Vừa ra khỏi bệnh viện, Bạch Tinh Đồng liền lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát Tiểu Triệu đang ở trong sở: “Tình hình bên chỗ cậu sao rồi?”
“Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch ạ!” Tiểu Triệu nói: “Bên phía cung cấp thông tin nói, tối nay trùm ma túy sẽ nhập cảnh, có thể sẽ liên lạc với người bên đầu nối của chúng ta, địa điểm là ở nhà máy hóa chất Đông Phong ạ!”
Bạch Tinh Đồng: “Có thể tin được người cung cấp thông tin không vậy? Ông trùm ma túy ở nước ngoài đó mang theo bao nhiêu người?”
Tiểu Triệu: “Thông tin từ bên phía cung cấp là hoàn toàn đáng tin cậy, hiện tại vẫn chưa rõ có bao nhiêu người nhập cảnh nhưng có thể khẳng định ông ta chắc chắn sẽ không đi một mình mà sẽ mang theo vài thuộc hạ khác cùng đến.”
Bạch Tinh Đồng: “Đầu nối trong nước trước đây là ai?”
Tiểu Triệu nói: “Là Văn Tam Đa! Người này là bè đảng còn sót lại của hội lính đánh thuê, bụng dạ nham hiểm, trình độ không tồi. Chúng ta giờ đang trong quá trình phá án, cho nên cần phải thật để ý đến anh ta.”
Bạch Tinh Đồng không cho là đúng, cô nói: “Lính đánh thuê thì có gì mà ghê gớm? Cậu đi báo tin cho mấy người Tôn Quý Tài, Lưu Văn Huân với Mã Bình, cho lực lượng trang bị đầy đủ vũ khí, đêm nay bắt đầu hành động, theo tôi đến nhà máy hóa chất Đông Phong bắt người.”
Tiểu Triệu đáp một tiếng: “Rõ!” Theo lệnh được phân phó mà thông báo cho những người khác trong đội. Một cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra cho nên càng phải nghỉ ngơi thật tốt. Bạch Tinh Đồng nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Bởi vì đây không phải chỉ là một tổ chức buôn ma túy thông thường, mà còn liên quan đến cái chết của mẹ cô ta. Mẹ cô ta chính là một cảnh sát phòng chống ma túy, một đời chiến công hiển hách cũng vì vậy mà bị bọn buôn ma túy căm ghét đến tận xương tủy. Sau khi đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, cuối cùng những tên buôn ma túy đó cũng tìm thấy mẹ của Bạch Tinh Đồng, sát hại bà một cách hết sức tàn nhẫn. Đối với Bạch Tinh Đồng mà nói, điều này vẫn luôn để lại trong tim cô ta một vết sẹo sâu hoắm, cô ta đầu quân cho lực lượng cảnh sát, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là muốn hoàn thành di nguyện của mẹ, thay mẹ trả thù. Bây giờ cuối cùng cũng đã tìm ra được đầu mối tương quan, đó là tổ chức buôn ma túy có dã tâm cao ngất, muốn về nước tìm băng đảng còn sót lại của Tào Hùng để liên lạc, lại còn mở lại chợ Hà Đông, làm sao mà không khiến Bạch Tinh Đồng không kích động được? Cô ta buộc bản thân không được nghĩ đến những chuyện khác, chỉ khi nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể chiến đấu xuất thần, nếu không thì những kế hoạch đã chuẩn bị trước đó đều sẽ hỏng bét. Dưới ý chí kiên cường của mình, cuối cùng cô ta cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ sau, Bạch Tinh Đồng tinh lực tràn đầy đột nhiên bật dậy, gọi điện thoại cho bốn trợ thủ đắc lực của mình đến văn phòng cô ta. Đúng năm phút sau, Tiểu Triệu, Tôn Quý Tài, Lưu Văn Huân và Mã Bình, bốn người vũ trang đầy đủ đến báo cáo trước cửa.
Tiểu Triệu gõ cửa: “Đội trưởng Bạch, toàn đội đã chuẩn bị xong!”
Trong phòng, Bạch Tinh Đồng kiểm tra lại súng ống đạn dược của mình một lần nữa, mở cửa phòng để mọi người đi vào, nhìn bốn người ai ai cũng rất có tinh thần, cô ta vô cùng hài lòng, chỉ đơn giản là nói hai câu: “Mọi người đều chuẩn bị tốt rồi chứ? Chú ý, đêm nay chúng ta sẽ hành động bí mật, thời gian và địa điểm, tất cả đều phải được bảo mật, tránh cho đứa quỷ nào tuồn tin nội bộ ra bên ngoài.”
“Đã rõ!” Bốn người trả lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, họ cùng với đội trưởng Bạch không phải lần đầu tham gia những nhiệm vụ như vậy, đều ngầm hiểu ý nhau, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Bạch Tinh Đồng kiểm tra vũ khí trang bị của từng người một, đây không chỉ là kiểm tra đơn thuần, mà còn là một sự khích lệ của người chỉ huy đối với mọi người.
Cô ta đấm nhẹ một cái vào ngực Tiểu Triệu: “Triệu, tôi biết kĩ thuật bắn súng của cậu rất tốt, còn từng đạt á quân cuộc thi xạ kích cấp thành phố, nhưng đấu trường và chiến trường là hai chuyện khác nhau, vào thời khắc then chốt, đừng có làm đứt mắt dây xích!”
Tiểu Triệu cười nói: “Đội trưởng Bạch, bình thường chị hay nói rằng bãi tập chính là chiến trường, chúng tôi vẫn luôn làm theo lời chỉ dạy của chị, tất cả đều là huấn luyện thật sự. Hôm nay tôi sẽ cho chị một đáp án thật thỏa đáng!”
Bạch Tinh Đồng nhìn những người khác một lượt, khe khẽ gật gật đầu: “Tốt, lập tức hành động.”
Mấy người phân nhau ra lên hai chiếc xe con thông thường từ trong cục xuất phát, chạy qua hai cái vòng xuyến trên phố, khoảng tầm chín giờ, họ đi đường tắt, lái nhanh ra ngoại ô. Cái nhà máy hóa chất này đã ngừng hoạt động từ lâu, bây giờ còn lại chỉ là một đống đổ nát. Vốn dĩ xung quanh đã từng có những thôn xóm, bây giờ cũng chẳng còn lại được mấy người. Bạch Tinh Đồng lại một lần nữa ra lệnh: “Sau khi đã xác định được bọn buôn ma túy, liền bắt giữ ngay lập tức, nếu như gặp phải chống cự, lập tức nổ súng! Đảm bảo đánh nhanh rút gọn, cố gắng bắt sống Văn Tam Đa và tên trùm buôn ma túy!”
“Đã rõ.” Tiểu Triệu đánh xe vào một nhà xưởng bị bỏ hoang. Bạch Tinh Đồng dựa theo lời tình báo đến địa điểm giao dịch, bắt đầu bố trí mai phục, chỉ huy mọi người: “Mọi người chú ý cảnh giác, không có mệnh lệnh của tôi, không ai được tự ý hành động...”
Mọi người nhanh chóng tản ra, tìm một vị trí thích hợp để mai phục. Nhìn tư thế được đào tạo bài bản của mọi người, Bạch Tinh Đồng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, những người lính bên ta ưu tú như vậy, mấy tên buôn ma túy kia dù cho có hung ác như thế nào, thì chẳng qua cũng chỉ là mấy tên cướp giật mà thôi, làm sao có thể so được với binh hùng tướng mạnh bên ta được?
Tuy nhiên, Bạch Tinh Đồng vẫn là sơ suất rồi. Cô ta đã đánh giá thấp bọn buôn ma túy này, không ngờ rằng vụ giao dịch ngày hôm nay hóa ra chỉ là một ván cờ mà Văn Tam Đa bày ra cho cô ta, cô ta chẳng qua cũng chỉ là chú chuột trong trò chơi mèo vờn chuột mà thôi. Sau cái chết quỷ dị của Diêm Quân, Văn Tam Đa đã thề với lòng, nhất định phải báo thù cho tư lệnh. Anh ta cũng hiểu, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình anh ta thì còn lâu mới đủ, cho nên anh ta tìm mọi cách để liên lạc với hội lính đánh thuê, lần này có một vài nhân vật vô cùng lợi hại, lần lượt là Tử Cung Mỹ Địch và Tử Cung Tiểu Xuyên. Cùng với ba đàn em của Tử Cung Tiểu Xuyên là Takashi Hinichiro, Takashi Hinjiro, Hindashiburo. Mấy người này đều là những sát thủ khét tiếng trong giới sát thủ Nhật Bản. Chúng suy xét từ mọi phía, việc trả thù bắt đầu từ việc đối phó với Bạch Tinh Đồng. Những tình báo sau này cô ta nhận được đều là do chúng một tay sắp đặt, tất cả là để xử lý gọn cô ta.
Theo nội dung trong tình báo, Văn Tam Đa bắt Lý Quốc Báo cải trang thành đặc phái viên của ông trùm ma túy, giả vờ lẻn từ nước ngoài về và còn mang theo vài thuộc hạ theo, sau đó lặng lẽ đến nhà máy hóa chất Đông Phong liên lạc với Lý Quốc Báo rồi cùng Tử Cung Mỹ Địch và một nhóm các sát thủ mai phục sẵn ở ngoài từ lâu.
Bạch Tinh Đồng vẫn không hay biết gì, nhìn thấy hai chiếc xe con rẽ từ chân núi đi lên, đến những chỗ xung quanh nhà máy rồi xuống xe, thấy người phía đối diện đang đi đến là Văn Tam Đa, điều này khiến cô ta như mở cờ trong bụng. Ngay lúc này, điện thoại trong túi quần cô ta đột nhiên rung lên, cô ta vội vàng che điện thoại lại, khẽ khàng lấy ra xem, là Diệp Vô Phong gọi tới, cô ta vội vàng trả lời bằng một đoạn tin nhắn: “Đang thực hiện nhiệm vụ, xin hãy gọi lại sau.” Sau đó liền tắt điện thoại. Cô ta sợ Diệp Vô Phong hoặc có một người nào đó lại gọi đến, mặc dù không có âm thanh, nhưng màn hình sẽ sáng lên, hoặc là chỉ một chút tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến lũ buôn thuốc phiện trở nên cảnh giác.
Lúc này đã có vài người bước vào khu nhà chính. Mấy người đó gặp mặt nhau trong sân nhỏ, lại giống như đang nói cái gì đó. Bạch Tinh Đồng từ trên cao nhìn xuống thấy vô cùng rõ ràng, cô ta biết chắc rằng những người bước vào tiếp theo chính là bọn buôn ma túy từ nước ngoài về.
Tất cả mọi thứ đều đã được cô ta “nắm rõ” trong lòng bàn tay, bọn buôn ma túy đi vào khu nhà chính, rồi rẽ vào cái nhà xưởng đổ nát, chắc chắn giao dịch đang diễn ra ở bên trong rồi. Bạch Tinh Đồng phất tay, dẫn theo một vài người lao ra từ chỗ mai phục, mấy bước đã xông vào trong sân nhỏ, quát to một tiếng trước cái nhà xưởng đổ nát: “Chúng tôi là cảnh sát, tất cả không được di chuyển, đứng yên tại chỗ, giơ hai tay đặt lên đầu rồi ngồi xuống!”
Những người ở bên trong không tỏ ra chống cự gì, đều ngoan ngoãn giơ tay lên, đặt lên trên đầu rồi ngồi xổm xuống. Bạch Tinh Đồng lệnh cho toàn đội giương súng lên khống chế tình hình, bản thân thì lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng Vương.