Thần Cấp Ở Rể

Chương 196: Người nhà họ Mã đến




Diệp Vô Phong lạnh nhạt đáp: “Khách sạn chúng tôi có đầy đủ thiết bị camera quan sát. Cậu có đến khách sạn hay không thì điều tra là biết ngay, muốn xem gì đều có đủ.”
Mã Kim Thắng biết nếu như xem camera thì sự việc nhất định sẽ bị bại lộ, cậu ta bắt đầu căng thẳng, quay đầu lại muốn tìm Mạc Vân Sương hỏi ý kiến. Cũng chính là lúc cậu ta quay người, một cây kim châm cực kỳ mỏng bắn tới, phụt một tiếng ghim thẳng vào cổ họng của Mã Kim Thắng. Chất kịch độc trên kim châm vừa dính máu lập tức phong bế cuống họng, Mã Kim Thắng lúc đó ngã nhào xuống đất, tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép.
Lý Cương hét lên: “Diệp Vô phong, cậu giết người diệt khẩu?”
Mã Thiên Vũ càng điên tiết lên, vẫy tay hét lớn: “Anh em đâu, lên cho tôi!”
Mã Thiên Vũ lần nữa xông lên, hai bên lại bắt đầu xảy ra hỗn chiến, Bạch Tinh Đồng bắn ba phát liên tiếp, cũng không thể khống chế được cục diện.
Chính là lúc này, Mã Thiên Vũ đột nhiên hét thảm thiết lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Mọi người ngơ ngác nhìn sang thì thấy Mã Thiên Vũ bị một con dao găm cắm thẳng vào ngực, ngay vị trí trái tim của cậu ta, cậu ta giãy giụa trên mặt đất rồi lập tức tắt thở.
Cái chết của Mã Thiên Vũ khiến cho người nhà họ Mã chết lặng, cũng không dám đánh nhau nữa, vội vã chạy đến để xem tình hình của cậu chủ.
Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, tình thế này gay go rồi. Mã Thiên Vũ chết ngay trong khách sạn của tôi, chúng ta nhanh chóng xem camera để tìm hung thủ giết chết Mã Thiên Vũ là ai. Tôi dám đảm bảo, tuyệt đối không phải là người của tôi.”
Bây giờ, Bạch Tinh Đồng cũng đoán không ra rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ, ông ta lập tức ra lệnh cho hình cảnh khống chế tất cả những người có mặt, không để bất kì ai rời khỏi đây.
Sau đó, Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong cùng nhau đến phòng bảo vệ, bắt đầu kiểm tra camera giám sát, kiếm đoạn Mã Thiên Vũ bị đâm ra xem xét, sau đó xem đi xem lại bảy tám lần, bởi vì tình hình lúc đó quá hỗn loạn, xem như thế nào cũng xem không ra Mã Thiên Vũ vì sao chết.
Cuối cùng, Bạch Tinh Đồng nói: “Diệp Vô Phong, tình thế phát sinh đến bước này rồi, cái chết của Mã Thiên Vũ và Mã Chính Vinh mặc dù không liên can gì đến cậu. Nhưng cậu cũng không thể nào thoát khỏi liên đới. Vụ án này miễn là tôi còn phụ trách thì tôi nhất định phải điều tra vụ việc thật rõ ràng, chỉ cần cho tôi một ít thời gian.”
Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Bạch, cực khổ cho anh rồi.”
Việc này mặc dù đã được Bạch Tinh Đồng tạm thời áp chế, nhưng Diệp Vô Phong lo lắng là nhà họ Mã sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nỗi lo lắng của Diệp Vô Phong một chút cũng không dư thừa, một ngày sau khi chuyện xảy ra, chuyện tiếp theo lại ập đến.
Sáng hôm sau, Diệp Vô Phong đang ngồi trong văn phòng ở khách sạn Hoàng Triều nói chuyện cùng Tiết Phi, chủ yếu là việc tuyển dụng bảo vệ cho khách sạn, Tiết Phi hiện tại cũng là đội trưởng đội bảo an của khách sạn Hoàng Triều, mấy hôm nay cũng đang bận rộn vì chuyện này. Phúc lợi cho bảo vệ của Khách sạn Hoàng Triều rất cao, đương nhiên yêu cầu cũng sẽ cao. Diệp Vô Phong bắt buộc nhân viên bảo vệ nhất định phải có tố chất và võ công.
Trong một tháng nay, Tiết Phi tổng cộng chiêu mộ được sáu người bảo vệ, tiền lương đều là trên mười lăm triệu, vị trí khác nhau thì tiền lương cũng có sự khác biệt. Tiết Phi khó xử nói: “Anh Diệp, học lực không thành vấn đề, tốt nghiệp trung học phổ thông tương đối nhiều. Nhưng mà nếu anh yêu cầu võ công, thì thiệt là rất khó tìm. Xã hội bây giờ, có mấy ai học võ chứ? Anh nghĩ họ đều giống anh em tụi mình sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Trên đời này không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Cậu đó, phạm vi tuyển chọn quá hạn hẹp, cậu chỉ quảng cáo ở thành phố Tam Giang, có thể biết được thông tin tuyển dụng chỉ có những người xung quanh đây. Mức lương của chúng ta không thấp, cậu có thể đăng quảng cáo lên đài truyền hình của tỉnh hoặc là ở những tỉnh lân cận.
Tiết Phi như được thông não: “Vẫn là Anh Diệp nhanh trí, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Tiết Phi vừa đi được một lúc là đã quay về, sắc mặt anh ta vô cùng kinh hãi, vừa vào đã nói: “Anh Diệp, có chuyện rồi.”
Diệp Vô Phong cau mày: “Cậu đừng hoảng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiết Phi nói: “Một nhóm quân lính kéo đến tầng 1, bắt Lâm Tổng đi mất rồi.”
Diệp Vô Phong liền đứng dậy: “Cái gì, bắt Thư Âm đi rồi, ai bắt?”
Tiết Phi trả lời: “Tôi hỏi rồi, người ta không nói, chỉ nói là chấp hành công vụ.”
Diệp Vô Phong trong lòng thầm nghĩ, xem ra nhất định là nhà họ Mã đã ra tay báo thù, sớm đã nghe nói nhà họ Mã mạnh về cả quân sự lẫn chính trị.
Diệp Vô Phong nói: “Đi, xuống lầu xem một chút.”
Hai người nhanh chóng xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy mười mấy người quân lính đang dắt Thư Âm chuẩn bị rời đi.
Diệp Vô Phong hét lên: “Đợi đã.”
Đám binh lính ấy nghe thấy tiếng kêu liền dừng bước, một trong số đó là sĩ quan, quay người lại nhìn Diệp Vô Phong nói: “Cậu hét cái gì?”
Diệp Vô Phong đi đến, nhìn thấy anh ta trên vai có hai gạch sao, là một thiếu tá, Diệp Vô Phong hỏi: “Xin hỏi vị đồng chí này, tại sao mấy anh lại bắt Lâm tổng nhà chúng tôi đi?”
Thiếu tá đáp: “Chúng tôi chấp hành quân lệnh.”
Diệp Vô Phong lại hỏi: “Các anh ở đội nào?”
Thiếu Tá đáp: “Bộ tư lệnh chỉ huy quân sự cấp tỉnh, sao cậu nhiều lời thế? Ngay cả cậu tôi cũng dẫn đi có tin không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Anh dựa vào đâu bắt tôi? Anh cũng phải cho tôi biết lý do chứ.”
Thiếu Tá đáp: “Cản trở quân vụ, chính là lý do này, bắt lấy cậu ta, dẫn đi.”
Người ta nói là quân lính còn ngầu hơn cả cảnh sát, hôm nay được thấy đúng là như vậy. Diệp Vô Phong bắt đầu phẫn nộ nói: “Bắt tôi? Các anh qua đây bắt thử? Đúng rồi, tôi nói cho các anh biết trước, khách sạn này của tôi có camera, quân đội các anh dám tùy tiện bắt người, là phạm pháp đấy.”
Thiếu tá không ngờ rằng, Diệp Vô Phong còn ngầu hơn cả anh ta, nhìn về phía Diệp Vô Phong hỏi: “Cậu xưng hô như thế nào?”
Lâm Thư Âm vội vàng nháy mắt với Diệp Vô Phong, thì ra là đám người này đến là muốn bắt Diệp Vô Phong đi nhưng lúc nãy Lâm Thư Âm nói với họ Diệp Vô Phong không có ở nhà. Bởi vì Lâm Thư Âm là người đại diện trên pháp luật của khách sạn nên đám người này mới bắt cô ấy về để có cái bàn giao cho cấp trên.
Lâm Thư Âm nháy mắt chậm quá không kịp cản Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong đã lên tiếng: “Tôi là Diệp Vô Phong.”
Thiếu Tá vừa nghe liền trừng mắt lên: “Cậu chính là Diệp Vô Phong? Vậy mà cô ta lại nói cậu không có ở nhà, chúng tôi chính là đến để tìm cậu, bắt cậu ta lại cho tôi.”
Mười mấy người quân lính liền vây lấy Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong trong phút chốc nhận ra ngay, quân cảnh bộ tư lệnh nhất định là giúp cho nhà họ Mã, cảnh sát thành phố Tam Giang không sử dụng được, trực tiếp dùng đến quân đội, quả nhiên là cách làm của nhà họ Mã.
Diệp Vô Phong trợn mắt lên nhìn đám quân lính hỏi: “Là bộ chỉ huy quân sự tỉnh phái các anh đến đây sao, muốn dẫn người đi cũng không nên dẫn đi như vậy chứ, không có chút quy tắc nào.”
Thiếu Tá không ngờ rằng Diệp Vô Phong lại có cá tính như vậy, bị nhiều khẩu súng chĩa vào mà vẫn cười nói như không có gì, trước đây anh ta biết đến Diệp Vô Phong là một địa chủ lắm tiền nhiều của, nhưng theo anh ta thì một tên vừa có đất có tiền lại ngông cuồng đi chăng nữa thì cũng không dám đối kháng với quân lính như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Nhưng thật không ngờ là Diệp Vô Phong lại dám đối nghịch với anh ta.
Diệp Vô Phong nói: “Xin lỗi nhé, bây giờ tôi có chút việc phải đi làm ngay. Quân lính các anh không có lệnh bắt giữ mà muốn bắt tôi thì hãy liên hệ với cục cảnh sát địa phương nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.