Thần Cấp Ở Rể

Chương 186: Đàm Cửu bị ám sát




Mạc Vân Sương cười lạnh nói: “Văn Quảng Tân ngài không có não ư? Lính đánh thuê đều không làm được, ngài dựa vào cái gì đòi giết anh ta?”
Văn Quảng Tân nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng như vậy thì quá dễ dàng cho anh ta, trong lòng tôi không sao nuốt nổi nỗi ô nhục này, Cô cả, tôi không thể động tới Diệp Vô Phong, nhưng tôi có thể giết chết tay sai của anh ta. Lần bầu chọn Chủ tịch hiệp hội thương mại này đều là do Đàm Cửu bí mật hoạt động. Cậu ta là chó chạy vặt của Diệp Vô Phong. Cô hạ lệnh một tiếng, tôi sẽ phái người tới Đàm gia bọn họ dạy dỗ một chút.”
Mạc Vân Sương bình tĩnh suy nghĩ rồi nói: “Văn Quảng Tân, trước mắt thắt chặt tin đồn, với lại Diệp Vô Phong quan hệ thân thiết với cảnh sát như vậy. Ngài muốn đi giết Đàm Cửu, nếu chuyện không thành hoặc không giết chết được anh ta sẽ rước họa vào thân cho tôi với ngài.”
Văn Quảng Tân vỗ ngực nói: “Cô cả, đàn ông làm chuyện đàn ông nên làm, tôi Văn Quảng Tân tuyệt đối không làm tiểu nhân vô ơn bán đứng người có ơn cứu mình. Cho dù chuyện lần này thành công hay thất bại, tôi đảm bảo sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Mạc.”
Mạc Vân Sương gật đầu: “Văn Quảng Tân, vậy tại đây tôi xin thay mặt cho bố tôi cảm ơn ngài.” Nói rồi, cô ta mở ngăn kéo tủ lấy ra một khẩu súng lục màu xám.
“Ngài hãy cầm lấy khẩu súng này, nếu có xảy ra chuyện gì thì thu xếp cho anh em bọn họ ra nước ngoài tránh tạm.” Mạc Vân Sương lấy ra một tấm séc năm triệu đưa cho Văn Quảng Tân. Văn Quảng Tân ban đầu không muốn nhận, về sau bị Mạc Vân Sương thuyết phục, chỉ có thể nhận lấy tiền.
“Cô cả, cô đợi tin tức tốt của tôi.”
Văn Quảng Tân trở về quận Hồng Nghiêu, lập tức tìm tám tên sát thủ thân tín nhất của mình, tám tên này được coi là tám mãnh tướng mạnh nhất của Hồng Nghiêu, bọn họ đã đi theo Văn Quảng Tân nhiều năm, tình cảm thân thiết như anh em. Văn Quảng Tân đem kế hoạch giết Đàm Cửu nói cho bọn họ, tám tên kia nghe xong đều nhất trí.
“Đại ca, Đàm Cửu tên tiểu tử này thật đúng không ra gì, nhất định phải xử lý hắn ta. Chuyện này đại ca cứ giao cho mấy huynh đệ chúng em.”
Văn Quảng Tân lấy khẩu súng lục và tấm séc ra, nói với lão đại của bát mãnh tướng: “Bất kể sự việc thành công hay thất bại, sau khi xong việc mấy người các cậu cứ ra nước ngoài lánh tạm hai năm, sóng gió qua đi, tôi đương nhiên sẽ thông báo cho mọi người, tôi không thông báo thì mọi người đừng gọi điện cho tôi, tự mình trở về.”
“Đại ca, chúng em hiểu rồi.” Bát mãnh tướng cầm lấy khẩu súng và tấm séc, bắt đầu lên kế hoạch ám sát Đàm Cửu.
Nhà của Đàm Cửu nằm ở quận Đông Hoa cách trung tâm thành phố mười dặm về hướng đông, phong cảnh ở đây thật đẹp, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn ra biển, biệt thự này cũng được trang trí rất sang trọng. Tối nay, Đàm Cửu và hai cậu con trai của mình cùng nhau ăn một bữa cơm tự nấu tại nhà. Một trong hai người con trai của Đàm Cửu làm chính trị, còn người kia kinh doanh. Hầu như mỗi tối cuối tuần, ba bố con đều tụ tập uống rượu. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đêm nay, yến tiệc gia đình mới diễn ra được một nửa, đột nhiên, dưới lầu có trận náo loạn. Một tên vệ sĩ hoảng hốt chạy tới: “Anh Cửu, không hay rồi, có sát thủ.”
Vừa nói xong, một tên mặc đồ đen từ dưới lầu đi lên, một con dao dài sắc bén của tên áo đen đâm thẳng vào lưng tên vệ sĩ, tên vệ sĩ hét lên rồi ngã xuống đất. Đàm Cửu cũng là một người có võ công, nhìn thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng cầm ghế lên ném tới tên mặc đồ đen. Người đàn ông mặc đồ đen bước tới.
Đàm Cửu hỏi: “Anh là ai, tôi có thù oán gì với cậu sao?”
Lúc này, ba người đàn ông mặc đồ đen từ dưới lầu xông lên, mỗi người đều cầm một con dao dài chói mắt, đều bịt mặt và đeo khăn đen, với ánh mắt dữ tợn và ra đòn hiểm độc. Rõ ràng là anh ta muốn giết hại cả gia đình Đàm Cửu. Hai người con trai của Đàm Cửu ít nhiều cũng biết chút võ, người con cả cầm chai rượu lên, người con thứ hai cầm lấy một cây gậy bóng chày, ba bố con bọn họ tương trợ nhau.
Bốn tên áo đen ánh mắt nhìn nhau: “Lên.” Cả bốn tên cùng nhau lao lên.
Đàm Cửu thật sự không rõ ràng, dù sao hắn cũng là người có địa vị cao của một quận, là cấp tinh anh ưu tú của băng đảng xã hội đen. Hắn lao xuống đất với chiếc ghế gỗ trên tay, đánh, đập, quả thật không ăn thua chút nào. Dưới sự chỉ đạo của bố mình, hai người con trai của Đàm Cửu cũng chiến đấu quyết liệt với bọn chúng, Đàm Cửu vừa đánh vừa hét lên: “Người đâu. Có sát thủ.”
Ở lầu một nhà Đàm Cửu, bình thường có ít nhất năm sáu vệ sĩ túc trực, Đàm Cửu lo lắng lúc này sẽ không thể đánh lại được nhóm người này nên đã hét lên cầu cứu. Nhưng dưới lầu một chút động tĩnh cũng không có, ngược lại, hai người con trai dần dần chống đỡ không nổi. Phựt! Người con trai lớn bị một tên sát thủ chém đứt cánh tay trái, máu chảy đầm đìa, người con trai lớn hét lên một tiếng, rồi ngã xuống đất. Khi Đàm Cửu lao vào cứu con trai cả, thì cậu con trai nhỏ cũng bị sát thủ đâm vào bụng, cả người ngã trong vũng máu.
“Con trai!” Đàm Cửu đau lòng, trong cơn tức giận bay lên nhấc chân đạp tới một tên sát thủ, nhặt một cái ghế lên đi tới, lập tức đập đầu tên sát thủ đến hộc máu.
Thấy Đàm Cửu võ công cao siêu, bốn tên sát thủ cũng không thể giải quyết trận chiến này nhanh chóng, tên đứng đầu nhóm sát thủ trong tay rút ra một khẩu súng lục màu xám bắn vào Đàm Cửu. Đàm Cửu rất khôn khéo, thấy tên sát thủ rút súng ra liền biết là không tốt, lập tức lăn thân mình tránh sang một bên, những phát súng này bắn vào không trung. Tên sát thủ quay súng và định bắn phát thứ hai. Đúng lúc này, một bóng người từ trên cầu thang lao xuống, ngay lập tức đến trước mặt hắn ta, giơ tay ra và nắm lấy cổ tay của tên sát thủ một cách quyết liệt, dùng hết sức lực. Tay tên sát thủ bị anh ta bẻ gãy. Người này không phải ai khác, chính là Trình Kim Bảo. Trình Kim Bảo tối nay được Đàm Cửu mời tới uống rượu. Bởi vì có chuyện nên tới muộn một chút. Kết quả trong nhà Đàm Cửu gặp ngay sát thủ.
Trình Kim Bảo vừa mới ở dưới lầu, đã chứng kiến một trận chiến, dưới lầu, bốn tên sát thủ áo đen đã hạ gục năm tên vệ sĩ ngay trên ghế trong nhà Đàm Cửu. Bốn người còn lại tiến lên để giết ba bố con Đàm Cửu, để bốn người canh gác ở tầng dưới đề phòng bất trắc. Trình Kim Bảo là một cao thủ thâm sâu, đối phó với mấy tên sát thủ này, không quá hai phút, anh ta có thể giết chết mấy tên. Trình Kim Bảo biết Đàm Cửu có thể sẽ gặp nguy hiểm nên vội chạy đến cứu anh ta. Kết quả vừa đến đúng lúc, nhìn thấy Đàm Cửu sắp bị tên sát thủ giết. Trình Kim Bảo lao lên, giật khẩu súng trong tay của tên sát thủ. Ba tên sát thủ còn lại, thấy đại ca gặp nguy hiểm đều lao tới cứu, Trình Kim Bảo cũng đánh trả, quay trái quay phải, “đoàng đoàng đoàng đoàng”, bốn phát súng liên tiếp, rồi đem ba tên sát thủ còn lại giết toàn bộ. Giải quyết đến tên cuối cùng. Đàm Cửu hét lên: “Anh Kim Bảo, đừng giết cậu ta, hãy giữ lại mạng sống.”
“Được!”Trình Kim Bảo bỏ khẩu súng trong tay xuống, lao tới bắt lấy tên cầm đầu bọn sát thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.