Thần Cấp Ở Rể

Chương 180: Máu nhuộm tường trắng




Diệp Vô Phong như trút được gánh nặng, mỉm cười nói:”Thư Âm, em quên rồi sao? Tại sân bóng Moulin Rouge, em vì cứu một nữ sinh, cả ba người chúng ta đều bị đè, em không may bị một cây thép đập vào đầu. Sau khi được cứu chữa, em không sao rồi.”
Diệp Vô Phong không nhắc đến việc mình làm, Lâm Thư Âm nhớ lại tình huống lúc đó, hỏi: “Những nữ sinh đó sao rồi anh?”
Diệp Vô Phong nói: “Cô bé ổn, chúng ta đã cứu toàn bộ hai mươi bốn nữ sinh.”
Lâm Thư Âm cười nói: “Thật tốt quá. Cảm ơn trời, mấy bạn nhỏ không sao thì tốt.”
Diệp Vô Phong nói với Tà Tiểu Thanh: “Mẹ, vết thương của Thư Âm còn chưa khỏi hẳn, mẹ giúp con trông em ấy một chút, con nghỉ ngơi xíu đã…”
Diệp Vô Phong nói xong thì xoay người, phụt! Anh phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bức tường màu trắng.
Mọi người bị doạ sợ, Bạch Tinh Đồng vội đỡ lấy Diệp Vô Phong: “Anh chắc là đã vận công quá độ, bị nội thương nghiêm trọng rồi?”
Lâm Thư Âm càng lo lắng hơn: “Vô Phong, anh làm sao? Đừng doạ em.”
Diệp Vô Phong vẫy tay: “Anh không sao. Chỉ cần ngơi ngơi chút, Bạch Tinh Đồng, cô đỡ tôi đi nghỉ đi.”
Bạch Tinh Đồng đỡ Diệp Vô Phong đi phòng bệnh khác nghỉ ngơi, lúc này, bên ngoài phòng bệnh ồn ào một hồi, thì ra, y tá trực ban báo tin Lâm Thư Âm tỉnh lại cho viện trưởng.
Viện trưởng Lương nghe nói Lâm Thư Âm tỉnh lại rồi, cảm thấy rất bất ngờ: “Thật là kỳ tích, hôm qua ba người chúng tôi hội chẩn, Đều cho rằng khả năng cô có thể tỉnh lại chỉ có 0,5%. Không ngờ buổi sáng hôm nay cô thật sự tỉnh lại.”
Viện trưởng Lương mang theo nhiều bác sĩ, đi vào phòng bệnh của Lâm Thư Âm, nhìn thấy cô thật sự tỉnh lại, hơn nữa còn đang cùng người nhà nói chuyện, bà kinh hỉ nói: “Giám đốc Lâm, cô thật sự là kì tích, tôi rất khâm phục việc cô tự mình chống cự. Phải biết người gặp phải tình huống như cô, tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ. Cô quá là may mắn.”
Lâm Thư Âm nói: “viện trưởng Lương, cảm ơn bệnh viện mọi người đã cứu chữa cho tôi. Thật lòng cảm ơn mọi người.”
Viện trưởng Lương lại nói::Người nên cảm ơn là chúng tôi, tôi nghe từ chồng của tôi, cô bị thương, là bởi vì cô và chồng mình đã cứu hai mươi bốn nữ sinh trung học.”
Lâm Thư Âm khẽ gật đầu: “Thật cũng không phải chuyện gì, đổi lại là người khác, cũng sẽ làm như vậy.”
Đột nhiên, bên ngoài phòng bệnh lại ồn ào một hồi::Xin hỏi, phòng bệnh của giám đốc Lâm là ở đây sao?” Là một giọng nữ già nua, Lương Tịnh Di đi ra ngoài xem, bên ngoài có ba người phụ nữ, một người gần bảy mươi, tóc hoa râm, diện mạo hiền lành. Một người phụ nữ trung niên quần áo giản dị, còn có một nữ sinh mặc đồng phục.
Lâm Thư Âm nhận ra, đây là học sinh Ma Văn Anh mà mình đã mạo hiểm tính mạng để cứu ra. Nếu như đoán không, người phụ nữ trung niên kia chắc là mẹ của cô bé, còn người lớn tuổi kia chắc là bà nội hay bà ngoại của cô bé.
Viện trưởng Lương lập tức tiếp đón: “Bà cụ, đây là phòng bệnh của giám đốc Lâm, chỉ là thương thế của cô quá nặng, buổi sáng hôm nay mới vừa tỉnh lại.”
Ma Văn Anh nhìn thấy Lâm Thư Âm nằm trên giường bệnh, kích động đi tới, cúi người thấp thấp nói: “Giám đốc Lâm, dì là người tốt. Chẳng những quyên tiền cho trường học chúng cháu, còn liều chết cứu mạng của cháu.”
Lâm Thư Âm cười nói: “Văn Anh, cháu không sao là tốt rồi. Đừng khóc, dì cũng không sao.”
Mẹ của Ma Văn Anh đi tới, giọng bà nghẹn ngào nói: “Giám đốc Lâm, con gái tôi gặp nguy hiểm, may mắn được cô cứu giúp, nếu nó mà chết, coi như nhà chúng tôi xong rồi. Thật sự cảm ơn cô. Tối hôm qua, con gái chúng tôi cũng chữa bệnh ở bệnh viện. Tôi nghe nói cô bị thương phải nhập viện, hơn nữa bệnh tình nguy kịch. Tôi và bà rất muốn đến thăm cô, nhưng mà, bác sĩ nói cô đang được cứu chữa, không thể gặp. Nên sáng hôm nay chúng tôi lại tới.”
Lâm Thư Âm nói: “Chị, cảm ơn sự quan tâm của chị, tôi thật sự có gặp chút khó khăn, nhưng mà, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, tôi bây giờ không phải đã ốm rồi sao.”
Bà của Ma Văn Anh run rẩy giữ chặt tay của Lâm Thư Âm, nước mắt đầy mặt nói: “Giám đốc Lâm, cô là người tốt. Số của bà già này khổ, chồng chết vì tai nạn xe, con trai không có chí tiến thủ, cả ngày ở bên ngoài không chịu về nhà. Nhà chúng tôi chỉ còn lại Ma Văn Anh là máu mủ, nếu mất cháu gái, bà già này thật sự không sống nổi. Giám đốc Lâm, ân tình này của cô, tôi không gì hồi báo.”
Bà của Ma Văn Anh bỗng nhiên quỳ xuống, Lâm Thư Âm kinh hãi: “Bà cụ, bà đừng như vậy?”
Bà quỳ, mẹ của Ma Văn Anh cũng quỳ, Lâm Thư Âm lập tức nói: “Bà cụ, đừng như vậy, mẹ! Mau đỡ bà cụ dậy đi.”
Tà Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân nhanh chóng đỡ bà của Ma Văn Anh dậy, một cảnh cảm động như vậy làm cho nhân viên ở đây rơi lệ, cho dù bà đã gần bảy mươi, thế nhưng, hành động của Lâm Thư Âm, đáng với cái quỳ này của bà.
Bà cụ kéo tay bà nói: “Cụ à, chúng ta đều là người cùng tuổi, con bé là cháu gái của tôi, tôi thật sự hiểu được tâm tình bây giờ của bà. Tôi cũng rất yêu thương cháu gái của mình. Nhưng nếu như lúc đó tôi ở hiện trường, tôi vẫn sẽ cổ vũ cháu gái của mình đi cứu những học sinh kia.”
Bà của Văn Anh vội vàng nói: “Chị à, là cháu của chị cứu động lực sống tiếp của tôi. Tôi nghe hàng xóm láng giềng nói, xã hội bây giờ rất lạnh nhạt, không có ai thấy nguy hiểm ra tay cứu giúp, cứu người không quen biết, thế nhưng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy, thì ra, sự thật không phải như thế, xã hội này còn có người tốt, giám đốc Lâm chính là người đó.”
Bà của Ma Văn Anh không biết cách biểu đạt, nhưng ngôn ngữ của bà chất phác, thật sự rất cảm động, một vị phó viện trưởng vội vàng chạy đến: “Viện trưởng Lương, thư kí Quách và thị trưởng Trần đến.”
“Cái gì, lãnh đạo thành uỷ cũng đến rồi?”
“Đúng vậy, thư kí Quách và thị trưởng Trần đến thăm giám đốc Lâm.”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
Viện trưởng Lương vui vẻ nói: “Chúng ta cần phải tranh thủ thời gian nghênh đón.”
Mấy phút sau, thư kí Quách, thị trưởng Trần, còn có huyện trưởng Trương của huyện Đông Hoa, cục trưởng Lý, hiệu trưởng Vương cùng đi đến phòng.
Nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy đến thăm mình, Lâm Thư Âm muốn đứng lên. Thư kí Quách vội ngăn cản: “Đồng chí Lâm Thư Âm, vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, không nên động đậy. Cô là tấm gương tốt, cho các viên chức chính phủ của thành phố Tam Giang chúng tôi học tập.”
Hiệu trưởng Vương nói: “Giám đốc Lâm, nhờ sự cứu giúp của cô và giám đốc Diệp, học sinh của chúng tôi mới không chết một ai. Tôi đại diện cho cả thầy và trò, lần nữa cảm ơn cô.”
Lâm Thư Âm nói: “Cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo, vết thương của tôi đã không có gì đáng ngại.”
Viện trưởng Lương nói: “Các vị lãnh đạo, căn cứ theo kiểm tra của bệnh viện chúng tôi đêm qua, thương thế của giám đốc Lâm không lạc quan, tôi thiếu chút nữa viết thư thông báo tử vong rồi. Nguy hiểm thật!”
Thư kí Quách nói: “Đêm qua tôi nói chuyện điện với viện trưởng Lương, bà nói bệnh tình của cô rất không ổn, vốn dĩ hôm qua tôi đã muốn đến thăm cô. Nhưng Bạch Tinh Đồng nói với tôi, Diệp Vô Phong đang vận công chữa thương cho cô, không thể quấy rầy. Cho nên, tôi cũng không dám đến. Hôm nay cô tỉnh lại như một kì tích, tôi nghe nói xong, trong lòng cực kì thoải mái. Lập tức đến thăm cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.