Mã Ngọc Đằng đứng phía sau mừng thầm trong lòng: "Hừ, Du Kinh Hồng cô thật kiêu căng, cố ý để chúng ta đấu với nhau một trận, dự định thắng liên tiếp hai trận sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Trình độ võ thuật của lão Vũ chỉ có mạnh hơn cả lão Triệu. Ít nhất cũng có thể đánh ngang tay với người của cô. Thật muốn đánh trận thứ ba, tôi với cô đánh nhau được một nửa, tôi liền kêu ngừng, đến lúc đó hai bên lấy kết quả hòa nhau. Bên Cục An ninh Quốc gia chúng tôi cũng đủ nở mày nở mặt rồi."
Vũ Kiến Cường đánh với Hà Anh Nam, chuyện nên làm vẫn phải làm, ra tay đánh đòn phủ đầu. Hắn vừa ra tay là dùng chiêu cực lớn, chỉ bàn về trình độ, Vũ Kiến Cường chỉ ở cấp bậc Võ sư sơ kỳ, thì không so được với Hà Anh Nam đang ở cấp bậc Võ Sư trung kỳ. Nói về khả năng đấu vật, huấn luyện của bên Cục An ninh Quốc gia, làm sao so được với bên Hồng Thuẫn? Năng lực đấu vật của Hà Anh Nam cực kỳ nổi bật. Nhìn qua thì yếu ớt, nhưng lúc đối đầu thì mới biết cái gì gọi là kẻ mạnh. Đánh nhau chưa tới mười chiêu, Vũ Kiến Cường đã không thể ngăn nổi đòn tiến công như dời núi lấp biển của Hà Anh Nam.
"Khốn khiếp? Lợi hại như vậy sao?" Mã Ngọc Đằng xoa xoa đôi mắt, nghi ngờ là mình nhìn lầm rồi, thế nhưng, tình hình trận chiến vô cùng rõ ràng, Vũ Kiến Cường đã không chống đỡ nổi. Lúc này, khí thế mạnh mẽ của Hà Anh Nam dần dần hiện ra, cô đột ngột ra tay, dường như biến thành người khác! Uy thế trên người vậy mà có phần áp đảo.
"Mẹ nó, thế mà đã đạt tới cấp bậc Võ sư trung kỳ?" Mã Ngọc Đằng là người trong nghề, nắm bắt được hơi thở của Hà Anh Nam, có thể nhìn ra được trình độ của Hà Anh Nam: "Đệt, xem ra lão Vũ không chống nổi rồi."
Vũ Kiến Cường đánh với Hà Anh Nam, bị thực lực của đối phương áp chế, hắn đã cảm thấy quá sức. Sau khi đánh được ba mươi chiêu, Vũ Kiến Cường đã đổ mồ hôi nhễ nhại, đối với những đòn tiến đánh mãnh liệt như sóng trào của Hà Anh Nam, anh ta miễn cưỡng chống đỡ thêm được mười chiêu, mắt thấy đã không chịu nổi nữa, nếu tiếp tục đánh tiếp, khó tránh khỏi sẽ bị thương nặng dưới tay Hà Anh Nam. Hà Anh Nam xoay thân hình nhỏ nhắn, đột nhiên xoay đến sau lưng của Vũ Kiến Cường, đánh ra một chưởng, trúng ngay giữa lưng của Vũ Kiến Cường.
Hà Anh Nam giơ cao đánh khẽ, lần này nếu như là đánh nhau với kẻ địch, trúng phải một chưởng này của Hà Anh Nam thì dù không chết cũng bị thương nặng.
Động tác của Hà Anh Nam đã thành công, không cần xuống tay giết chết, nên một chưởng này chỉ dùng năm phần sức, cho dù là thế, cũng làm cho Vũ Kiến Cường phải chao đảo tiến về phía trước năm sáu bước, trực tiếp ngã lăn quay trên đất.
Trong lòng Vũ Kiến Cường cũng hiểu được, người ta đã giơ cao đánh khẽ, mặt già không khỏi đỏ lên, bò dậy chắp tay nói: "Tôi nhận thua rồi."
Mã Ngọc Đằng cau mày, nói với Vũ Kiến Cường: "Không sao, thua thì thua, vẫn còn có tôi mà."
Du Kinh Hồng cười lạnh một tiếng nói: "Trưởng phòng Mã, bây giờ còn lại một trận đấu tay đôi, đành dựa vào hai chúng ta rồi." Nói xong, Du Kinh Hồng ngoắc ngoắc tay, kêu Mã Ngọc Đằng đi lên ứng chiến. Vũ Kiến Cường thua trận hoàn toàn, Hà Anh Nam mạnh mẽ, cộng thêm lời khiêu chiến của Du Kinh Hồng, mới làm cho Mã Ngọc Đằng đổ mồ hôi trán, do sự cố chấp của chính bản thân gã, đã làm mất sạch mặt mũi của Cục An ninh Quốc gia rồi, đối mặt với sự khiêu chiến của Du Kinh Hồng, nếu như không dám tiếp nhận, từ nay về sau bản thân gã ta sẽ không còn mặt mũi để ở lại Cục An ninh Quốc gia nữa rồi.
Cấp dưới của Du Kinh Hồng đều lợi hại như thế, thực lực của chính cô ta phỏng chừng cũng sẽ càng không dưới hai người họ, bản thân gã đã xem thường phụ nữ rồi. Thế nhưng, cưỡi cọp khó xuống, dù sao cũng không thể không đánh được?
Đoán chắc rằng sẽ không đánh lại, cũng không thể quá mất mặt, đôi mắt của Mã Ngọc Đằng đảo quanh, đã có biện pháp, tên này cười ha ha nói: "sĩ quan Du, ban nãy không phải là cô nói, cô bận rộn quân sự sao, tôi cũng hiểu được rõ ràng. Vì để đảm bảo thời gian của sĩ quan không bị lãng phí, hai chúng đừng đánh đến không thắng không thôi. Như vầy đi, hai chúng ta chỉ đánh với nhau hai mươi chiêu. Phân rõ thắng thua trong hai mươi chiêu này, nếu như không thể phân chia thắng thua, thì xem như là cô thắng, như thế nào?"
Mã Ngọc Đằng rất quỷ quyệt, gã cảm thấy bản thân chắc chắn không đánh bại được Du Kinh Hồng, nhưng cũng có thể chống đỡ được ba mươi chiêu, vì để bảo đảm, hắn mới nói hai mươi chiêu. Đánh hòa, thì tính Du Kinh Hồng thắng. Gã cũng biết, thân phận của Du Kinh Hồng cao như thế, còn là một người phụ nữ cứng cỏi, làm sao có thể chiếm lợi từ chỗ gã?
Cho dù cô ta thật sự mặt dày mày dạn, đưa phần thưởng chiến thắng kia đi, vậy thì cũng chả sao, gã ta có nhiều cách để chỉnh Diệp Vô Phong, cũng không nóng lòng trong một chốc. Vậy nên, gã ta chơi một chiêu này với Du Kinh Hồng. Những người có mặt ở đó, thật không ngờ tới Mã Ngọc Đằng lại có thể vô sỉ đến mức đưa ra loại yêu cầu như vậy, làm cho mọi người phải thay đổi cái nhìn, bản thân Mã Ngọc Đằng cũng cảm thấy có chút đỏ mặt.
Ngay cả Vũ Kiến Cường vừa thua trận ban nãy, trong lòng cũng cảm thấy tức không chịu nổi: "Mã Ngọc Đằng, ông nói những lời này, không ngại mất mặt sao? Tuy rằng danh tiếng của Du Kinh Hồng rất lớn, nhưng tốt xấu gì thì cũng là phụ nữ, danh tiếng của ông không bằng cô ấy, địa vị cũng không bằng cô ấy, nhưng tốt xấu cũng là thằng đàn ông đứng đi tiểu, lại có thể mặt dày vô sỉ cầu ngươi ta không đánh bại ông trong vòng hai mươi chiêu."
Tính cách của Hà Anh Nam nóng nảy, cô tức giận xông đến Mã Ngọc Đằng ra vẻ muốn mắng người: "Thứ người gì không biết? Tên vô lại này cũng quá không biết xấu hổ rồi. Uổng cho ông còn là trưởng phòng của Cục An ninh Quốc gia."
Nhưng, càng khiến mọi người không ngờ đến là Du Kinh Hồng lại cười lạnh đáp: "Mã Ngọc Đằng, ông cũng đánh giá bản thân ông quá cao rồi, đối phó với loại người rác rưởi như ông, không cần đến hai mươi chiêu, ba chiêu thôi là đủ rồi."
"Cái gì? Ba chiêu?" Mã Ngọc Đằng nghi là lỗ tai mình nghe lầm rồi.
Du Kinh Hồng nói lại lần nữa: "Ba chiêu, không đánh bại được ông, thì coi như tôi thua."
Mã Ngọc Đằng tức đỏ mặt: "Sĩ quan Du, cô quá ngông cuồng rồi, được, để tôi xem cô làm thế nào dùng ba chiêu đánh bại tôi." Nói xong, Mã Ngọc Đằng vận khí đan điền, máu trong cơ thể quay cuồng, tập trung lại tất cả sức lực, chuẩn bị ứng phó đòn tấn công mạnh mẽ của của Du Kinh Hồng.
Thoạt nhìn qua biển hiện của Du Kinh Hồng lại rất nhàn nhã, thế nhưng, khí thế hung ác trên người cô đã chất chồng từng tầng từng lớp, Du Kinh Hồng ra tay bất ngờ. Tên Mã Ngọc Đằng này thật quá không biết tốt xấu rồi, công khai khiêu chiến với cô, cô thấy gã ta là đang tìm đường chết, còn muốn đỡ được hai mươi chiêu dưới tay cô? Gã cũng xứng sao!
Du Kinh Hồng cũng không phải chỉ nói cho mạnh miệng, trình độ của Mã Ngọc Đằng, cô cũng đã phân tích kĩ càng rồi, bước lên phía trước một bước, vốn dĩ hai người cách nhau khoảng bảy tám mét, thế mà trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đến chưa đầy một mét, Du Kinh Hồng vừa ra tay chính là tuyệt học cả đời của cô ấy: "Long Xà Hợp Kích." Mã Ngọc Đằng ra sức chống đỡ, hai người bốn tay giao nhau, liền nghe một tiếng oành, Mã Ngọc Đằng chỉ cảm thấy gân cốt cả người, mỗi một khớp xương, dây chằng, cơ bắp quan trọng trong cơ thể đều như bị bom oanh tạc một lần, máu trong từng mạch máu cũng dường như đã chịu phải chấn động cực lớn, tim đập nhanh hơn, máu nóng quay cuồng, các cơ quan trong cơ thể như muốn nhảy ra ngoài, thân thể cũng đằng đằng lui về sau ba bốn bước.
Lập tức nâng chân khí trong người lên trên "Mẹ nó, sao con mụ này lại mạnh như vậy?" Chỉ một đòn liền đánh cho mình sắp thở không nổi. Ông đây vẫn nên cẩn thận một chút, nếu không thì hôm nay lỗ to rồi.
Mã Ngọc Đằng vừa mới ổn định lại được hơi thở, đòn thứ hai của Du Kinh Hồng lại đến nữa rồi, Long Xà Hợp Kích tổng cộng có tới mười tám đòn, lực công kích của mỗi một đòn có sức hủy diệt cực mạnh. Lại thêm một đòn như sóng biển sôi trào đánh về phía Mã Ngọc Đằng. Mã Ngọc Đằng lập tức dùng chân khí vừa nâng lên ban nãy, giơ hai tay nắm tay cứng rắn đón lấy đòn công kích của đối phương, cho dù đã chặn lại một đòn này của Du Kinh Hồng, nhưng gã ta vẫn lùi về sau mấy bước, cơ thể đã dựa lên vách tường của phòng họp lớn.
Không chờ Mã Ngọc Đằng ngưng tụ chân khí một lần nữa, Du Kinh Hồng vồ đánh đến trước mặt, với tốc độ này, rất mẹ cmn đòi mạng, muốn phòng thủ không còn cách nào để phòng. Chân khí trong cơ thể không ngưng tụ lại được, Mã Ngọc Đằng chỉ có thể dùng một nửa phần chân khí còn dư lại ban nãy, miễn cưỡng phòng thủ.