười haha: "Chắc chắn sẽ không. Thư Âm, tầng dạy học trung học hạng nhất của huyện Đông Hoa Nhất Trung thật sự không có cách nào dùng được. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày xảy ra nguy hiểm. Tiền này, chúng ta nhất định phải đưa."
Lâm Thư Âm lại nói: "Cục trưởng giáo dục nói, buổi tối hôm nay trường học cố ý chuẩn bị cho chúng ta một bữa tiệc tối hoan nghênh. Bảo chúng ta tham gia đấy."
Diệp Vô Phong nói: "Nên tham gia. Nói thật, trường trung học của anh ở chỗ này, anh vô cùng nhớ hoa cỏ của trường học, còn có những thầy cô quen thuộc. Buổi tối, chúng ta đến tham gia đúng giờ."
Lâm Thư Âm lại nói: "Chuyện là cục trưởng Trương nói, buổi tối huyện trưởng Tôn cũng đến đấy, ông ấy dự định sắp xếp bữa tiệc, để cho chúng ta làm quen một chút."
Diệp Vô Phong nói: "Cái này thì không cần. Mục đích chúng ta tới đây là quyên góp giúp đỡ, anh không muốn kết giao qua nhiều với những người giới chính trị."
Lâm Thư Âm gật đầu nói: "Em vẫn chưa đồng ý, nói sau khi về nhà bàn bạc với anh một chút. Anh đã không đồng ý, em quay lại cự tuyệt ông ấy là được."
Giữa trưa, Diệp Vô Phong gọi Trình Kim Bảo và Tô Vãn Nguyệt đến, chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Bốn người mới ra khách sạn, đã phát hiện hai người đứng ở cửa ra vào khách sạn, hai người này nhìn thấy Diệp Vô Phong đi ra, nhanh chóng chào đón, tất cả người phía trước cung kính nói: "Anh Phong, tại sao anh đến huyện Đông Hoa cũng không đến thăm tôi, để tôi sắp xếp tiếp đãi anh."
Diệp Vô Phong nhìn qua liền biết, đúng là Đàm Cửu của huyện Đông Hoa. Thằng nhóc sau lưng của Đàm Cửu, Diệp Vô Phong cũng gặp qua một lần, lần trước từng theo Đàm Cửu đến khách sạn Hoàng Triều hỏi thăm mình, theo Đàm Cửu giới thiệu, cậu ta tên là Đàm Tiểu Hổ, là cháu trai của Đàm Cửu.
Diệp Vô Phong cười nhạt một tiếng: "Đàm Cửu, tôi đến huyện Đông Hoa quyên tiền giúp đỡ, cũng không phải làm hoạt động thương nghiệp, vì vậy không thông báo cho anh."
Đàm Cửu nhanh chóng nói: "Anh Phong, có chuyện tôi không thể không báo cáo chi tiết với anh, một tên cấp dưới của tôi tên là Mã Trường Bân. Đêm qua tên khốn nạn này mạo phạm anh Phong, vẫn xin anh là người lớn không trách nhóc ranh, bụng tể tướng có thể chống thuyền. Thằng nhóc này là tên khốn nạn, tôi đã thực hiện gia pháp với anh ta rồi."
Đàm Tiểu Hổ bổ sung: "Cháu đích thân làm chủ, thiến anh ta, ngoài ra còn trục xuất công ty của chú cháu, loại khốn nạn này, lại dám xúc phạm người quyền thế, chú Phong, chú niệm tình chú của cháu không biết rõ tình hình, tạm tha anh ta lần này đi."
Diệp Vô Phong cười ha ha: "Đàm Cửu, miệng đứa cháu nhỏ này của anh rất ngọt đấy, được rồi. Sự kiện đó đã trôi qua rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.