Thần Cấp Ở Rể

Chương 198: Không phục đúng không?




Chu Hồng Quý trợn mắt, nói: “Đội trưởng Bạch, lúc nãy cô gái này không thành thật trả lời câu hỏi, bọn họ còn đánh người. Chẳng lẽ mắt cô mù rồi, không nhìn thấy sao?”
Bạch Tinh Đồng cười lạnh lùng: “Chu Hồng Quý, anh thân là trưởng phòng hành động cục An ninh Quốc gia, vừa lên liền bóp ngực người ta, có phải lúc nhỏ uống sữa mẹ còn chưa uống đủ đúng không?”
Câu nói này của Bạch Tinh Đồng, thật sự một chút thể diện cũng không cho, nói đến Chu Hồng Quý không còn chút mặt mũi nào, mặt ông ta vừa xanh vừa đỏ: “Bạch Tinh Đồng, chẳng lẽ cô một chút kỷ luật cũng không hiểu sao? Nơi đây là căn cứ thẩm vấn của bộ An ninh Quốc gia, bộ Công an các cô xen vào làm gì? Nếu biết điều, mau chóng cút đi. Nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa bắt giữ tội phạm đem giam giữ cô!” Chu Hồng Quý hung hăng nói.
Bạch Tinh Đồng cười ha hả: “Chu Hồng Quý, anh thật đúng là quá giỏi rồi, một phó cán bộ cấp địa phương, còn dám ăn nói như thế với tôi? Dựa vào anh, anh động vào tôi thử xem.”
Chu Hồng Quý quay đầu nhìn về ba ông lớn kia, ba người vẫn là không nói gì, ông ta cảm thấy có chút mất mặt: “Cô...cô đừng có ra vẻ huênh hoang.”
Chu Hồng Quý quay đầu nhìn trưởng phòng tình báo bộ An ninh Quốc gia Mã Ngọc Đằng. Sắc mặt Mã Ngọc Đằng lặng như nước, uy nghiêm mà nói: “Phàm là cản trở chúng tôi chấp hành công vụ, toàn bộ đều bắt lại.”
Chu Hồng Quý vui mừng, vốn dĩ, thân phận của Bạch Tinh Đồng khiến hắn ta kiêng dè mấy phần, không dám dễ dàng động tay, nếu trưởng phòng Mã đã lên tiếng, Chu Hồng Quý liền giống như bắt được vàng, kêu lên: “Đem Bạch Tinh Đồng bắt lại.”
Bạch Tinh Đồng không ngờ tới Chu Hồng Quý dám bắt mình. Cô trở nên giận dữ: “Anh dám?”
Chu Hồng Quý cũng không để ý, xông tới phía trước, hướng Bạch Tinh Đồng ra tay. Mã Ngọc Đằng phía sau Chu Hồng Quý khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh khó nhận ra, thân phận của Mã Ngọc Đằng là trưởng phòng phòng tình báo bộ An ninh Quốc gia tỉnh Tô, thế nhưng, ông ta còn một thân phận khác, chính là em họ của Mã Chính Vinh.
Hai bố con Mã Chính Vinh và Mã Thiên Vũ đều bị Diệp Vô Phong chỉnh cho chết, Mã Ngọc Đằng vô cùng hận, vẫn luôn nghĩ cách trả thù Diệp Vô Phong, lần này đưa Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đến tỉnh lẻ, ông ta sớm đã hạ quyết tâm, sau khi đến liền nghĩ cách đem hai người nhận định thành tội chết, dù không giết chết, cũng phải khiến bọn họ ngồi tù cả đời.
Chu Hồng Quý nhận được ám thị của Mã Ngọc Đằng, ra tay cũng không lưu tình, tên này cũng là một thân có võ, lúc nãy Bạch Tinh Đồng lời nói khiêu khích, Chu Hồng Quý liền xông tới hướng ngực của Bạch Tinh Đồng ra tay. Loại hành vi hạ lưu này, một vị cán bộ Quốc gia An ninh có thể làm ra sao?
Bạch Tinh Đồng cũng vô cùng tức giận, thấy Chu Hồng Quý thật sự ra tay với bản thân cũng không chút nhẫn nhịn, thẳng tay trực tiếp vỗ vào lồng ngực của Chu Hồng Quý. Võ công của Bạch Tinh Đồng quả thật cao hơn so với Chu Hồng Quý, một cú này đánh cũng rất bí hiểm, Chu Hồng Quý nổi khùng, không ngờ rằng Bạch Tinh Đồng biết võ thật, kết quả lại bị chịu thiệt. Bị Bạch Tinh Đồng đánh một chưởng này lăn ra xa cả bốn năm mét, ngã xuống nền đất.....
Mã Ngọc Đằng thấy thế, lập tức đứng dậy, hét lên: “Đánh chết người rồi.” Ông ta nhanh chân đến bên cạnh Chu Hồng Quý.
Chu Hồng Quý vốn dĩ muốn bò dậy, nhưng lại nghe Mã Ngọc Đằng nói đánh chết người rồi, tên này mười phần lanh lợi, biết Mã Ngọc Đằng muốn chuyện nhỏ hóa to, thế nên cố ý phối hợp với Mã Ngọc Đằng diễn kịch, cả người lăn ra đất một trận co giật, sau đó liền bất động.
Mã Ngọc Đằng cố ý ra vẻ kinh ngạc, khom người xuống hỏi: “Chu Hồng Quý, cậu sao rồi?” Ông ta giả vờ giương tay ra đỡ Chu Hồng Quý dậy, thực tế lại đột ngột dùng bàn tay ấn lên ngực của Chu Hồng Quý. Thân người Chu Hồng Quý đột nhiên run lên, sau đó đầu liền rũ xuống, sắc mặt Mã Ngọc Đằng khẽ đổi, đột nhiên kêu lớn: “Chu Hồng Quý bị đánh chết rồi.”
Mã Ngọc Đằng là một cao thủ, không có võ thật làm sao có thể làm nổi trưởng phòng phòng tình báo bộ An ninh Quốc gia được? Đáng thương cho Chu Hồng Quý bị ông ta lợi dụng, Mã Ngọc Đằng diễn kịch thật giống, âm thầm dùng nội lực đánh chết Chu Hồng Quý, mục đích làm như vậy, chính là đổ tội cho Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng không liệu tới rằng chuyện sẽ xảy ra như vậy, phải biết rằng, Chu Hồng Quý cũng không phải tấm giấy, một cú đánh vừa nãy của bản thân cũng không phải rất mạnh tay, tuy rằng chính mắt nhìn thấy Chu Hồng Quý té văng ra, thế nhưng cô ra tay rất có chừng mực, một chưởng đó tuyệt đối sẽ không đánh chết người, đột nhiên, cô nghĩ lại, vừa nãy lúc Mã Ngọc Đằng đi qua đó, sắc mặt mười phần lạnh lùng, hơn nữa gân xanh trên cánh tay nổi lên, rõ ràng là dồn sức vào cánh tay, chẳng lẽ ông ta đã giết Chu Hồng Quý, giá họa cho mình.
Bạch Tinh Đồng bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nếu thật là như thế, cô có trăm cái miệng cũng khó chối cãi. Camera trong phòng thẩm vấn nếu kiểm tra màn hình ghi lại, đều sẽ nhìn thấy bản thân đánh Chu Hồng Quý ngã, sẽ không ai để ý đến Mã Ngọc Đằng đã âm thầm giết người.
Hai trưởng phòng còn lại của bộ An ninh Quốc gia nghe thấy chết người cũng nhanh chóng qua xem xét, quả nhiên, Chu Hồng Quý đã tắt thở.
Vũ Kiếm Cường chau mày: “Cảnh quan Bạch, cô ra tay cũng nặng quá đó.”
Triệu Vân Đồ càng lạnh giọng nói: “Bộ Công an các cô thật đúng là một chút phép tắc cũng không có, ngang nhiên xông vào phòng làm việc của bộ An ninh Quốc gia chúng tôi, còn ra tay đánh chết người.”
Trong lòng Bạch Tinh Đồng hoảng sợ, cô ta hiểu rằng, đối phương đây là cố ý vu oan, dồn bản thân đến đường cùng. Lần này bản thân gặp phải rắc rối to rồi. Nói thế nào, Chu Hồng Quý cũng là cảnh quan cao cấp của cơ quan an toàn quốc gia. Nếu như đánh hắn mấy bạt tai, xong chuyện, tìm người hòa giải một chút, còn có thể lấp liếm được. Thế nhưng lại đánh chết người, bản thân cho dù có bản lĩnh, lần này cũng khó thoát khỏi bị phạt. Nếu xui xẻo, còn phải đền mạng cho Chu Hồng Quý.
Mã Ngọc Đằng cười lạnh nói: “Cảnh quan Bạch, vốn dĩ chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, thế nhưng, cô không coi vương pháp ra gì, ở chỗ chúng tôi ăn nói ngang ngược. Đánh chết cảnh quan bộ An ninh Quốc gia chúng tôi. Không còn cách nào tha cho cô nữa. Bắt lấy.”
Trong tình huống này, Bạch Tinh Đồng không dám phản kháng nữa, cho dù có phản kháng, cũng không phải đối thủ của ba người họ, Bạch Tinh Đồng bình tĩnh nói: ‘Trưởng phòng Mã, người không phải do tôi giết, các ông không có quyền bắt giữ tôi.”
Mã Ngọc Đằng cười lạnh nói: “Cảnh quan Bạch, cô vô cớ xông vào phòng thẩm vấn của bộ An ninh Quốc gia chúng tôi, hơn nữa còn ra tay giết chết trưởng phòng Chu, cho dù bộ Công an của các cô có ra mặt, cũng không bảo toàn được cho cô rồi.”
Hai phó trưởng phòng khác cùng nhau ra tay tóm giữ Bạch Tinh Đồng, Bạch Tinh Đồng cũng không có phản khán, mặc cho họ bắt lấy mình, đeo còng vào tay cô.
Bạch Tinh Đồng ở căn cứ thẩm vấn bộ An ninh Quốc gia ra tay đánh chết Chu Hồng Quý, chuyện này thật không nhỏ, bộ Công an tỉnh nghe tin cũng loạn hết cả lên. Giám đốc Hàn sau khi biết tin, đích thân lái xe đến cục An ninh Quốc gia, muốn gặp Bạch Tinh Đồng đang bị cục an toàn bắt giữ. Thế nhưng, cảnh vệ coi cửa cũng không cho ông chút mặt mũi nào, thẳng thắng nói với ông ta: “Xin lỗi giám đốc Hàn. Trưởng phòng Mã của chúng tôi đang ở bên trong làm việc, ông nếu như buộc phải gặp, cần phải đợi trưởng phòng Mã chúng tôi xử lý xong công vụ.”
“Mẹ nó, dám không cho tôi mặt mũi sao?” Giám đốc Hàn sắc mặt xấu, thế nhưng cũng không còn cách nào. Trưởng phòng Mã của bộ An ninh Quốc gia, tuy rằng thấp hơn mình một bậc. Nhưng bản thân quản không nổi người ta. Giám đốc Hàn biết rằng, chuyện ngày hôm nay, cho dù gọi điện cho ***, cũng không giúp ích được gì.
Bên trong phòng thẩm vấn cục An ninh Quốc gia, Mã Ngọc Đằng, Triệu Vân Đồ, Vũ Kiếm Cường ba người ngồi cạnh nhau, xác của Chu Hồng Quý không ai động vào, vẫn nằm ở đó. Mã Ngọc Đằng châm một điếu thuốc, nhàn nhã hút vào vài hơi, hai vị phó trưởng phòng một trái một phải ngồi bên cạnh ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.